Chương 61: Bắt gặp.
“Suỵt…” Khôi Đăng ra hiệu mọi người im lặng không lên tiếng. Bọn họ đang sử dụng thạch tự mới nhất là “Ẩn hình” để trốn con thây ma cấp 3 đỉnh phong đang đi đi lại lại ở đấy. Một con thây ma mang hình dáng em bé mũm mĩm, da đen như than, hàm răng sắc nhọn như lưỡi dao. Hơn thế là “đứa bé” này rất đặc biệt, có thể khiến người khác rơi vào ảo giắc là nó là một đứa trẻ bình thường, rất cần được chăm sóc.
Nếu không phải tình cờ họ nhìn thấy nó đang xé từng miếng thịt, khúc xương trên người đàn ông lực lưỡng ra với vẻ mặt thoả thích, ớn lạnh con tim thì có lẽ họ đã bị lừa. Họ bỏ chạy nhưng khi quay đầu lại là một đứa trẻ trắng trẻo đáng thương đang cầu cứu họ. Âm thanh hết sức con nít, rất chân thật. Thuỳ Linh nổi lên tính mẫu tử mà định lại gần bế nó lên nhưng bị Khôi Đăng trói lại, họ mới phát hiện ra hai mắt Thuỳ Linh đờ đãn vô hồn.
Tương tự Quang Trung cũng bị nó mê hoặc nhưng nhờ âm thanh của Linh Đan mà anh ta lấy lại tinh thần.
Thấy có vẻ không thể mê hoặc được họ, nó nổi giận, mắt trợn ngược, cả người phìn tướng lên như đô vật tý hon vậy. Nó không ngừng gầm gào, thi thoảng lại phát ra âm thanh con nít mê hoặc họ.
Nó nhỏ bé nhưng sức mạnh kinh khủng lao vào t·ấn c·ông họ. Mỗi khi v·a c·hạm liền khiến Nhật Khương, tấm khiên của đội bị lùi lại rất nhiều.
Thật vất vả mới có tạo được cơ hội chạy thoát như hiện tại. Họ núp dưới tán cây, mượn nhờ sức mạnh dị thạch mà né tránh. Có lẽ do bản thể vẫn là một đứa trẻ nên dường như nó không hung hăng đuổi theo họ, như chơi trò trốn tìm phiên bản kinh dị vậy. Nó không đi xa mà đi vòng vòng quanh chỗ họ, như nửa biết họ nữa không biết vậy.
/Anh sẽ đánh lạc hướng nó, mấy đứa chạy đi./ Nhật Khương múa tay ra hiệu, những người còn lại gật đầu không hiểu. Bật lực Nhật Khương đành vỗ trán.
Thuỳ Linh định nói gì đó nhưng đập vào mắt cô là con sâu róm trên vai Bình An. “Á…ưm ưm ưm..” Thấy Thuỳ Linh muốn hét lên Quang Trung nhanh tay bịt miệng cô lại. Nhưng một âm thanh thế cũng đủ thu hút thay ma em bé đến gần họ. Khôi Đăng vội dùng kĩ năng mới nhận lần trước, [Kim trùng mê quang] tạo ra một con chuồn chuồn vàng bay đến trước mặt thây ma em bé, bay vòng vòng quanh nó.
Thấy chuồn chuồn, nó cũng bị thu hút mà đuôi theo một đoạn. Lúc này nhóm họ thở phào nhẹ nhõm, lập tức quay sang trừng chớt Thuỳ Linh. Cô gãi đầu rồi ra hiệu xin lỗi, chỉ tay vào áo Bình An. Thấy thủ phạm Bình An nín thở tức khắc. Nhật Khương búng tay bắn nó đi. Ai ngờ vừa đáp đất nó lập tức hoá lớn.
GRAOOOOOO
“Thôi xong con moẹ nó rồi.” Bình An h·ạn h·án lời.
Ahiihiiiiihiiii. Nghe tiếng thừa biết ai đang quay lại sau lưng họ. Đứa bé thân yêu của chúng ta miệng đến tận mang tai cùng hàm răng sắc nhọn đang “tung tăng” chạy về phía họ.
