Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 59: Phương pháp tiêu hao năng lượng




Chương 59: Phương pháp tiêu hao năng lượng

Khôi Đăng lật trang sách cổ tự, tìm kiếm cổ tự nào đấy giải quyết tình hình.

“Nếu như vậy… cần phải tìm cách làm năng lượng con bé thoát ra càng nhiều càng tốt.”

“Nhưng nếu thoát ra nhiều quá sẽ thu hút sâu bọ tới.”

Linh Đan nghe mọi người tìm cách mà ngồi cúi đầu nắm áo, cảm giác áy náy trong cô bé khiến cô bé chút tủi thân. Đúng lúc này một bàn tay đặt lên đầu cô bé, xoa xoa cảm giác dễ chịu.

“Không sao cả.” Khôi Đăng vẫn tiếp tục đọc sách nhưng nhẹ nhàng an ủi. “Có lần anh cũng đã “lỡ” nhét cục tẩy thay vì kẹo dẻo marhmallow vào miệng. Kết quả là phải vào viện súc ruột.” Cô bé nghe được lời ấy cười ngọt ngào, cười thích thú.

“Sau lần đó anh không dám ăn marhmallow nữa. Hahaha.” Khôi Đăng cười cười kể chuyện như không có gì, xoa đầu cô bé. “Nhưng nhớ lần sau đừng ăn quả dại đấy.”

Linh Đan gật đầu, cười hồn nhiên.

Khôi Đăng nhìn cô bé, như thấy bóng dáng bản thân lúc nhỏ. Một đứa bé hiểu chuyện, luôn nghe lời và cố gắng đạt những mong muốn của cha mẹ, người xung quanh. Giấu đi những mong muốn bản thân, giấu đi những yêu thích của mình, cố gắng vì người khác. Để rồi những tổn thương không đáng có từ những người quanh đứa trẻ ấy, không bộc lộ ra mà chôn sâu vào trong lòng.

‘Tìm được rồi.’ Khôi Đăng tìm ra cách để giúp em ấy.

Ngay lập tức cầm bút khắc lên đá thạch anh. Đây là cổ tự mới, 9 nét cấp 1 mà thôi nên không quá khó. Cổ tự “Trữ năng” giúp người dùng tích trữ năng lượng vào bên trong, khi cần sẽ bóp nát phục hồi lại. Khác với những cộ tự khác, khi hoàn thành nó sẽ không có tác dụng gì, cần người dùng truyền năng lượng vào để lưu trữ.

Với trình độ khắc ấn hiện tại, Khôi Đăng sau 2 3 lần là có thể hoàn thành. Cậu đưa cho Linh Đan. Những người khác cũng chú ý tới họ.

“Em biết cách dùng năng lượng của mình chưa??”



“Em biết rồi ạ.”

“Ừm, giỏi lắm. Giờ nhá, em truyền năng lượng của mình vào đây… đúng rồi, từ từ thôi… đúng rồi.” Khôi Đăng hướng dẫn cô bé truyền năng lượng vào thạch tự. Cuối cùng cả thạch tự sáng long lanh lên, lập tức cho dừng lại.

Khôi Đăng cầm thạch tự mới được nạp đầy, chăm chú nghiên cứu nhìn ngắm, cuối cùng gật đầu thoả mãn.

“Đây là gi đấy???” Thuỳ Linh khoá tay lên vai cậu, không ngần ngại tiếp xúc gần.

“Thạch tự mới, tên là ‘Trữ năng’.” Khôi Đăng giải thích tác dụng của thạch tự này. Ngay lập tức Nhật Khưởng hiểu ra kế hoạch của cậu.

“Vậy là em muốn thông qua cái này để rút bớt năng lượng dư thừa của bé Miu sao?”

