Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 60: Cột Sáng lối thoát




Chương 60: Cột Sáng lối thoát

Đây đã là ngày thứ ba họ di chuyển. Ba ngày trước, sau buổi sáng đó chỗ trú ẩn của họ bị tập kích bởi bầy sâu trắng mập mạp trắng trẻo chỉ là… từng con từng con một to bằng xe đẩy hàng. Chúng ăn tất cả những gì chúng thấy. Cái cây họ nương nhờ bị làm thịt nhanh chóng. Dù rằng chúng không có ý định t·ấn c·ông họ nhưng sức ăn của chúng doạ đến họ, tức tốc họ dời đi.

Nhưng đến ngày thứ 3 bệnh của Linh Đan lại tái phát, dư thừa năng lượng một lần nữa xuất hiện. Cùng lúc thu hút rất nhiều côn trùng tới. Vốn Khôi Đăng dự cảm trước ai ngờ nó đến nhanh đến thế. Chính vì vậy tình thế họ rơi vào nguy hiểm. Không chỉ côn trùng mà còn lũ thây ma cũng bị thu hút đến. Những thây ma cấp 2 với khả năng nhanh nhẹn cùng chút đặc biệt.

Thật gian nan mới có thể trốn thoát được. Kĩ năng mới thu được từ Chuồn chuồn là “Kim Trùng mê quang”. Nhờ nó mà đánh lạc hướng chúng đi.

Ngay tối hôm đó họ lại dùng phương pháp tạo thạch tự trữ năng để giải quyết tình hình Linh Đan.

Cả người bọn họ xây xát, không ngừng v·ết t·hương. Thậm chí Thuỳ Linh xém nữa mất một cánh tay nếu không được Quang Trung kéo ra. Linh Đan thút thít khóc rất nhiều, tự cho là do lỗi mình mà ra. Nhóm người lớn phải liên tục dỗ dành nếu không con bé sẽ khóc ngất đi mất. Kể cả khi con bé đã ngủ say nhưng miệng vẫn chút âm thanh như xin lỗi. ba Quang Trung chỉ biết ôm cô bé vào lòng mà an ủi. Bọn họ bóp thạch tự “Hồi quang” cho bản thân, phục hồi lại các v·ết t·hương.

Chút nước thuốc còn lại Khôi Đăng cũng đem ra cho họ dùng. Đặc biệt Nhật Khương, vì che chắn cho họ mà chịu đựng rất nhiều, gẫy mất 3 cái xương sườn cùng tay trái. Tốn rất nhiều thạch tự cùng dị thạch để phục hồi anh ta như cũ được.

Lúc này Khôi Đang chỉ ước có Nhã Quyên ở đây để chữa lành cho bọn họ. Ngày họ gặp lại vẫn còn rất xa và trong hoàn cảnh éo le rất nhiều.

Đêm ấy một mình Khôi Đăng canh gác. Dị năng Khôi Đăng đủ khả năng giúp cậu tăng cường thể chất và tinh thần trong tối. Cũng nhân lúc ấy mà cậu khắc thêm cổ tự.

“Đá thạch anh cũng sắp hết rồi.” Khôi Đăng nhìn vào túi đá mà nghĩ cách. “Tưởng rằng chỗ đá ấy đủ cho một tháng nhưng không ngờ mới chỉ gần một tuần mà đã vơi đi 3/4 rồi. Tệ thật.”

“Nếu cứ như này mình không chắc mọi người có thể cầm cự được bao lâu.”



“Phải tìm vật có thể chịu được cổ tự.”

Khôi Đăng nhìn bảng thông tin kĩ năng của mình. Biểu tượng kĩ năng “Thương gia đen” vẫn tối màu, cách ngày sử dụng lại gần 2 tuần nữa. “Đến lúc đấy mình có thể mua thêm vài thứ khác thay thế rồi.”

Khác với những người khác, dị thạch, thoi thạch Khôi Đăng thu được vẫn giữ không sài. Mục đích chờ đến ngày giao dịch dù biết khi ấy có còn sống hay không. A kĩ năng “Cuồn phim kí ức” có dấu tham. Nhấp vào phát hiện ở đấy có thêm 1 cuốn phim từ bao giờ, nhìn tiêu đề là tên hàn quốc.

Khôi Đăng ngẫm nghĩ, cố gắng nhớ ra đó là ai. Cuối cùng nhớ ra đó là cô gái người hàn sở hữu dị năng “Hầu nữ bóng tối”. Nhân lúc này tiếp nhận. Kết quả là quá khứ không mấy hay ho, thậm chí là có phần chán ghét khi cô ta là chị đại trong lớp, chuyên cầm đầu và bắt nạn những đứa mình ghét, kể cả cô giáo. Khi đến đám tang “bạn cùng lớp” ả ta còn buông lời nhục mạ đến gia đình n·ạn n·hân. Khôi Đăng thấy hối hận khi xem nó.

Nhưng cậu cũng biết được nhóm họ vẫn còn một đứa trẻ có dị năng không gian trữ đồ. Cũng là một đứa trẻ đáng thương, “Moẹ cái lũ *** này, sống chó quá đi mất.”

Bổng Khôi Đăng phát hiện ra ở đằng xa đang tồn tại hai bảng xanh lấp ló. Khi phát hiện ra bản thân đã bị phát hiện hai kẻ ấy ngay lập tức bỏ chạy. Khôi Đăng cố gắng nhìn thông tin trên bảng ấy.