1… 2.. 3 “Chạyyyyyyy” Không hẹn mà gặp, tất cả họ cùng bỏ chạy.
“Má nó…. Xui thấy má luôn.” Bình An vừa chạy vừa chửi. “Cái con sâu đó rảnh quá sao mà thu đjt nó lại nhỏ xíu thế làm quần què gì. Cái con sâu báo đời. Ông Khương báo quá. Aaaaa.”
“Anh xin lỗi. Có ngờ nó lại như thế đâu.”
“Đậu xanh. Bị chặn rồi.” Thây ma em bé nhảy qua đầu bọn họ, đáp đấp tươi cười chặn đầu họ. Thậm chí nó còn vỗ tay tanh tách vui thích. Đăng sau con sâu róm hằm hàm đi tới.
“Moẹ nó…” Khôi Đăng nhăn mặt nhìn hai hướng. “Đành phải đánh thôi.”
“Em sẽ dùng tuyệt kĩ giữ chân thây ma, mọi người t·ấn c·ông con sâu đó.” Khôi Đăng lập tức thi triển tuyệt kĩ, hai nét mực đen thanh tao dưới mắt hiện lên. Hàng chục dây roi đen vung về phía thay ma con nít. Bốn người còn lại quay sang t·ấn c·ông con sâu róm kia.
“Đứa trẻ” ấy thấy bản thân bị t·ấn c·ông ngay lập tức nhảy lên, gồng hết sức rồi hét thật lớn về phía Khôi Đăng. Cậu ta không ngần ngại đáp trả bằng thạch tự “bạo nổ”. Lấy âm thanh đáp lại âm thanh là cách tốt nhất triệt tiêu kĩ năng của nó.
Nó phát hiện mỗi lần nó hét vào con người ấy liền bị đống đá nổ ngăn lại, không có cách nào khác nó đành lao tới t·ấn c·ông. Xúc tua đen không ngừng t·ấn c·ông vào nó nhằm bắt giữ nó lại, nhưng dựa vào ưu thế tốc độ mà nó dễ dàng né được. Nó muón dùng thiết đầu công tông thẳng vào cậu, nhưng lại đâm vào mặt đất đất bụi tung toé. Khôi Đăng tuy là cấp 1 thật nhưng chỉ số của cậu tương đương với cấp 2, tốc độ của cậu cũng đâu thể chậm được.
Sử dụng dây xích đu đến nơi khác vốn là trò Khôi Đăng sử dụng từ rất lâu, đến giờ gần như quen tay sao có thể không dùng nó né tránh thây ma con nít ấy.
“Mơ hả mày.” Xúc tua đen phóng thẳng như mũi tên vào chỗ thây ma, rất tiếc là chỗ đó trống rỗng. Khôi Đăng lập tức cảnh giác. Con quái này cấp 5 không phải là con gà con vịt mà lơ là được. Bên kia Quang Trung dùng Ma Đao một đường chặt đứt hạch tâm của nó, chấm dứt sinh mệnh sâu róm đáng sợ.
“Khôi Đăng, được rồi mau đi thôi.” Nhật Khương hét lớn ra hiệu cho cậu. Khôi Đăng nãy giờ cẩn thận thăm dò nhưng vẫn không thấy nó đâu, nhận được tín hiệu chạy đến chỗ họ nhưng tay vẫn cầm dây xích, chưa giải trừ trạng thái tuyệt kĩ.
Ngay khi Khôi Đăng chạy gần đến nhóm Nhật Khương, [Mèo nhà n·hạy c·ảm] lập tức tức kích hoạt, báo hiệu cho cậu nguy hiểm đang cận kề. Khôi Đăng lăn người ngã sang bên. Một vệt đen từ sau lưng cậu chỗ lúc nãy xẹt qua. Chỉ một chút nữa trên ngực cậu đã có một cái lỗ máu rồi.
“Bắt lấy nó” Khôi Đăng ra lệnh cho xúc tua bắt lấy nó, đồng thời vận dụng thạch tự “Phát sáng” khiến cho nó ngơ ngác. “Bắt được mày rồi, oát con.”
