Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 64: Băng táng.




Chương 64: Băng táng.

AAAAA. Khôi Đăng đau đớn cầm lưỡi kiếm đâm xuyên qua hai người họ. Nước mắt rơi xuống đất cũng không nói được nỗi đau.

“Xin lỗi em.” Trước khi c·hết Đình Thiên cuối cùng cũng tỉnh táo, mặt thú vẫn còn nhưng anh ta vẫn nở nụ cười thoả mãn. “Sống… tốt nhé….”

Cái vỗ vai cuối cùng trước khi cả hai người hoàn toàn chấm dứt cuộc đời khổ đau của mình. Cả người Khôi Đang run lên bần bật. Cảm rác run rẩy đến tận xương tuỷ, đến tận tâm can một lần như vậy đã từng xuất hiện khi cậu còn quá bé. Giờ nó lại xuất hiện một lần nữa.

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

Khôi Đăng hét lên. Phát tiết đi sự run rẩy của mình. Cậu quay đầu nhìn Hắn.

Hắn sợ hãi, bất chấp máu thịt xây xác mà bò lùi về sau. Trong mắt hắn, Khôi Đăng bây giờ trở bên cực khủng bố cực đáng sợ. Thậm trí hắn còn lờ mờ nhìn được sau lưng cậu xuất hiện làn khói đen đang tụ lại thành cặp mắt to bự.

“Giết….g·iết nó đi. Chặn nó lại.” Hắn ta vặn hết sức dị năng của mình. Hét lớn ép buộc các thú nhân phải lao vào. Còn mình thì loạng choạng khập khễnh bỏ chạy. Đến phút cuối hắn vẫn lo cho bản thân mình.

Gaoo. Những thú nhân hoàn toàn phát điên rồi. Dù gãy tay chân vẫn lao vào cậu, họ cố gắng bám víu ngăn cản bước chân Khôi Đăng.

“L…Làm ơn….” Bất giác Khôi Đăng nghẹ được giọng nữ dưới chân. Một thú nhân nữ đầu đã chảy rất nhiều máu vẫn cố gắng bám lấy chân cậu. Gương mặt xinh xắn nhưng giờ đây lại bê bết vô cùng. “Cho tôi… c·ái c·hết. Làm ơn…”

“Giúp tôi nữa…” Một thú nhân nam khác cố gắng với tay tới cậu dù cả người không thể nhấc lên nổi. “Giải thoát cho tôi...”

Khôi Đăng cắn chặt răng rung rung… ‘Họ giống như anh chị ấy..’ Cuối cùng không đành lòng chém cổ họ. Đây có lẽ là cách tốt nhất giúp họ không đau đớn thêm nữa.

Những thú nhân khác có lẽ cũng nhận đả kích, đấu tranh tâm lý trong tâm họ liên tục. Tiếng thú tiếng người đan xen tạp nham. Đa phần đều muốn được kết liễu sinh mạnh nhỏ nhoi ấy.



HÍt một hơi thật sâu. Nhắm thật chặt mắt. Một lần vung xích một lần lưỡi kiếm chạm vào da thịt họ, một âm thanh mất đi cùng một lời cảm ơn được vang lên.

Lần nữa mở mắt ra…

Trước mặt Khôi Đăng là xác c·hết la liệt, nhưng gương mặt họ dù có là thú vẫn cảm nhận được nụ cười. Có lẽ thật sự c·ái c·hết mới giúp họ cười được lần nữa.

Hít sâu một lần nữa nhưng lần này thở ra thật nhẹ nhàng.

‘Mùi máu tươi, âm thanh này mình sẽ không bao giờ quên.’

“Tên khốn đó chạy rồi…. Nguyền rủa hắn…phải chịu đau khổ như mọi người.”

“Giờ… nên mai táng cho chị Hồng An, anh Đình Thiên… và những người khác….híc híc…khốn nạn. Khốn nạn. AAAAA. Khốn nạn.” Càng nói Khôi Đăng càng khóc nhiều hơn, quỳ xuống đất không ngừng đập tay. “Khốn kh·iếp híc híc híc…”

“TÌM THẤY RỒI.” Tiếng Bình An hét to khi thấy Khôi Đăng, rất nhanh họ chạy đến bên kéo cậu lên. Nếu cứ tiếp tục tay cậu ta sẽ đãm máu mất.

