Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 54: Hai món đồ




Chương 54: Hai món đồ

Trăng lên và dị năng Khôi Đăng cũng trở lại. Nhìn cả ba người trạng thái đều [Trúng độc nhẹ] mà bắt họ dùng mật ong lại khi vết đốt hết thâm.

Đống ong bị chất đống với khói lạnh ở một góc chờ bọn họ xử lý. Nhộng ong thì có nghe qua còn ăn thịt ong thì chưa ai ăn.

“Mọi người muốn gacha hay máy xay một lần?” Bình An hỏi.

“Là sao?”

“Gacha thì mở đầu từng con một, ramdom có dị thạch. Còn máy xay thì em làm 1 cái là xong.” Bình An giải thích.

“Gacha/ Máy xay.” Nhật Khương cùng Thuỳ Linh đồng thanh rồi quay sang nhìn nhau. “Không máy xay gì cả, tay em ấy còn chưa đủ thương tật à?” Nhật Khương lườm Thuỳ Linh.

“Roll một lầm hết mới đã tay. Roll 1 lần1 cái có mà đến tết tây.” Thuỳ Linh trừng lại.

“….” Bình An nhìn hai người họ rồi giơ tay liền gió xoáy nghiền nát đám ong đông lạnh ấy tiện thể thổi luôn hai người họ. Ngoài đống xác ong bị nghiền nát còn rơi ra một số ít dị thạch. Khôi Đăng lượm lên xem thử dó đúng là viên đá năng lượng (đá thức tỉnh) chỉ là khác màu một chút, có lẽ là của côn trùng sẽ có màu khác chăng.

“Haizzz, không có gì tốt lắm.” Thuỳ Linh chán chán.

“Vì bọn này chỉ tăng kích thước với nọc độc thôi, chả hơn ong bình thường bao nhiêu thì lấy đâu ra đồ tốt cho cô sài hả.” Nhật Khương bóp nát thạch tự chữa lành cho Bình anh. “Khôi Đăng này. Ngài mai chúng ta rời đi thôi.”

“Ừm, đến lúc đi rồi.” Khôi Đăng đồng ý. Bọn họ vốn chờ Khôi Đăng phục hồi sẽ đi luôn nhưng bản thân lại trúng độc ong nên dây dưa ở lại lấy mật trị độc. Thành ra đã ở lại đây 2 ngày rồi.

Khôi Đăng cũng muốn đi tiếp, ở lại đây tuy an toàn nhưng lại sẽ có một ngày c·hết dí ở đây.

“Chỗ mật ong này quý lắm, vắt lấy mật rồi mang đi.”

// Mật ong vàng biến dị.

Chất lượng và hương vị đậm đà ngon ngọt hơn bình thường. Đặc biệt nó có khả năng tiêu độc nếu dùng đúng cách. Sử dụng mật ong trong một thời gian dài sẽ giúp da dẻ trở nên đep hơn và tăng cường thể lực người dùng. Mật ong này còn là thức ăn yêu thích của nhiều loài côn trùng. //

-----------------



“Áo, quần, thuốc… và cả mật ong.” Thuỳ Linh kiểm tra lại túi đồ của mình trước khi đi. “Oke đủ cả rồi. Đi thôi các bây bê (baby)”

“Nhanh cái chân lên, lề mề quá đi mấtt.” Bình An cằn nhằn.

“Ây da làm gì căng rứa…” Thuỳ Linh cười cười vỗ tai thanh niên cao hơn mình nửa cái đầu. “Người ta là con gái phải biết nâng niu chứ. Haha.”

“Có cái nịt nè.” Bình An đá đít cô.

-------------

Nhìn bên đường là cây cố mọc phá nát các căn nhà mà họ cảm thán. Chỉ hơn một tháng thôi mà nhiều thứ thay đổi quá.Mấy hôm trước còn có một người nói chuyên với Minh Long, giờ lại vô hình đến thế.

“Minh Long, đừng đứng nhìn nữa, không có gì để nhìn đâu.” Văn Hiền nhắc nhở. “Có nhìn thì cũng không làm được gì đâu.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

Đoàn người Minh Triệu cũng tiếp tục lên đường của họ, tìm đến lỗi thoát và những thứ họ hoặc là Trí Dũng muốn.

