Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 56: Đơn chiến




Chương 56: Đơn chiến

Bọn họ đi thêm một đoạn, tiện thể vừa tìm chỗ nghỉ chân.

Rikkkkkkkk, tiếng gì đó chói tai tiếng tới chỗ họ. Ngước lên là một con bọ ngựa hoàng kim cao 4m lao thẳng đến. Không nói hai lời cặp đao răng cưa nguy hiểm chém tới chỗ họ, thẳng hướng bé con, may mắn là khiên của Nhật Khương chắn được, nhưng anh ta cũng vất vả chặn lại.

“Con này cấp 3 tiệm cận cấp 4 rồi. Mọi người cẩn thận.” Không cần nói họ cũng hiểu. Bình An nhờ gió đạp lên, phóng gai băng vào nó, băng gai như thuỷ tinh bị nó chém nát. Lưỡi kiếm từ Khôi Đăng cũng bị nó đánh bật ra, nhưng cậu liền điều khiển dây xích vung ngược lại, chém phát vào chân nó chỉ khiến nó bất ngờ. Nó quay đầu nhìn cậu, nếu là người chắc chắn sẽ là “tao nhớ mặt mày rồi”.

May nó chỉ nhìn 1 cái rồi tập trung vào con mồi phía trước. Nhật Khương vừa đỡ vừa t·ấn c·ông nó, những nhát chém chặn đường đao liên tục. Khôi Đăng đu xích từ trên phóng xích xuống quấn lấy một bên đường đao, kéo nó sang một bên. Bên kia Thuỳ Linh cũng làm tương tự, mảnh vải quấn thật chặt giữ lại. Bình An liên tục dùng dị năng vừa di chuyển vừa tung những cú đá vào vị trí trọng yếu.

Bọ ngựa hoàng kim khó chịu vì ba người họ, không thể t·ấn c·ông con mồi mà tức giận vung 2 càng đao kéo theo Thuỳ Linh văng vào tường, Khôi Đăng nhanh tay bỏ xích nên không bị văng ra. Liền đấy càng đao chém vào Bình An ngay khi cậu vừa tiếp cận, chỉ một xíu nữa thôi BÌnh An b·ị c·hém thành hai nữa. Lúc cần thiết vẫn là lá chắn lục giác của Nhật Khương bảo vệ cậu nhưng các lá chắn cũng vỡ vụng. Tuy chém hụt nhưng cũng chém nứt mặt đất. Có thể thấy được sức mạnh của nó.

Ritssss

Nó rít lên, phóng nhanh về Nhật Khương, anh cũng dựng khiên lên sẵn sàng chống lại. Bất ngờ là nó bỏ qua anh mà lao tới chỗ hai bố con. Thiều Quang Trung đã sử dụng sức mạnh liên tục cho đến lúc gặp nhóm họ nên giờ anh ta không thể chiến đấu gì nhiều.

“Không ổn, nó nhắm vào anh Trung.”

Linh linh.. Khôi Đăng phóng xích bay v·út đuổi theo bọ ngựa, tiếc là không kịp, nó đã tới trước mặt anh ta. Quang Trung không sợ hãi trước càng đao mà còn ôm chặt bé Miu hơn. Càng đao chém xuống khói bụi mù mịt. Bọ ngựa tưởng rằng thành công nhưng dưới càng đao không có bóng dáng họ. Nó rít lên rồi tìm xung quanh hai người họ.

Ngay khi càng đao chém xuống, Quang Trung đã kịp hoá chân sói nhảy sang một bên. Đây có lẽ là giới hạn lần cuồi sử dụng kĩ năng này.



“Mẹ mày.” Khôi Đăng và Bình An đã đến gần được nó. Dây xích cuộn tròn thành hình cầu, như chuỳ sao mai giáng xuống thân dưới nó khiến nó oằn người lại. Bình An cắm băng gai vào khớp càng ó, khiến nó đau đớn vung càng lên. Cùng lúc này Thuỳ Linh phóng vãi tới quấn chặt chân nó, thép hoá vải và rồi kéo mạnh chân nó về sau. Bọ ngựa vẫn gắn sức tiến tới, nó vẫn muốn t·ấn c·ông hai cha con anh ta.

