Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 62: Bạo hành




Chương 62: Bạo hành

----- Chương này sẽ có những từ ngữ thô lỗ, thô tục, hành động gây khó chịu, cân nhắc khi đọc. Có thể bỏ qua vì sẽ có tóm tắt ở vài chương sau ----

----- Cảnh báo, nếu bạn có tâm hồn đẹp hoặc vừa đủ hay không thích nội dung quá thô tục hãy bỏ qua chương này.

Cảnh báo, nếu bạn có tâm hồn đẹp hoặc vừa đủ hay không thích nội dung quá thô tục hãy bỏ qua chương này.

Cảnh báo, nếu bạn có tâm hồn đẹp hoặc vừa đủ hay không thích nội dung quá thô tục hãy bỏ qua chương này. ----

=== Giá mà vtruyen có phần chỉnh sử hiện thị chữ nghiên tốt quá, mọi người có thể bỏ qua câu thoại ấy. ===

“Chú Đình Thiên… đứng lại..” Khôi Đăng hét lớn, muốn thu hút chú ý của người sói nhưng lại khiến nó chạy nhanh hơn. Càng lúc hai người càng xa nhau hơn. Cuối cùng vì tiêu hao quá nhiều thể lực cùng năng lượng mà Khôi Đăng dừng lại, chống gối nhìn người sói xa khỏi tầm mắt.

“Mẹ nó. Ha.” Khôi Đăng bóp nát thạch tự “hồi quang” nóng giận đập vào thân cây bên cạnh. Lúc này cậu mới nhận ra mình đã tách khỏi nhóm Nhật Khương, một mình ở giữa rừng cây.

“Thôi xong com mẹ nó rồi.”

“Khi nãy mình đi hướng nào vậy trời???” Khôi Đăng lần mò tìm đường.

“Chậc….” Khôi Đăng vỗ trán. “Ước gì có cái kĩ năng tìm kiếm hay cái la bàn nào đó cũng được. Khổ quá đi mất.”

“Thăm dò… mình có thể dùng chuồn chuồn mà. Dù nó sai mục đích tè le haha” Dứt lời Khôi Đăng dùng [Kim Trùng Mê Quang] bắt nó đi vòng vòng thăm dò, nếu gặp ai thì tự bạo.

Phải mất ba bốn lượt chuồn chuồn mới phản hôì được. Khôi Đăng tức tốc đi theo chỉ dẫn của nó. Chưa lại gần nhưng Khôi Đăng đã nghe tiếng quá mắng thô tục của ai đó. Để tránh kinh động họ, cậu đi cái cây xa hơn, phóng xích đu lên cành cây cẩn thận ẩn nấp.



Sững sờ khi nhìn cảnh tượng trước mặt.

Thú nhân sói khi nãy đang quỳ ở đấy cùng với vài thú nhân khác. Họ có ngoại hình khá cường tráng. Những đòn roi vọt không ngừng quất xuống người họ. Thậm chí lớp lông ấy thấm màu máu. Sự cam chịu, không dám phản kháng của họ hiện lên trên mặt, mặc cho kẻ kia không ngừng quất roi.

“Khốn kh·iếp. Con mẹ chúng mày.”

“Tao bảo chúng mày phải đi săn thật nhiều cơ mà. Cái đéo gì thế hả. Lũ súc sinh vô dụng này.”

Hắn ta thẳng chân đá vào mặt một thú nhân gần đấy, sau đấy đạp lên lưng của thú nhân bên cạnh.

Hắn nhìn rõ là một kẻ tinh anh, có tri thức, diện mạo sáng sủa có phần lãnh khốc, hung bạo. Cả người là tây phục lịch lãm nhưng dưới chân lại chà đạp những thú nhân như rẻ rách.

“Cả một lũ vô dụng. Nên nhớ tao cứu giúp chúng mày thế nào. Báo đáp tao bằng mấy viên đá rẻ rách này sao? Hả??” Hắn lại quất roi vào một thú nhân khác. Người đấy dù miệng chảy bao nhiêu máu cũng chỉ dám rên ư ử đáp lại.

“Rên cái đéo gì???” Chát chát chát. Hắn túm tóc người đó lên, tát mạnh vào mặt anh ta. Biểu cảm sợ hãi dưới lớp người thú không tài nào giấu nỗi. Thậm chí có cảm giác chỉ chút nữa thôi có thể miệng anh ta sẽ vỡ nát mát.

