Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 55: Thác Gián




Chương 55: Thác Gián

Nhìn hai món đồ huyền bí trên tay mà không kìm được vui sướng, Khôi Đăng vui vẻ về chỗ ngủ. Một món giúp tăng tốc độ, một món lại là mồi bẫy. Hai món vậy rất giúp ích trong việc “BỎ CHẠY”. Tuyệt vời luôn. Và còn điều nữa là chỉ số của mọi người đều tăng nhẹ cả, Khôi Đăng cũng tăng nhưng vẫn ở cấp 1.

Một ngày mới đã đến, Khôi Đăng b·ị đ·ánh thức bởi mùi mì hảo hảo thơm phức. Khi thấy Thuỳ Linh và Bình An đang ngồi xổm chờ mì mà cậu cạn lời. Nhìn mớ bánh kẹo xung quanh là biết hai con hàng này sáng sớm ăn uống điên cuồng đến mức nào.

“Sáng a~~” Thuỳ Linh miệng nhét đống snack khoai tây nhồm nhoàm chào cậu. Nhật Khương ở bên còn không ngăn cản mà còn lấy nước cho Bình An uống.

“Mấy người…. ăn nhiều quá. Coi chừng đau bụng không có chỗ đi đâu”

“Tranh thù…măm măm.. ăn đi ông.”

Phải công nhận là từ lúc ở với ban người này tần xuất gặp nguy hiểm hay may mắn cũng tốt lên hẵn. Lúc còn ở nhóm cũ mọi người thường vất vả chiến đấu, điêu khiêu chiến vi những “boss”. Cuộc sống giờ có chút an nhàn.

Chính Khôi Đăng không biết ở bên kia, nhóm Minh Triệu đang diễn ra cãi vả. Bọn họ không chỉ băng bó mà có vẻ mệt mỏi rất nhiều.

“Mẹ mày, đến giờ mãy vẫn không hiểu tình hình sao? Nếu không phải tại mày chị Thanh Nguyệt đâu b·ị t·hương như vậy.” Hồng Anh túm cổ Trí Dũng, quát lớn.

“Câm đi. Nếu không nhờ tôi sao chị ấy có được năng lực ấy chứ.” Trí Dũng lạnh lùng đáp, hất tay cô ra. “Các người càng mạnh mẽ sẽ càng có ích cho mọi người. Cả chị nữa, bớt to mồm mà nâng cao năng lực của mình đi.”

“Mày….” Hồng An tức giận cắn răng. Những người khác cũng khuyên ngăn họ.

Minh Triệu mặt lạnh lẽo bước tới, nhìn chằm vào Trí Dũng. “Có thật con đường này là con đường giúp chúng ta thoát khỏi lồng giam này không?”

“Phải. Chắc chắn sẽ ra khỏi nơi đây.” Trí Dũng kiêu ngạo đáp lại. “Không những thế mà còn trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.”

Minh Triệu và Trí Dũng mặt đối mặt, mắt đối mắt. Cuối cùng Minh Triệu quay lưng lại đến chỗ Thanh Nguyệt đang được Nhã Quyên hồi phục, ra lệnh mọi người hạ trại sớm.



Quay lại với nhóm Khôi Đăng. Sau khi mang phần còn lại của người cảnh sát đốt đi, coi như hoá kiếp cho anh ta, không để phơi thây nơi này nữa.

“Tiếc chỗ đó quá đi…” Thuỳ Linh bĩu môi làm xấu tiếc nuối.

“Chỗ đấy không an toàn, ở lại có ngày c·hết còn chưa hiểu vì sao.” Bình An cũng tiếc nhưng vẫn hiểu vấn đề.

“Chú ý, phía trước có một con thây ma hình thể to lớn. Mọi người chuẩn bị chiến đấu.” Nhật Khương quan sát phía trước phát hiện con thây ma lớn, hai tay và ngực bọc lấy xương trắng như giáp. Nó cũng phát hiện ra bọn họ, không ngần ngại mà lao tới t·ấn c·ông họ.

“Nó là cấp 2. Cẩn thận chiến đấu là được.” Bình An nói rồi đạp gió đến trước mặt nó t·ấn c·ông. Những cú đá kèm theo gió cắt. Giáp xương của nó tuy làm từ xương nhưng cứng cáp vô cùng, gió xoáy chỉ làm trầy xước được một lớp mỏng.

Gàoooo. Con thây ma đấm thẳng vào Bình An nhưng đón lấy là Nhật Khương chặn lại. Nắm đấm xương rạn nứt khi v·a c·hạm với khiên sắt.