Akkk Akk…
Thây ma em bé bị xúc tua trói lại nhưng nó không ngừng vận sức bay lên trời. Cuối cùng nó giựt nát tứ chi của mình, chỉ còn mỗi cái đầu bay lên trời trong sự ngỡ ngàng của mọi người. ‘Cái này… chơi được như vậy luôn á???’
Táp táp táp. Bình An đạp lên thân cây, từng bước cách nhau vài mét sau đấy nhanh chóng đạp gió bay lên không trung. Thây ma em bé đang đắc ý vì nếu đầu nó thoát được nó có thể tái sinh lại lần nữa. Nhưng bóng dáng Bình An như ác ma xuất hiện, động tác đá chân từ trên xuống đá văng đầu nó về chỗ cũ.
“Đá đẹp lắm.” Nhật Khương đỡ lấy Bình An, khen cậu ta hành động kịp thời.
“Xời, chuyện nhỏ. Đá không đẹp thì 12 năm học võ ông đây cho chó ăn.” Bình An tự hào.
“Này, mau đi thôi. Tui thấy nguy hiểm vẫn còn ở đây đấy.” Mèo nhà n·hạy c·ảm càng lúc càng báo nguy, như thể nguy hiểm càng lúc càng nguy hiểm vậy. Vậy nên phải bảo mọi người chạy đi càng sớm càng tốt.
“Ấy từ từ, còn dị thạch của con sâu nữa, nó là cấp 3 đấy.” Thuỳ Linh muốn quay lại lấy dị thạch nhưng khi quay lại cô thấy chỗ xác sâu róm có một sinh vật đứng hai chân đang ở đấy. Nó… vừa giống người vừa mang đặc điểm loài sói, toàn thân lông xám, nừa dưới có thứ trông như quần rách. Ánh mắt nó chất chứa nguy hiểm. “Cái quái gì thế…”
Âm thanh của cô khiến mọi người chú ý nhìn về phía nó. Khôi Đăng nhìn từ bên trái nó, bấc giác cậu nhìn về phía bắp tay nó. Chỗ không mọc lông có hình săm. “Hình đó….”
Người sói nhìn về phía cậu, lúc ấy Khôi Đăng cảm giác như nó sừng sờ vậy. Nhưng chỉ ngay sau đó nó biến mất. À không chỉ là nó di chuyển nhanh mà thôi đồng thời lấy mất dị thạch của sâu róm.
Khôi Đăng lập tức đuổi theo. ‘Hình săm đó.. chắc chắn là chú Đình Thiên. Tối qua mình gặp chị Hồng An, bây giờ lại gặp chú Đình Thiên.’ Mặc kệ những người khác đuổi theo, Khôi Đăng dốc hết sức mà đu xích đuổi theo.
“Chắc chắn hai người họ ở gần nhau. Không thể bỏ qua được.”
----
Nhóm họ không hề biết rằng nếu ở lại thêm chút nữa họ sẽ được chứng kiến màn tái kinh của thây ma em bé. Những mảnh vụn thân thể bò lỗm nhỗm về phía đầu, dần dần dung hợp lại thành ban đầu. Nhưng có vẻ nó lớn hơn một hai tuổi, thấy rõ nhất là mặt nó không bụ bẫm như khi nãy.
“Giế…g·iết… các nga…nguio…” Âm thanh vặn vẹo âm tiết không rõ nhưng đủ người nghe hiểu ý nghĩa. Và nó đã đột phá lên cấp 4.
------Lời tác giả: chương tiếp theo... ừm ờ... có thú nhân + ĐỒI TRUỴ + Xeg thú ((☞゚ヮ゚)☞) và cả t·ang t·hương. NCL...hi vọng không quá tệ. :vvvv
Cầu đánh giá, cầu bình luận, cầu đề cử ᕕ( ᐛ )ᕗ ᕕ( ᐛ )ᕗ ᕕ( ᐛ )ᕗ ᕕ( ᐛ )ᕗ hahaha tuỳ lòng hảo tâm. Say yaaaa ------