“Bỏ em ra. Híc. Em phải mai táng họ.” Khôi Đăng đẩy nhẹ tay họ ra, sử dụng tuyệt kĩ mà sắp xếp họ nghiêm chỉnh lại. “Điều cấm kị thứ 4. Không được khắc chữ trên cơ thể sinh vật. Vi phạm rồi.”

Mỗi bộ t·hi t·hể, khôi đăng đều viết lên chữ cổ “Băng sương”. Tức tắc những chữ ấy thi triển năng lực của mình, từ chữ toả ra những lớp sóng khí lạnh ra khắp người họ. Cho đến cuối cả thân xác họ được bọc trong băng, như một bức tượng băng.

Khôi Đăng hít thở sâu thêm lần nữa. Mỗi khi đi qua một tượng băng cậu chạm tay lên chứ ấy một lần. Ngay sau đó tượng băng xuất hiện những vết nứt nhanh chóng lan toả ra khắp cơ thể. Cuối cùng chỉ nghe tiếng rắc rắc, tượng băng vỡ vụn thành rất nhiều mảnh vụn nhỏ. Ở đấy không còn thân xác nào mà chỉ còn lại đống băng vụn.

Nhìn Hồng Anh và Đình Thiên, Khôi Đăng thì thầm với bản thân. “Kiếp sau phải sống thật hạnh phục nhé anh chị.”

Nhìn vụn băng dưới chân, trong lòng Khôi Đăng như thêm một khoẳng lặng. Nhật Khương vỗ vai chia buồn với cậu. “Chúng ta nên đi thôi, khi nãy em chiến đáu quá nhiều. Mùi máu tươi có thể thu hút thây ma hay côn trùng tới.”



“Ừm. Đi thôi.”

------------

Ầm Ầm. Ngoài trời đang đổ mưa. Đã lâu lắm rồi mới thấy có mưa. Cũng đúng lúc họ dừng chân, trời đã tối. Chỗ bọn họ ở là trong một ngôi nhà đã bị dây leo xâm lấn. Bọn họ ngồi trước đống lừa, không ai nói gì, không ai biết an ủi Khôi Đăng thế nào lúc này. Khôi Đăng mặt vẫn bình tĩnh như không sao cả.

“Sao thế??? Mọi người không ăn đi???”

“Em ăn thêm đi.” Quang Trung gắp miếng thịt khô bỏ vào bát Khôi Đăng. Khôi Đăng mỉm cười nhận lấy. Không khí vẫn trầm lắng kéo dài…. Cuối cùng Khôi Đăng phá vỡ nó.

“Từ lúc bắt đầu em ở một quán lẩu…..” Chầm chậm kể chuyện, không ai đánh gãy câu chuyện chán ngắt ấy. Khôi Đăng luôn tự giác bỏ qua những chi tiết khi sử dụng kĩ năng phụ “Thương Mại Đen” của mình, họ cũng không ý kiến. “Và cuối cùng khi gặp lại, tất cả lại kết thúc dưới tay em như thế.”

“Mọi người nói… nếu em đến sớm hơn một chút, hay có chút dị năng nào phù hợp hơn liệu em có thể cứu giúp họ không???” Khôi Đăng nhìn về họ một cách vô thần không tiêu cự.

“Không. Dù em có làm gì đi nữa cũng không thể cứu họ được.” Nhật Khương nói. “Họ bị biến thành thú nhân bởi năng lực dị năng của hắn thì em sao có thể phá giải được.”

“Lúc đáy em tiễn đưa họ bằng c·ái c·hết nhẹ nhất là một điều tốt cho họ.”

“Ừm. Em hiểu mà….”

“Gia đình anh có bốn người, hai vợ chồng, hai đứa con một trai một gái.” Quang Trung bất ngờ kể. “Vợ anh và con trai anh rất giỏi. Có nhiều lúc anh luôn nghĩ rằng mình không xứng với cô ấy, nhưng mà em biết không, cô ấy lại trân trọng anh rất nhiều, nói anh là chỗ dựa ấm áp nhất của cô ấy. Nhưng đến cuối anh thậm chí không thẻ mai táng cho cô ấy.” Quang Trung mắt trĩu nặng đượm buồn.