Nhật Khương tung cú đấm vào mặt nó. Chỉ số t·ấn c·ông của anh ta cũng đâu phải hạng vừa. Con thây ma bị đấm liên tục lùi lại. Đến lúc dừng lại thấy nguyên cái khiên đập vào mặt. Bongggg. Nó văng kéo dài ra đất. Chưa kịp định thần đã bị dây vải cùng dây xích trói chặt, nó cự quậy hết sức muốn xé ra nhưng hai thứ đấy quá chặt. Bóng đen bao phủ lấy hắn, khi nhận ra đã lại bị khiên đập vào. Ngọn giáo như vũ bão phá nát giáp xương của nó. Cuối cùng đầu nó bị xuyên thủng một lỗ lớn.

Cả quá trình đơn giản nước chảy mây trôi của bọn không diễn ra quá nhanh nhưng đủ khiến n·ạn n·hân đau đớn. Một mình Nhật Khương hay Bình An cũng có thẻ tự đối phó với loại thây ma này, nhưng họ thống nhất mang những con lạc đàn như vậy ra để luyện đánh theo nhóm.

“Ưmmmm… Cũng được ha.” Thuỳ Linh chống nạnh cười, đá đá cái tổ ong rách ấy.

“Đánh thêm vài lần nữa chắc chắn sẽ nhanh hơn.” Nhật Khương gật đầu đồng ý.

Họ tiếp tục di chuyển, đường đi càng lúc càng gồ ghề và lắm rễ cây hơn, nhưng không vị thế mà kiến trúc ban đầu biến mất, chúng hoà mình cùng với thân cây.

“Suỵt, có ai đó đang đến..” Bình An chợt nghe thấy tiếng ai đó, mượn giờ gió truyền âm thanh đến. “Một người.. không đúng nghe như tiếng chân thú đang chạy… Không những thế rất nhiều tiếng loạt xoạt.”

Những lời Bình An thốt ra khiến ba người còn lại lâm vào thế sẵn sàng… chạy. Từ con hẻm (có lẽ thế) xuất hiện một bóng người đang chạy rất nhanh, trên tay còn ôm thứ gì.



Anh ta tầm 30 tuồi, tóc cắt ngắn nhưng lộn xộn. Gương mặt nhem nhuốc, căng thẳng. Trên tay ôm một bé gái, bé gái rất ngoan khép nép vào lòng ba. Điều đặc biệt có lẽ là phần chân anh ta không phải là chân người mà là chân thú, thiên về chân chó như Bình An nói. Tốc độ anh ta khá nhanh, không những thế còn linh hoạt bật nhảy qua những rễ cây lớn chắn đường.

Đuổi theo anh ta chính là gián. To bằng cẳng tay thanh niên, lớp vỏ đen óng cùng cặp cánh nâu. Đặc biệt số lượng cực nhiều, có những con không bò mà bay. Nhìn mật độ dày đặc phía sau không khác gì thác lũ ớn cả người. Ác mộng của những người sợ gián x100.

Lúc này Thiều Quang Trung cũng nhận ra nhóm bọn họ, ra hiệu họ mau chạy đi.

“Là người.” Thuỳ Linh chưa nói hết câu đã thấy Bình An lao lên dùng gió xoáy phóng về phía lũ gián. Lúc nhận ra đó là gián Bình An không nhịn được mà xanh mét mặt, lập tức nôn nửa. Yeahhh Bình An sợ gián không bàn cãi.

Bầy gián không vì bị càng quét một đường mà dừng lại, nhanh chóng con trước con sau lấp lại khoảng trống ấy. Lít nha lít nhít đen óng, con bay con bò nhanh như rắn… Trông rợn hết cả người.

“Ôi mẹ ơi….Gián kìa.” Thuỳ Linh cũng sợ không kém.

“Mau chạy đi, các cô cậu không chống lại chúng được đâu.” Thiều Quang Trung hét lớn khi lại gần, thậm chí còn đang đổi sang một hướng khác. Điều này khiến họ ngỡ ngàng, tưởng rằng anh ta sẽ kéo họ vào chung ai ngờ một mình dẫn đi. Nhật Khương mỉn cười nhẹ nhõm. Xem ra là một người tốt.

“Tường đất.” Nhật Khương chắn trước mặt, dùng hết sức dậm mạnh khiên xuống đất tạo nên một bức tường đất to lớn, chặn lại hẻm đường ấy. Nghe được tiếng v·a c·hạm của lũ gián vào bức tường đất, Nhật Khương biết không ổn, lập tức kéo họ chạy đi.

Khôi Đăng ném ra những thạch tự mình đã khắc về phía gần tường đất đề phòng rồi chạy theo.