“Tao hỏi mà không trả lời?? Mẹ kiếp. Con súc sinh này.” Rầm. Hắn ném anh ta vào một gốc cây, ném không khác gì một bao rác. Ở đằng xa đứng nhìn cũng cảm thấy đau đớn phần lưng truyền tới. Anh ta dù rất đau nhưng lại lê lết, run rẩy nhò lại quỳ tiếp.

“Khốn nạn.” Khôi Đăng nói thầm, nắm đấm nắm chặt.

Hắn bỏ qua nhóm thú nhân nam ấy, tiên về một góc khác, nơi có thú nhân nhìn nữ tính hơn, hoặc là chưa thú nhân hoá hoàn toàn, vẫn còn nét người. Họ ôm nhau sợ hãi khi hắn ta lại gần.

Hắn túm tóc một cô thú nhân, mặc cho cô ấy van xin, cố gắng không đi nhưng càng làm hắn tức giận hơn, quay lại trừng mắt khiến cô ta buông bỏ sợ hãi, mặc cho hắn kéo.



“Đây là em gái mày nhỉ??? Nhìn đi, không có tao thì em mày c·hết từ lâu rồi. Thấy không???” Hắn nắm tóc giật ngược đầu cô lên, vả nhẹ nhẹ vào mặt mà nói chuyện với thú nhân nam đang quỳ ở đấy. Anh trai cô ấy cả người run lên bận bật.

“Cầu xin ngài..tha…” Ầm. Chưa nói hết câu anh ta đã bị hắn đấm vào mặt.

“Chó thì đừng nói tiếng người. Mày quên rồi sao. Thế thì tao phải nhắc cho mày nhớ.” Hắn ta huýt sáo ra hiệu, những thú nhân nam bên cạnh không đành lòng đ·ánh đ·ập anh ta. Người ở ngoài như Khôi Đăng bất giác sờ lên sườn.

Sau khi để họ đánh nhau, hắn nở nụ cười tà ác, thích thú, lại huýt sáo lần nữa, tất cả họ dừng lại, tự giác quỳ xuống. “Nhìn cho kĩ đây “Anh trai”. Nếu lần sau mày chỉ đem về một viên dị thạch cấp 1 như thế này.” Hắn giơ viên đá lên rồi nuốt xuống. Rắc.

Cánh tay của em gái bị bóp nát, lủng lẵng một bên. Anh trai mặt ngoài máu giờ tràn nước mắt. Thấy vậy hắn cười điên dại hơn. Chứ hết hành động tiếp theo của hắn càng khiến nhân sinh chán ghét.

Hắn vạch thứ đã cương cứng ra, thô bạo giao hợp với em gái, càng lúc càng thô bạo, đối sử cô như món đồ chơi.

AAAAA anh trai không chịu được nữa mà điên cuồng vụt lên gần hắn, muốn một tay g·iết c·hết hắn. Nhưng chưa kịp đến gần đã bị những thú nhân khác g·iết c·hết. Họ cắn chặt răng, không đành lòng quay đầu đi. Có lẽ đây không phải lần đầu như thế. Người em gái cũng cố gắng vươn tay tới anh trai. Cùng lúc Hắn bắn.

“Hahaha. Sảng khoái. Mỗi lần như vậy sướng c·hết mẹ tao. Hahaha” Hắn thu thứ đó lại, đá cô em đang còn shock kia một bên, cô gái bò ôm lấy người anh trai mà khóc. Hắn ngồi trên ghế sofa như ông hoàng nhìn cảnh ấy.

“Tao thật cảm tạ ông trời cho tao năng lực này. Thật quá sướng mà. Hahaha.” Cười điên cười dại. ma quỳ cùng cười với hắn. Những thú nhân không phản bác lại.

“Tên cầm thú này.” Khôi Đăng nắm chặt tay, gây xanh nổi rõ lên. Cậu tức giận nhưng cố gắng hít thở sâu, điều hoà lại cảm xúc của mình. Nếu giờ xông ra khó có thể g·iết được hắn, ngược lại còn b·ị b·ắt lại dù những thú nhân ấy chỉ cấp 1, còn hắn là cấp 2. Dù mình cậu cũng đủ khả năng tẩn cho hắn một trận nhưng “hai đấm không địch lại bốn tay” không khéo lại thành một thành viên của chúng.