“Phương… Hồng Anh?? Nghe quen quá…” Khôi Đăng chợt nhớ tới chị Hồng Anh mà cậu gặp từ lúc bắt đầu. “Lẽ nào…” Ngay lập tức cậu chạy đuổi theo. Nhưng bóng dáng hai người họ chạy quá xa nên cậu đành tiếc nuối trở lại.

“Bảng của hai người ấy… có chút khác với bình thường.” Lúc nãy cố gắng đọc tên nên không quá để ý tới, nhưng giờ nhớ lại có sự khác biệt. “Chị Hồng Anh và chú Đình Thiên không biết sao rồi. Lần sau… nhất định thấy họ.”

------

Quang Trung thức dậy, nhìn đồng hồ mới biết là quá ca gác của mình, liền vội vã để Linh Đan sang 1 bên. Khi thấy Khôi Đăng vẫn ở ngoài cừa khắc thạch tự liền vỗ vai cậu. Khôi Đăng giật mình, quay lại mới thấy Quang Trung liền gật đầu, sau đó khăc nét bút cuối cùng lên thạch tự.



“Khắc cái gì mới à?”

“Vâng, thạch tự mới.” Khôi Đăng lập tức kích hoạt nó, ngay sau đó cả người Khôi Đăng dần trở nên trong suốt rồi biến mất. Quang Trung lập tức quơ tay tìm kiếm liền BỐP một phát vào má cậu.

“Úi…đau.” Khôi Đăng hiện nguyên hình, vẫn ở chỗ đấy nhưng má giờ đỏ lên. “Đau nha anh.”

“A.. xin lỗi em. Thấy em biến mất liền sợ em…”

“Không có. Thạch tự này là “Ẩn Thân” nó chỉ có thể làm ẩn hình dáng người khác thôi, không di chuyển được, cũng ẩn thân được. Cái này chơi trốn tìm là chính.”

“Ò.. Ò…” Quang Trung gật đầu ra hiệu mình hiểu. “Vậy cũng được. Em đi ngủ đi, đến ca trực của anh rồi.”

“Được rồi không sao mà.” Khôi Đăng đứng dậy vươn vai. “Em đi ngủ trước đây. À, coi chừng có kẻ xâm nhập đấy. Nãy em phát hiện hai người nhưng sau đó bọn nó liền chạy đi mất rồi.”

“Rồi rồi, anh sẽ để ý.” Quang Trung đẩy cậu vào trong. “Đi ngủ dùm con.”

Khôi Đăng cười nhẹ “Hảo ah~~~”

------



“Khôi Đăng. Mau mau dậy ra xem kìa.” Thuỳ Linh giọng điệu vội vã đánh thức Khôi Đăng. Cậu ta vẫn còn ngái ngủ liền bị cô ấy kéo tay ra ngoài. Trước mặt cậu, à không trước mắt bọn họ là một cột sáng xuyên thẳng thương khung. Dù ở cách xa nhưng họ vẫn cảm nhận được sự to lớn của nó.

“Nó…”

“Cột sáng này sáng nay mới xuất hiện, ban đầu nó không rõ ràng như vậy đâu. Đùng một phát thành nguyên cột sáng như vậy đáy.” Quang Trung kể lại có phần dí dỏm. Tương tự ở nhiều nơi họ đều phát hiện ra cột sáng ấy.

Tại nhóm Trí Dũng. Sự hiện diện của cột sáng là điều đáng mong chờ nhất.

“Cuối cùng… cánh cổng đã mở.” Trí Dũng phấn kích nói. “Mọi người đi thôi. Cột sáng đó chính là lối thoát của chúng ta.”

“Được rồi. Cột sáng không chạy mất đâu, ăn xong bữa sáng đi.” Minh Triệu từ tốn nói.

Không ít nhóm người còn sống sót đều có cùng suy nghĩ phải đến cột sáng ấy. Họ cùng nhau tiến về cột sáng như một hi vọng cho bản thân. Nếu không cũng là tò mò của chính họ. Cái quái gì có thể tạo ra ánh sáng ấy, liệu nó có thể đưa họ mạnh lên không.

Khôi Đăng nhìn cột sáng, bất giác nghĩ tới lỗi thoát mà Trí Dũng từng nhắc tới. “Có lẽ cột sáng đó là lôi thoát mà trước đây bạn em nói.”

“Thật á???” Quang Trung ngạc nhiên. Bọn họ nhớ ra chưa nói cho anh ấy là bọn họ đang ờ trong một cái lồng. Ít phút sau Quang Trung hiểu rõ vấn đền. “Vậy chúng ta nên nhanh chóng đi thôi. Lỡ như cột sáng đó đóng lại thì sao???”

“Đúng đó. Nhưng mà sẽ rất nguy hiểm.”

“Cột sáng xuất hiện chình ình ở đấy sẽ thu hút rất nhiều người tới… và cả nhưng thứ khác nữa.” Ý Bình An nói là những thây ma hay côn trùng cũng sẽ bị thu hút theo.

“Dù sao đi nữa thì cũng phải đến đấy.” Nhật Khương quyết định với cả nhóm.

---- Lời tác giả: Mọi người chuẩn bị gặp người quen dần dần và say bye luôn dần. *(Mặt cười ing~~)* Có lẽ từ giờ đến lúc hết arc "Dị Điểm" này sẽ tui sẽ đẩy kịch tính cùng máu mé lên "chút" (*mặt cười ing~~*). Nếu có quá đáng quá thì "Tâm sự" dưới phần bình luận nhá mọi người. -------