Chỉ ít lâu sau mảng tường đất vỡ vụn, bầy gián trào ra như thác lũ, đen bóng ghê sợ. Xui cho chúng nó vừa chạm đất liền bị thạch tử nổ liên tục. Thạch tự “Bạo nổ” khiến chúng bay lên như rác, “Điện giật” khiến cho môt bầy giật tê tái, “khói lanh” toả ra khiến chúng chạy chậm lại, “dây leo” thì toả ra cuốn lấy chúng. Tất cả những điều ấy không thể ngăng cản sự sống ngoan cường của loài gián, chúng vẫn tiếp tục đuổi theo họ dù họ đã ở rất xa.

“Tường đất”

“Tường đất”

“Gió xoáy”



Cách một đoạn Nhật Khương và Khôi Đăng lại tạo ra bẫy như vậy cản trở chúng, Bình An nhắm chặt mắt mà phóng gió xoáy t·ấn c·ông chúng. Năm người lớn một trẻ em cứu thế chạy hết sức, dốc hết sức bình sinh mà chạy. Cuối cùng họ bỏ rơi được chúng. Cả lũ thở hồng hộc như chó dưới đất.

“Quá kích thích rồi. Mốt không chạy như vậy nữa đâu.” Thuỳ Linh phủi phủi tay không muốn chạy nữa. “Đáng sợ quá đi mất.”

“Oẹ..” Bình An dựa dầu vào tường mà huệ. Nhật Khương vỗ lưng cậu, đưa nước cho cậu xúc miệng. hai người còn lại cũng uống nước ừng ực, Khôi Đăng đưa chai nước cho anh Quang Trung, nhìn anh ta không có mang theo gì bên người cả. Chắc là chạy nạn mà không kịp mang theo đồ.

“Xin lỗi mọi người.” Quang Trung cúi đầu xin lỗi.

“Không sao, không sao.” Khôi Đăng xua tay không sao. “Anh uống nước đi.”

Khụ khụ khụ, bây giờ họ mới chú ý bé gái trong tay anh ta. Sắc mặt con bé không tốt lắm, trái đỏ hầm hập. Khôi Đăng lấy tay sờ thử liền rút ra vì nóng.

“Em bé là Linh Đan, ở nhà gọi là Miu.”

“Em bé sốt nặng thế anh?”

“Bé nó ăn quả dại, sau đó liền trở nên ốm sốt như vậy. Đã là ngày thứ hai rồi.” Quang Trung ôm chặt bé hơn, áp dầu bé với đầu minh, mắt đầy thương cảm, “chỉ mong sao con giảm sốt”

“Thuốc hạ sốt, thuốc cảm đây.” Thuỳ Linh lục túi đưa cho anh ta. “Để con bé uống đi.”

Quang Trung đánh thức cô bé, đôi mắt to tròn đáng yêu lại long lanh cùng gương mặt khả ái khiến bốn người họ yêu thích đi được. Cô bé phát hiện ra có người lạ nhìn mình mà sợ hãi áp vào người ba hơn. Khôi Đăng xoa đầu bé, có vẻ con bé rất thích cảm giác từ tay Khôi Đăng mà đẻ yên cậu xoa.

Uống thuốc rồi nhưng qua một lúc con bé vẫn không giảm được sốt. Họ càng thêm lo hơn. Khôi Đăng để con bé cầm thạch tự ‘Hồi quang’ bóp nát nó. Ánh sáng xanh thấm vào người cô bé khiến cô bé ưm lên. Giọng rất chi là đáng yêu. Cô bé mở mắt thêm lần nữa, đôi mắt có thần hơn, hết nhìn Thuỳ Linh rồi nhìn An Khương rồi nhìn Đăng cuối cùng với tay chạm vào mặt ba bé rồi cúi dầu ngủ th·iếp đi. Trên môi bé có chút cười nhẹ như hạnh phúc.

Quang Trung áp trán đo nhiệt lần nữa, đầu mát hơn trước rồi.

“Con bé giảm sốt được chút rồi. Cám ơn em, cám ơn em. Cám ơn em.” Quang Trung cảm ơn rối rít họ, nhìn nước mắt của anh ta đủ khiến họ biết anh ta yêu con mình đến mức nào.

“Đợi thêm một lúc nữa anh dùng tiếp cho bé.” Khôi Đăng nhét cho anh vài viên hồi quang để đề phòng.

“Cám ơn em…” “Được rồi mà, không cần cảm ơn em nhiều thế đâu. Hahaha” Cám ơn một vài lần là được cảm ơn nhiều quá sẽ luôn khiến đối phương thấy ngại, trừ khi họ có hứng thú.