------------------

Xítttttttttttttttttt. Lưỡi cưa gió bay thẳng về phía trước, cắt đứt tất cả dây leo cản đường.

“Đừng dùng cưa gió nữa, để anh làm là được rồi.” Nhật Khương đau lòng nói.

“Không sao, dùng nhiều sẽ càng thạo càng ít b·ị t·hương hơn.”

“Đau lòng…”

Thuỳ Linh và Khôi Đăng nhìn hai người tình ai nấy gian mà rùng mình.

“Kh·iếp~~~ Hai con người kia, có biết người ta FA lâu năm không mà còn show trò ân ái ở đấy.” Thuỳ Linh càu nhàu. “Lũ có người yêu thật biết sát muối FA mà. Đi Khôi Đăng, tụi mình ân ái cho bọn họ ghen c·hết.”



“Tào lao quá má ơi.” Khôi Đăng né tránh. “Hai người cứ thế sẽ sớm hết thạch tự đấy. Tém Tém lại.”

“Hahaha, xin lỗi.” Nhật hương gãi đầu. “Tiện thì chúng ta đi lấy thêm chút trước khi đi được không?”

“Đi thôi.”

Vẫn là trò hôm trước, dụ đám nhện đi, rồi thu nhặt đá ở ngoài, khi rút lui đầy túi.

“Kích thích vãi mận.” Thuỳ Linh vươn vai. Là con gái nhưng lời nói toát ra sự tự do.

“Chừng này đá chắc đủ đẻ sử dụng trong thời gian dài.” Khôi Đăng cầm 2 túi đá đầy. “Nặng phết.”

Cuối cùng chia nhỏ ra mỗi người vác thêm một boc nhỏ. Đoạn đường họ đi không thiếu những côn trùng to lớn, thêm ít thây ma cứng cáp cấp 2 nữa. Gặp hoặc là đánh hoặc là chạy. Có những con cả đàn bu lại t·ấn c·ông, có những con một mình lao vào như cường giả xong bị họ đánh cho liệt dất. Rong ruổi cả ngày cuối cùng tìm được chỗ nghĩ chân.

Nhìn biển hiệu bị c·hôn v·ùi dưới đ·ống đ·ổ n·át quen thuộc là của hàng CK, họ mừng thầm. Tuy cửa hàng bị đ·ộng đ·ất làm nó lún xuống mặt đất nhưng nhìn qua ô cửa họ tìm ra được thấy bên trong tuy bị bóp gãy các cột nhưng đồ ăn bên trong đa số vẫn còn.

Cái khiên quý giá của Nhật Khương bị lấy ra làm xẻng xúc đất. Nhật Khương đau lòng không thôi. Cuối cùng họ cũng đào được đến phần cửa vào của nó. Bật thạch tự ‘Phát sáng’ lên soi trong này có gì tốt.

“Kết cấu tốt phết chứ, Cũng may nó chỉ bị đất đè nếu không chắc sẽ bị ép thành bánh xèo rồi.” Khôi Đăng nhận xét.

“Hừm… Kem hỏng hết rồi, thức ăn cơ bản vẫn có thể ăn được.”

“Nhưng mà… như vậy có hơi ít quá không? Chưa đến một nửa bình thường trong đây.” Bình An nhìn một số kệ hàng lộn xộn nhưng lại thiếu đò. Một số thức ăn tươi hàng ngày bị mốc lên rồi.

“Có thể là có ai đó đã ăn bớt hoặc trước khi bị lấp thì mang đi bớt rồi.” Nhật Khương suy đoán.

“Lại đây xem này mọi người.” Thuỳ Linh phát hiện ra một cái hố lớn ở bức tường. Một hang động sâu hút trong đấy. “Cái này chắc do người làm. Vỏ thức ăn vẫn còn vươn vãi trong này.”

“Nhưng nếu vậy sao họ không mang hết đi???”

“Giống chúng ta thôi, túi đựng có hạn.”