“Chuẩn luôn. Đây là phương pháp tiêu hao năng lượng đặc biệt cho bé.” Khôi Đăng gật đầu, giơ ngón cái với anh ta. Nhận ra kế hoạch của cậu nhanh như thế. “May mắn là truyền năng lượng vào đây hoàn toàn đóng kín, không bị thoát ra ngoài cũng nhưng không thu hút sâu bọ nào tới. Xem như được 9/10 rồi.”

“Thế tốt quá.” Quang Trung vui sướng ôm lấy bé Miu.

“Chưa đâu, năng lượng dư thừa của bé còn rất nhiều, cái này mới chỉ hút được một phần mà thôi. Cần phải làm thêm… cỡ chục viên nữa may ra mới hết.” Khôi Đăng chống cằm tính toán, số lượng thạch anh vẫn dư giả nên không sao, nhưng việc chế và truyền năng lượng sẽ mất nhiều thời gian. Phải tìm cách rút ngắn càng nhiều càng tốt.

Lúc này Linh Đan có vẻ không ổn, mắt lim dim rồi ngã xuống. Cách lớp vải mà vẫn cảm nhận hơi nóng. Cô bé lại lên cơn sốt rồi. Người lớn tìm cách giảm nhiềt cho bé. Khôi Đăng cũng vận dụng hết sức mà tạo ra thạch tự. Thạch tự nào đầy lập tức chuyển sang thạch tự khác. Không những vậy có những con bọ nhỏ vô tình đánh hơi được t·ấn c·ông vào lều của họ, buộc họ phải ra canh gác và tiêu diệt chúng. Cứ như thế cả đêm diễn ra.

Khi ánh sáng chiếu vào lỗ nhỏ trên vách tường vào trong lều, bọn họ thức dậy. Điều đầu tiên họ quan tâm là tình trạng của bé Linh Đan. Nhìn gương mặt ngủ một cách ngon lành, dễ thương như một thiên thần họ biết ké hoạch của Khôi Đăng đã diễn ra rất tốt.

“Hết sốt rồi, tốt quá.” Thuỳ Linh sờ trán bé, rồi lại ngửi “Cũng không còn mùi lạ nữa.”



“Vậy là tốt rồi. Đừng đánh thức họ, để ba người họ ngủ đi.” Binh An nhắc nhở. Đêm qua ba người Nhật Khương, Bình An và Thuỳ Linh tuy đối phó với côn trùng nhưng ít nhất vẫn có thể ngủ luân phiên, đôi lúc thêm cả Quang Trung vào. Nhưng Khôi Đăng và Linh Đan cả thức đêm qua để tạo thạch tự. Đến khi hoàn thành hai người họ ngủ từ lúc nào.

“Chúng ta ra ngoài nấu gì đấy ăn trước đi, để họ ngủ bù.” Nhật Khương phá tường đất tạo lỗi đi đủ cho ba người đi ra.

Khi Khôi Đăng tỉnh dậy đã là đầu giờ chiều. ‘Cảm giác ngủ nướng xả láng vậy không tệ nha. Ngủ thêm tý nữa được không? Hay là dậy khắc cổ tự tiếp??/ Narrrr khắc cả đêm rồi, không muốn làm nữa đâu,,”

Phụt.. tiếng cười khúc khích của ai đó khiến Khôi Đăng chú ý. Lười biếng quay đầu lại nhìn, phát hiện Bình An đang bịt miệng nén cười.

“Cười cái gì???” Khôi Đăng xẹt ngón cái ngang cổ doạ hắn. “Cười nữa cắt cổ giờ.”

“Hahaha.. Anh dậy rồi mà còn lăn qua lăn lại dở hơi thế :vvv Như con cá lật qua lật lại ấy. Hahaha”

“Oắt con, mày tới số rồi.” Linh xà xích trực tiếp phóng tới, đâm thẳng vào vị trí eo Bình An, nhưng Bình An dư sức tránh được.

Hahaha. Khôi Đăng rượt đánh Bình An không trượt phát nào. Cuối cùng cu cậu bị linh xà xích trói như đòn bánh tét treo lên đánh. Nếu không phải Linh Đan và Nhật Khương xin tha có lẽ Bình An b·ị đ·ánh không nhận ra mặt mũi.

