Chương 57: Càng lúc càng đông
Thây ma gồ ghề không ngờ đám nhãi nhép ấy lại có thể gây ra v·ết t·hương sâu đến như thế trên ngực nó. Nó gầm gào tức giận. Hai tay như thái sơn không ngừng t·ấn c·ông Quang Trung, tiếc là chân sói của anh ta quá nhanh và linh động, dễ dàng né tránh những t·ấn c·ông nặng nề ấy.
“Em sang giúp Linh, con này anh lo được.”
Khôi Đăng ra dấu ok, phóng xích t·ấn c·ông một con nhện khi đang cố t·ấn c·ông. Thuỳ Linh cùng Bình An vừa t·ấn c·ông vừa phòng thủ, đề phòng lũ nhện t·ấn c·ông âm thầm như khi nãy.
Con nhện đầu đàn cũng không đứng yên nữa mà nhanh chóng lao tới t·ấn c·ông họ. Dường như nó trở nên nóng nảy hơn.
“Ư…” Bình An bị một con nhện cào trúng, ngay lập tức cuộn gió xoáy vào tay đấm bay nó ra. Nắm đấm ấy có sự phá huỷ khá lớn khiến con nhện dập nát giáp trùng, lom khom đứng dậy muốn t·ấn c·ông tiếp nhưng liền bị những băng gai phóng xuyên giáp trùng c·hết đi.
“BÌnh An…”
“Không cần lo cho em.” Bình An hét lớn đáp lại Nhật Khương, trong khi anh ta đang chặn lại con sâu xanh. Con sâu này cũng không phải loại ngu si. Mấy lần nó cuộn tròn t·ấn c·ông rồi lại bật qua những tảng đá t·ấn c·ông anh hoặc vượt qua anh đến gần với bé Miu hơn. Mỗi lần như thế lại càng khó khắn hơn.
Linh king.. Linh xà xích phóng tới cuốn chặt lấy nó, giật nó lại nhưng với tốc độ lăn khiến dây xích nhanh chóng bị phá huỷ. Tuy vậy đủ đế Nhật Khương chặn đầu nó, nguyên sức mạnh và tấm khiên cứng cáp t·ấn c·ông ập vào nó khiến nó bẹp dí mặt, điên tiết lùi ra sau.
“Lũ này phát điên lên rồi.” Bình An hét lớn cảnh báo.
“ Sâu, thây ma, nhện… Con kiến đâu rồi???” Khôi Đăng vội vã quan sát chiến trường, sử dụng [mèo nhà n·hạy c·ảm] mà cảm nhận trong khi t·ấn c·ông con nhện con.
“Thuỳ Linh DƯỚI CHÂN.” Ngay khi phát hiện ra dấu hiện liền hét lớn. Thuỳ Linh cũng nghe được liền nhảy lùi lại. Chỉ chậm chút nữa thôi con kiến sẽ xẻ đôi cô ra với cặp kìm đấy.
“Đừng hòng tổn thương con tao.” Quang Trung vồ tới như thú dữ. Hai tay ma trảo biến thành một luõi dao nửa đục nửa xanh chém đôi con kiến. Xui xẻo cho nó, tính lén lút ăn nhưng lại chia đôi con người. Ma trảo của Quang Trung cũng nhanh chóng tan đi, để lại bàn tay có chút khô héo. Giống như Bình An khi dùng kĩ năng phụ, cũng tự tổn thương lấy bản thân chút nhiều. Mỗi lần dùng [Ma trảo đao] sẽ hút khô bàn tay, mất một thời gian mới bình phục và cũng không thể dụng lại kĩ năng ấy.
“Kĩ năng mạnh quá.” Bọn họ không tin vào mắt mình. Quang Trung chỉ cấp hai mà có thể dễ dàng chém c·hết một con kiến cấp ba như thế. Nhưng họ cũng nhanh chóng phát hiện ra bàn tay anh ta.
“Đừng dừng lại, anh vẫn chiến đấu được tiếp.” Nói rồi anh một tay cầm dao phay một tay hoá ma trảo, đôi chân hoá chân sói mà t·ấn c·ông nhưng con nhẹn khác.
Lúc này… Nguy cơ dồn dập báo hiện cho Khôi Đăng. “Mọi người mau né đi!!!!!!”
Chưa dứt lời từ trong tường xây đã xông ra con quái vật trông như mèo. Một con thây mà mèo cấp 3. Sau đó là con bọ ngựa hoàng kim khác cũng bay tới. Tệ hơn nữa từ xuất hiện bầy mối xám nhỏ như ngón tay nhưng dày đặc. Những tiếng vo ve củ lũ ruồi với kích thước bằng ngón cái.
“Ôi mẹ ơi…” Bọn họ tái mét mặt khi thấy số lượng côn trùng tiến tới đông đến như thế.
“Chạy.” Nhật Khương dẫn đầu xông pha qua lũ nhện, những người khác buông thả t·ấn c·ông, dốc hết sức chạy thật nhanh.
Lũ mối lẫn ruồi không mạnh gì nhưng số lượng lại quá lớn, bọ ngựa bọ gậy thì lại cấp 3. Mèo thây ma cũng cấp 3 thậm trí sắp lên cấp 4. Chưa kể nhóm quái cũ mới chỉ hạ được một con kiến mà thôi, con thây ma gồ ghề b·ị t·hương nhưng chưa c·hết. Tất cả chúng đang đuổi theo bọn họ.
“Sợ quá sợ quá..” Thuỳ Linh sợ hãi chạy, bé Miu đã giao cho phụ huynh bế rồi, sức khoẻ anh Quang Trung tốt hơn cô lại thêm nhanh nhẹn vẫn tốt hơn rất nhiều.
“Moẹ kiếp sao đông thế.” Bình An liếc nhìn phía sau mà chửi.