“Anh nuốt này vào mà phục hồi.” Khôi Đăng ném viên đá thức tỉnh cho Quang Trung kèm theo một viên phục hồi thạch tự.

Giằng co sức mạnh giữa Thuỳ Linh cũng ngã ngũ, bọ ngựa quay lại cắt đứt dây vải. Khi quay đầu lại đón chờ nó là cái khiên lớn của Nhật Khương. Sức mạnh cấp 3 của anh ta đủ khả năng làm bọ ngựa tê tái đau đớn. Không ngừng lại mà anh ta tiếp tục t·ấn c·ông. Bình Anh cũng phụ vào. Cuối cùng Nhật Khương dùng khiên chém đứt đầu nó.

“Đáng sợ quá đi mất.” Thuỳ Linh bóp nát ‘hồi quang’ phục hồi cho mình. “Thêm mấy con như vậy chắc c·hết mất.”

“Xin lỗi mọi người.” Thiều Quang Trung mặt mày hối lỗi, xin lỗi họ. “Không hiểu vì sao mà lũ côn trùng hay t·ấn c·ông bọn anh điên cuồng.”

“Lúc nãy cạn năng lượng không thể giúp mọi người. Xin lỗi.” Anh ấy vẫn xin lỗi không ngừng. “Bọn anh….”

Kysssss. Rầm rầm. Từ mặt đất chồi lên cái đầu vuông to, nhìn dáng có lẽ là kiến. Chỉ mỗi cái đầu to bằng trái bí đỏ mĩ.

“Tấn công ngay….” Nhật Khương vội dùng khiên đập vào đầu nó. Đáp lại là tiếng keng sắt thép v·a c·hạm, đầu của nó quá cừng. Nó hất Nhật Khương lùi lại rồi nhanh chóng trèo lên mặt đất, hiện rõ bản thể là một con kiến ba khoang đỏ to lớn, đầu to như hộp bánh thiếc.

“Tất cả chạy mau…”

“Không được rồi…” Khôi Đăng cảnh giác nhìn xung quanh. “Bọn côn trung đang bao quanh ta. Thuỳ Linh miệng quạ rồi…”



Bóng đen từ đằng sau tường cây xuất hiện, một con thây ma cao 2m5 với đôi tay như rễ cây bện lại, ngực to lớn gồ ghề.

Từ trên tường bò xuống một con nhện lông chân dài to bằng cái chiếu đơn. Không chỉ một con mà những 4 5 con.

Thêm cả một con sâu xanh cũng tiến tới, chậm nhưng to lù khù như xe lửa trong khu vui chơi.

Tất cả chúng thấp nhất là cấp 2 đỉnh phong (hai con nhện nhỏ hơn) còn lại là cấp 3. Bọn chúng bao vây họ, chừng chừng nhìn họ, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng lao vào xé xác họ và những kẻ còn lại.

“C·hết tiệt…” Nhật Khương cắn răng tức giận. Một con cấp 3 anh ta có thể cản nhưng ở đây tổng đến tận 7 con, quá sức với mọi người ở đây.

“Em bế giúp anh. Anh sẽ chiến đấu cho.” Quang Trung để bé Miu vào tay Thuỳ Linh, sẵn sàng tham gia chiến đấu với họ.

“Ba ba…” Bé Miu mở mắt khi cảm thấy hơi lạ, giọng bé ngọt nhưng yếu ớt sót tâm người.

“Con ở với chị Linh chút nha, ba đi g·iết bọ rồi bé con.” Quang Trung xoa đầu bé.

“…Bọn chúng muốn bé Miu.” Khôi Đăng bất ngờ nói. Khi bé Miu được chuyển qua cho Thuỳ Linh ánh mắt của chúng cũng hướng về cô bé theo, cộng thêm lúc nãy bọ ngựa hoàn toàn muốn t·ấn c·ông hai người họ. Có thể chắc chắn bé Miu là con mồi chúng muốn. “Chắc quả dại mè bé ăn khiến bé trở nên thu hút với chúng.”

Quang Trung tái mặt, đau lòng như cắt nhìn bé Miu. Chỉ một chút lơ là đã khiến con bé trở thành con mồi của chúng. Nếu lúc đó anh để tâm một chút thì đã không để bé ăn quả dại đó rồi.