“Em nên vui vì mình có thể làm điều ấy với người em yêu quý. Đừng buồn.”

“Anh cũng thế, đừng giấu nó…haha.” Khôi Đăng mỉm cười nhưng dòng nước ấm tuôn ra trên má. Quang Trung lệ rơi theo cùng. Thuỳ Linh cố gắng che mặt thật chặt để không ai thấy mình khóc. Quả thật đi được đến hôm nay trong ai cũng có thật nhiều tâm sự, có lẽ khõc sẽ làm ngày mai nhẹ nhàng hơn với họ.

“Đừng khóc anh ơi. Mẹ em… Mẹ em bảo khóc sẽ rất xấu. Anh đẹp trai đừng khóc.” Linh Đan xoa má cậuS dỗ giành với giọng non nớt.

“….” Khôi Đăng cười vui vẻ. “Anh không có đẹp trai đâu. Xấu òm à. Linh Đan mới không được khóc nè. Linh Đan xinh lắm luôn.” Cậu nhéo nhéo má cô bé.

“Dạ.” Bé vê vê má cười tủm tỉm đáng yêu. Quang Trung ở một bên nhìn bé hạnh phúc nhưng chứa đầy tâm sự.

Thấy không khí ổn rồi mọi người cũng thả lỏng trở lại. Bên ngoài trời vẫn đang mưa tí tách, nên trong đây hơi ấm vẫn lan toả.

Khôi Đăng nhìn số lượng “Cuốn phim kí ức” mình thu được, có kí ức Hồng An và Đình Thiên. Dù không muốn nhưng cậu vẫn sẽ xem.

-------

Ở bên kia, tên khốn khi nãy trốn thoát được bằng sự hèn nhát của hắn giờ đang run rẩy trong xó xỉn gốc cây. Mặt hắn không ngừng biến dạng lúc thú lúc người. Khi nãy vì muốn chạy thoát mà hắn bất chấp tất cả tự biến đổi bản thân. Hậu quả là hiện tại thân thể hắn biến đổi không ngừng. Có lẽ hắn sẽ sớm trở thành quái vật thôi.

“Mẹ kiếp. tại thằng chó đấy. Tất cả tại mày. Tao sẽ sẽ trả lại gấp trăm lần cho mày. Thằng khốn súc sinh đấy.”

“Giết… ngươiiiiii….Graahhhh” Tiếng ai đó giọng thều thào gần đấy khiến hắn ta sợ hãi. Hắn ráng hết sức im lặng nhưng cơ thể mình không cho phép, biến đổi liên tục khiến hắn đau đớn vô cùng.

Bất ngờ một bàn chân đến trước mặt hắn, hắn ta sợ hãi từ từ ngẩn đầu lên. Trước mặt hắn là một thây ma thanh niên, hai mắt lồi như cá c·hết, sáng như đèn ma. Hắn mở miệng kéo dài đến tận tai cùng hàm răng sắc bén…

“Không….cút đi, Biến đi đồ quái vật.…” Rất tiếc sự hoảng sợ của hắn khiến thây ma ấy hứng thú hơn, nụ cười trở nên nồng đậm. “Gào” Cuối cùng hắn triệt để thành một con thú hỗn tạp xấu xí. Cả hai lao vào cắn xé nhau, phần thưởng chính là đối phương, kẻ thắng sẽ tăng trưởng đến mức không ngờ.

-------

Góc cảm tạ: Huỳnh Văn Thuận vừa để cử truyện Khởi Ẩn Tận Thế của bạn x6 lần.

Thật sự rất cảm ơn bạn đã đề cử. ♥‿♥ ♥╭╮♥ (>‿♥)♥‿♥ ♥╭╮♥ (>‿♥)♥‿♥ ♥╭╮♥ (>‿♥)♥‿♥ ♥╭╮♥ (>‿♥)♥‿♥ ♥╭╮♥ (>‿♥) Love uuuu