“Chỗ thạch tự này em tính làm gì?” Nhật Khương vừa ăn vừa nói.

“Cái đó giúp hồi phục năng lượng cho mọi người. Tương tự với việc nuốt dị thạch vậy đấy.” Khôi Đăng cắn miếng mì nói. “Nhưng mà nó là từ Linh Đan chiết xuất ra, vậy nên em nó có quyền quyết định.”

“ơ…em không… không cần đâu ạ…” Linh Đan bối rối “Mọi ngời.. dùng nó đi ạ.”

“Ở đây có 7 viên tất cả. Mỗi người nhận 1 viên, còn một viên để đề phòng lúc cần thiết. Không vấn đề chớ mọi người???” Khôi Đăng hỏi, dù sao không thể nào phân bố cho một vài người duy nhất được. Mọi người gật đầu, Linh Đan còn đưa thạch tự của mình cho ba.



“Kế đến phải nói một số thứ.” Khôi Đăng hút nước mì.

“Hiện tại mới chỉ giúp em giải phóng hết năng lượng dư thừa. Nhưng lỡ đâu quả dại em ăn lại có tác dụng trường kỳ…. à lâi dài, tái phát nhiều lần thì sẽ như thế nào??? Lúc đấy em sẽ càng trở nên nguy hiểm hơn.”

“Thứ này (ám chỉ thạch tự trữ năng) rất cần thiết với những dị năng giả lúc cần thiết. Đặc biệt khi họ không có dị thạch nào.” Khôi Đăng húp nước mì, không vội nói. “Nó sẽ cực kì giá trị. Thế nên đừng tuỳ tiện đem nó cho người khác. Không phải ai cũng tốt đẹp đâu.”

“Ừm, đồng ý.”

“Và…..” Khôi Đăng nghiêm túc lên, đồng thời chỉ đũa vào Linh Đan. “Dị năng của em cũng thế, trừ những người có thể tin tưởng được, tuyệt đối không được sử dụng trước mặt ai.”

“Vị sao ạ??? Em.. em.. có thể giúp mọi ngời hồi phục mà??”

“Đúng vậy.” Quang Trung cũng đồng ý, thắc mắc.

“…. Lý do đấy. Nếu như em rơi vào tay kẻ xấu, những kẻ hám lợi cho mình thì em – người mang năng lực giúp người khác phục hồi năng lượng sẽ trở thành…..cục pin di động à không…”

“Nói cách khác… em sẽ thành công cụ cung cấp năng lượng miễn phí cho bọn hắn. Rõ chưa??” Khôi Đăng làm mặt quỷ giơ hai tay lên doạ họ.

Những người khác chợt hiểu ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Quang Trung cũng lo lắng ôm chặt con bé hơn. Linh Đan có lẽ vẫn còn nhỏ nên không hoàn toàn toàn hiểu rõ vấn đề nhưng nhìn mọi người tỏ ra nghiêm trọng ưm cũng ý thức mình phải nghe lời.

“Đó là tui đọc tiểu thuyết bơm đểu thế đó. Chứ ngoài đời chắc không nghiêm trọng đến mức thế đâu. Hahahahaha” Khôi Đăng cười đùa. “Dị năng của em không quá hữu dụng như lời anh nói thế đâu. Có khi còn không ai thèm ấy. Không lo gì nhá.”

“Dạ.. vâng ạ.” Linh Đan cũng thở phào và cười lại với họ.

“Sau này phải cẩn thận nha con.” Quang Trung ôm bé xoa xoa đầu. Đại nạn tới giờ đây gia đình bốn người bọn họ chỉ còn lại hai cha con. Thấy được nguy hiểm ẩn tàng ở bên con gái phận làm ba làm bố càng thêm sợ hãi.

======

Sắp kịch Chap dự trữ rồi :vvvvv