“Chưa chắc… Có người thoát ra bằng cái hầm này thì đúng nhưng mà….dấu vết để lại ngoài chân người còn có dấu vệt dài như này.” Khôi Đăng quan sát. “Có thể là một con côn trùng nào đấy có thể đào hàng tạo ra, bọn họ may mắn đi theo thôi.”

“Sao cũng được.” Rốp rốp. Bình An từ bao giờ mở gói snack ra ăn rồi. “Lâu rồi không ăn cái này, ngon ghê.”

“Xem ra được bữa ngon rồi. haha” Thuỳ Linh cũng mở gói bánh khác ra ăn. Lâu ngày không ăn đồ ăn liền nó ngon lạ thường.

Hai anh em Khương với Đăng bàn nhau đẩy cái tủ ra lấp cái hang lại, đề phòng có con nào đấy bò vào.

Nửa đêm Thuỳ Linh tỉnh dây, mần mò tìm nhà vệ sinh. Khi mở nhà vệ sinh ra cô hoảng hồn hét lớn. Ba người kia cũng lồm cồm chạy đến. Bên trong nhà vệ sinh là một bộ xương khô mặc đồng phục xanh cảnh sát. Có vẻ anh ta bị nhốt ở đây một thời gian dài.

“Đầu có v·ết t·hương, một bên xương chân bị bẻ gẫy.” Thuỳ Linh tuy hơi sợ nhưng vẫn kiểm tra. “Có lẽ là bị người đánh rồi nhét vào đây.”

“Eo, ác với nhau thế…”

“Nhưng…Hừm… kì lạ thật, cửa không khoá trong mà sao ông có thể c·hết được nhỉ? Gẫy một chân thì ổng vẫn có thể đứng lên mở cửa ra mà. Chưa kể thức ăn trong đây vẫn còn không thể nào đến mức còn mỗi bộ xương vậy được.”

“…Thắc mắc làm gì, n·gười c·hết cũng đ·ã c·hết rồi. Cầu cho anh ta kiếp sau không đau khổ nữa.” Người c·hết quá lâu nên Khôi Đăng không thẻ dùng kĩ năng để xem quá khứ được.

Drop…

Cái gì đó nhỏ xuống vai Thuỳ Linh, cô sơ lấy, cảm giác nhớt nháp trên vai khiến cô ghê tởm. Cô soi sáng lên phía trên, thứ vừa nhỏ xuống từ một cái lỗ giống như ngoài kia. Cô khều tay mọi người chỉ cái hố đó. Mọi người càng thêm không hiểu có chuyện gì sảy ra.

“Có lẽ sáng mai chúng ta rời đi sớm. Càng sớm càng tốt.” Nhật Khương quyết định. Ba người họ cũng đồng ý. Thuỳ Linh cũng không muốn đi vệ sinh nữa, vệ sinh trước bộ xương không dễ chịu chút nào.

Khôi Đăng dùng dị năng của mình khám xét lại một lần nữa, ban đầu quá chủ quan nên không kiểm tra xem có gì đặc biệt không. Các bảng thông tin dần hiện lên trước mắt. Cả bộ xương cũng chỉ hiện lên thông tin của bộ xương, không thêm được gì.

“Ý…trong túi quần anh ta có gì?” Môt cái nhẫn nam đính ngọc lục bảo kèm theo con gấu móc khoá bằng len. “….là đồ huyền bí??” Nhìn bảng thông tin hiện lên trước măt một bảng trong suốt.

// [nhẫn di lục]: Chiếc nhẫn này là nhẫn kết hôn của người đàn ông xấu số, nó sẽ khiến người dùng tốc biến đến vị trí chỉ định lập tức. Thời gian hồi lại 3 tiếng.//

// [Gấu bông Thu Hút]: Sản phẩm vụng về của bạn gái tặng khi mới yêu, chứa đầy mong nhớ và tình cảm. Nó sẽ thu hút các sinh vật quanh nó 3m. Thời gian hồi lại 12 giờ. //

-------------------

Mị trở lại rồi đây. :((((( bận quá moá ơi, stresssssssss quá huhu