“Coi chừng.” Khôi Đăng ấn đầu Bình An xuống, hành động này xém nữa khiến cậu ta mất đà té ngã nhưng lại tránh được công kích của con ruồi. Vừa rồi nó phóng nhanh như đá bay thẳng vào đầu Bình An.
“ực…” Bình An nuốt nước miếng sợ hãi.
“Mau lên.” Khôi Đăng khoác tay cậu kéo đi. Vô tình không biết rằng họ đã chạy vượt mặt hai bố con Quang Trung. Lúc này bốn người bọn họ mới ý thức được không đúng. Quang Trung thế mà lại chạy một hướng khác, dẫn dụ lũ côn trùng đuổi theo họ.
“Anh làm cái gì VẬY???” Nhật Khương hét lớn, chạy theo anh ấy. “Mau quay lại đây.”
“CÁC CẬU CHẠY TIẾP ĐI, KHÔNG CẦN LO CHO HAI BỐ CON ANH.” Quang Trung hét lớn nhưng vẫn cắm đầu chạy. ‘Không thể kéo theo họ chịu c·hết chung với mình được.’
“Mẹ nó, anh bị điên rồi.” Bình An tức giận. “Anh ta sợ liên luỵ chúng ta mà mặc kệ hi sinh cả hai bố con à??? Điên thật rồi.”
Khôi Đăng nuốt lấy viên đá năng lượng, bóp nát thạch tự hồi quang cho mình và mọi người. “Anh ấy không muốn kéo theo chúng ta c·hết chung. Dù sao chúng chỉ nhắm tới bé Miu mà thôi.”
“Chậc” Bốn người họ hiểu, trong phút giây Thuỳ Linh chần chừ suy nghĩ có nên đuổi theo hay đi hướng khác thì cùng lúc Khôi Đăng và Bình An đã đuổi theo Quang Trung. Nhật Khương mở to mắt nhìn hai người họ, miệng bất giác cười.
Anh ta vừa lo cho người mình thương, muốn cả hai có thể tiếp tục sống nhưng không muốn vì vậy mà áy náy với hai bố con ấy. Hành động của Bình An như giúp anh ta bỏ đi lựa chọn ở sau một cách nhẹ nhõm. Anh nhanh chóng đuổi theo hai người họ. Thuỳ Linh thấy thế đành cắn răng đuổi theo.
‘Phải làm gì đây??? Trong tay mình không có cách nào bắt chúng một lúc được.’ Khôi Đăng suy nghĩ, vô tình chạm vào túi quần. ‘Thứ này…. CÓ thể dùng được.’
“Bình An em dám mạo hiểm không???” Khôi Đăng hỏi. Bình An ngơ người, lúc này rồi còn hỏi gì thế.
“Anh có đạo cụ giúp thu hút các sinh vật trong phạm vi nhưng giờ cần phải trở thành đứng trước mặt tụi nó thu hút.”
“Để anh làm.” Nhật Khương đuổi kịp họ, không ngần ngại nhận việc ấy. “Anh mạnh hơn thì để anh làm.”
“Không bảo em ấy chịu c·hết đâu cha nội.” Khôi Đăng giơ ngón ngữa về hai người họ. Tình thâm ý nặng giờ này ngứa cả mắt. “Chỉ cần đến vào giữa chúng nó rồi kích hoạt, xong té càng nhanh càng tốt là được.”
“Em làm!” Bình An quả quyết nhận việc. “Anh Khương còn phải bảo vệ mọi người, việc nhanh nhẹn này em làm được.”
“…Tý nữa em sau khi kích hoạt phải chạy thật nhanh nếu không sẽ bị kéo vào.”
“Được.”
“Việc bây giờ là nhanh chóng bảo vệ hai người ấy, anh Trung duy trì chân sói từ nãy giờ, chạy nhanh quá mức rồi, nếu không nghĩ ngơi sẽ kiệt sức c·hết mất.”
“Em đi trước.” Bình An hội tụ gió quấn lấy mình, dường như trong thoáng chốc cậu ta bay trong không trung như ong kiếm mồi, nhẹ nhàng và nhanh hiểm. Khôi Đăng ném móc khoá gấu cho cậu, dặn cậu cách dùng. Đơn giản là giật nơ trên cổ nó ra rồi ném đi.
“Bước tiếp theo làm gì???” Nhật Khương hỏi, chân tự động tăng tốc.
“Tìm cách khiến bé Miu không còn thu hút nữa. Ư ư..” Một mảnh vải bay đến bịt mồm Khôi Đăng, bên kia Nhật Khương cũng bị mảnh vải khác cột lại, thậm chí còn hoá sắt. Họ quay đầu lại là sự giận dữ của Thuỳ Linh. “Các người nhanh thì cũng vừa thôi chứ. Tui gãy chân đuổi theo mấy người rồi.”
Hai người bị trói đấy ngầm nhìn nhau, đại ý là “Anh cũng quên à.” Nhìn hành động đấy Thuỳ Linh vừa thở mệt nhọc vừa tức giận.
“Không có thời gian đùa đâu, mau cởi trói ra đi.” Nhật Khương sau khi cởi trói lập tức chạy thật nhanh theo hướng bầy bọ. Hình như đang có sự gia tăng thêm thành viên.
Khôi Đăng kể sơ qua kế hoạch cho Thuỳ Linh, cô suy nghĩ gì đấy. “Khi nãy bế bé Miu tui ngửi thấy mùi gì đó, thơm lắm. Giống đào, mùi quế xen lẫn mùi hoa, à còn mùi như rượu cồn ấy. Chắc là nó đó, cái mùi đó thu hút lũ bọ.”
“Mùi ư??? Có lẽ là nó thu hút lũ sâu bọ thật.”