“Đừng tự trách.” Khôi Đăng an ủi “Không sao cả.”

“Nhưng…” Quang Trung muốn nói nhưng lại thôi.

“Bây giờ phải tìm lỗi thoát trước, cứ đà này sẽ thu hút nhiều quát vật hơn.” Nhật Khương chặn lấy cú húc đầu thăm dò của con nhện, không ngoẳnh lại.

“híc híc.. Con xin lỗi mọi người..” bé Miu sụt sịt khóc, nhỏ tiếng xin lỗi. Nước mắt cô bé rơm rớm khiến ai nhìn vào cũng thương cảm.

“Bé Miu ngoan nào, không khóc. Có anh chị ở đây không sao cả.” Thuỳ Linh vỗ về cơ thể nhỏ bé ấy. “Cái anh to lớn ấy rất mạnh. Anh dễ thương kia rất nhanh. Và anh cầm xích kia cũng giỏi lắm đấy. Cả chị nữa… Có cả ba em nữa không phải sợ. Ngoan không khóc nữa.”

“Coi chừng.” Bốp. Bình An đá văng môt con nhện khác tập kích từ trên đầu hai chị em họ. Lũ nhện này không ngờ lại mưu mẹo đến thế. Phân công nhau t·ấn c·ông con mồi trong âm thầm. “Lũ này lươn quá.”

“Zerrrrr” Con sâu xanh mở màn, nó cuộn người lại rồi lăn tròn như bánh xe tải tông thẳng về phía họ. Tiếp sau đó là những con khác cũng lao lên theo. Nhật Khương lập tức dựng tường đất mong chặn lại “bánh xe xanh” ấy nhưng bức tường vỡ ra dễ dàng, không còn cách nào khác Nhật Khương phải kế hợp lục giác thuẫn cùng khiên của mình chống lại nó. Người và sâu giằng co, ráng hết sức đẩy lùi đối phương.

“Gừnnn…” Nhật KHương nghiếng răng chống lại. “Đừng hòng tiến tới.” Anh ta dùng giáo đâm thẳng vào nó khiến nó bật lại và lộ dáng sâu. Nó cũng không vì thế mà dừng lại, phun ra c·hất đ·ộc xanh hơn da nó.

Thây ma gồ ghề cũng t·ấn c·ông họ. Cánh tay to như đại thụ đập xuống họ, chia năm sẻ bảy tách ra mà đánh. Đáp lấy nó là những lưỡi cưa gió xoáy rít t·ấn c·ông. Khôi Đăng cũng lợi dụng khói bụi phóng xích thẳng người nó, tiếc là xương ngực nó quá cứng nên không thể đâm xuyên được. Nhưng cậu cũng đu lại thẳng nó t·ấn c·ông, dùng lưỡi kiếm chém nó. Nó ỷ vào xương ngực cứng mà không thèm chắn, hai tay vỗ mạnh vào nhau định một lần đập nát Khôi Đăng. Tiếc là Khôi Đăng đã kịp thụt xuống tầm tay đó, chém vào đầu gối tức khắc. Thây ma gồ ghề cũng cảm nhận điều đấy mà đá cậu ra.

Tuy vậy trước khi văng ra Khôi Đăng đã để lại thạch tự “Bạo nổ”. Không ngoài dự đoán, bước tiếp theo của nó liền dẵm vào. BÙNG. Nó đau đớn thét gào, lăn lốc lùi lại với chân dưới cháy đen nhưng đó chỉ là lớp vỏ ngoài của nó. Những con quái vật khác dường như không quan tâm, vẫn tiếp tục tiến công bé Miu. Chúng không phải đồng bạn, chỉ là những con quái có cùng mục tiêu.

“Chậc.. ghét lũ xương cứng da dày vãi.”

Đúng lúc này bóng người Quang Trung vụt lên, đôi chân đã hoá thành chân sói bao giờ thẳng tới chỗ con thây ma. Hai tay anh ta lúc này nửa trong nửa đục, ẩn hiện như tay ma. Chỉ một trảo mà đã để lại vết cào sâu trên ngực nó. Đây là dị năng của Quang Trung. [Ma Trảo]