Xột xoạt. Một nhóm người thú khác khoảng 5 6 người quay trở lại. Trong đó có Đình Thiên. Thấy tình cảnh trước mặt bọn họ sững sờ nhưng rất nhanh thu lại biểu cảm. Từng người quỳ trước mặt hắn, dâng lên đồ vật mà họ thu được. Dù đấy có cả thức ăn, dị thạch cấp 2 3 thậm chí cấp 5 nhưng hắn cũng lạnh lùng nhận lấy sau đấy tiện tay một roi quất vào người họ.

Đến lượt người cuối cùng, là một người thú nữ, phần lông tóc trên đầu màu hồng lệch một bên, có thể nói trong số người thú nữ thì người thú này là nóng bỏng nhất. Cô ấy có tai và đuôi mèo quyến rũ. Cô ấy bình tĩnh đi tới, nhưng ngón tay run rẩy cùng đôi mắt sợ sẹt bán đứng cô. Hắn nhận ra điều ấy và nở nụ cười ác thú.



Cô ta dâng lên chỉ đúng một viên dị thạch cấp hai.

Phụt. “hahahahahaha” Một tràng cười chói tai từ hắn. Ngay sau đó hắn túm chặt lấy tóc cô, kéo sát mặt mình. “Chỉ thế này thôi sao???”

“Đúng... đúng vậy. Hôm nay tôi chỉ có thể kiếm được viên này.”

“Vậy à??” Hắn cười đê tiện, ngửi ngửi cổ cô, liếm một cái khiến cô sợ hãi. Chát. Mặt cô lệch sang một bên. Dẫu biết trước sẽ b·ị b·ạo h·ành nhưng không thể phản kháng. “Cái miệng xinh đẹp náy sao lại nói dối được chứ.”

Chát chát. Sau đấy là đập đầu cô ấy xuống. Đình Thiên đứng ở đấy tay nắm chặt tức giận nhưng không thẻ làm gì. Khôi Đăng cảm giác người này rất quen.

“Mẹ kiếp. Mấy bữa nay tao đối xử mày tốt qua nên mày bắt đầu tự ý phản lời chú sao???” Hắn quất roi vào lưng cô. Cô oằn người chống chịu. “Láo này. Con điem láo toét. Dám mang rác về cho tao sao? Con súc sinh này.” Càng nói hắn càng đánh hăng.

Chợt hắn dừng lại không quất roi vào cô nữa, kéo tay cô lại gần thú nhân nữ. Họ sợ hãi lùi về sau mặc cho dưới thân chà sát mặt đất. “Tao nói rồi. Mày muốn bảo vệ những con bé này thì tốt nhất làm việc đàng hoàng vào. Nếu không….”

Hắn vung roi lên, trước sự sợ hãi của cô ta mà liên tiếp quất vào nhóm họ. Tiếng hét thảm thiết sót sa lòng người liên tục vang lên. “Nếu mày làm sai, thì không chỉ mày mà còn cả đám chó cái này sẽ chịu roi.”

“Thằng súc sinh. Thằng chó đẻ. Có giỏi thì đánh tao đi. Loại thối tha như mày bị vợ con bỏ rơi đáng lắm.”

Hắn ta dừng lại, gân xanh nổi tận trán, mắt trợt to nghiến răng nhìn cô. Ánh mắt như muốn nghiền nát cô ra. Hắn không nói lời nào đấm thẳng vào người cô, đấm đá liên hoàn đến khi cô ta không thể rên được âm thanh nào mới dừng lại. Rút điếu thuốc ra hít một hơi thả khói ra rất thư thái.

“Haizzz. Muốn c·hết sớm thì tội gì phải chọc tao điên lên chứ.”Hắn gẫy chân vào mặt cô. “May cho mày là mày có cái mặt giống con bitch ấy, nếu không tao cho mày sống như chó từ lâu rồi.”

“À mày có muốn c·hết cũng đâu c·hết được. Hahahaha. Nói đúng không Hồng Anh.” Hăn dí điếu thuốc vào trán cô như một cách trừng phạt.

“SÚC SINH.” Lúc này Khôi Đăng không kìm được nữa mà lao tới t·ấn c·ông hắn.

-----------

Nếu đã đọc rồi... cám ơn bạn đã chịu đựng chương này. Thành thật xin lỗi vì câu văn và nội dung chương này.