Chương 53: Lấy mật
Để lấy được mật ong, người nuôi sẽ hun khói vào tổ của chúng, khiến cho bầy ong bay ra chỉ để lại tổ với nhiều mật ong trong đấy. Nhưng khi lấy mật cần phải chú ý mặc đồ bảo hộ tránh bị ong đốt, không để lửa vào trong tổ nếu không sẽ ảnh hưởng đến chất lượng mật ong. Với loài ong mới biến dị này, chúng nó trở nên hung dữ hơn khi ai đó lấy mật của tụi nó.
“Thế nên là chúng ta cần phải nghĩ cách để không bị lũ ong t·ấn c·ông khi đó??” Nhật Khương nói. “Thế khó quá, thấy bọn anh là bị đốt ngay.”
“Đúng vậy. Cần phải hạn chế chúng di chuyển loạn xoạn nếu không chúng ta lĩnh đủ.” Khôi Đăng nói. “Em có thể tạo ra khói, thêm khói lạnh cho chúng nó. Khói lạnh có thể làm chúng trở nên chậm hơn. Nhưng mà với tốc đô của chúng thì khói lạnh không tác dụng lắm. Chắc giảm đc 15% tốc độ thôi, vẫn còn nhanh chán.”
‘Khói lạnh’ hay ‘sương lạnh’ một cổ tự cấp 1 thuộc nhánh của cổ tự ‘Khói mù’ mang theo khả năng làm lạnh như tên. Uy lực của nó giống như một tủ đông vậy, khiến kẻ trong đấy trở lên lạnh lẽo hơn thôi.
Với các loài cánh ve như ong, chuồn chuồn thì độ ẩm không khí ảnh hưởng đến chúng rất lớn. Khói lạnh sẽ có tác dụng với chúng rất nhiều. Tiền đề là loài ong không quá nhanh và nguy hiểm, nhưng điều đó khó nói có thể với đàn ong biến dị mới này.
“Có thể dùng vải của tui nè. Tạo thành một cái kén với 1 đường thoát duy nhất. Lúc đó chúng buộc phải đi theo đường đó thôi.” Thuỳ Linh đề xuất.
“Cũng được, nhưng mà dù có [Thép hoá] vải của chị đi nữa nó vẫn mỏng lắm, chúng vẫn có thể đâm xuyên qua được.” Bình An đồng ý nhưng cũng vạch ra điểm trừ.
“…. Có thể kết hợp với dây xích của tui, hai cái cũng cùng kiểu.” Khôi Đăng đồng ý. “Thử trước đã.”
Khôi Đăng điều khiển dây xích, Thuỳ Linh điều khiển vải, lấy gốc cây kia làm mục tiêu thử nghiệm. Lấy dây xích là khuôn, vải thép sẽ quấn vào tạo nên các diện cứng hơn. Nhưng mà vấn đề mới, dây xích sẽ quấn chặt đối tượng luôn, tức là khi tạo khuôn xong xung quanh sẽ thít chặt đến mức bóp nát thứ bên trong. Điều ấy khá tệ, bóp nát tổ ong sẽ khiến bầy ong điên loạn đến mức nào chứ.
“….” Bốn người nhìn cái cây bị thít chặt mà vặn vẹo không nói lên lời.
“… Như vậy đi. Bình An em tạo ra mấy cái gai băng cắm xuống, Khôi Đăng quấn lấy nó làm cọc, còn Thuỳ Linh thì lấp kín.” Nhật Khương chỉ đạo. Kết quả được cái lông khá ổn. Nhưng gai băng của Bình An ngắn quá…
“….”
“….”
“….”
“Thôi dẹp đi!!!!” Bình An tức giận ném băng gai đi. “Được cái này lòi ra cái kia không được. Ông đây không làm nữa.” Trong mắt ba người Bình An tức giận như con mèo cau có đang cào thảm vậy, đành cười bất lực.
“A!!! Băng gai không dùng được thì ta dùng thân cây.” Khôi Đăng chợt nghĩ ra ý tưởng mới. “Quấn quanh mấy thân cây cũng được mà.”
“Đúng ha. Quấn qua thân cây là được.” Ba người tỉnh ngộ, tất cả hào hứng trở lại.
“Để tui chế thêm mấy thạch tự nữa cho chắc.”
“Nhanh lên sắp tối rồi.” Thuỳ Lình nói rồi bản thân cũng may thêm mảnh vải vào. Chiến dịch lần này có thể dùng rất nhiều vải nên cần may thêm. Nhìn hai con người năng nổ làm việc kia Nhật Khương và BÌnh An chỉ có thể cười.
“Ấy mà khoan….” Khôi Đăng nhớ ra gì đó, cậu lấy ra một viên đá khác, khắc lên nó rồi nếm nó đi. Tức khắc mấy dây leo mọc lên. Khôi Đăng mặt ngắn lại. “Sao mình quên được mình có học qua ‘dây leo trói chặt’ chứ. Moẹ nó ngu quá đi mất. aaaaaa”
---tua nhanh một chút ----
“Tui sẽ khắc một ít cổ tự lên mấy thân cây cho chút nữa. Hi vọng nó không đốt tui đi.” Khôi Đăng lén lút đến gần tổ ong, lựa những cây gần nhất mà khắc cổ tự lên nó. Tất cả đều là ‘dây leo trói chặt’. Cổ tự này khắc trên thân cây sẽ sinh trưởng mạnh hơn là khắc trên đá. Tý nữa khi lồng giam hình thành thì hai người còn lại lập tức chạy khắp những cây này truyền năng lực cho nó phát huy sức mạnh, tạo thành lồng giam kép cho tổ ong.
Khôi Đăng quay lại cùng với Thuỳ Linh bắt đầu khởi màn. Nhật Khương có nhiệm vụ bảo vệ họ cùng căn chừng xem có con ong ở ngoài nào về t·ấn c·ông họ. Còn Bình An sẽ định hướng dây xích và dây vải qua các thân cây. Hãy nhớ rằng Khôi Đăng và Thuỳ Linh không hoặc chưa thể khống chế v·ũ k·hí của họ tuỳ ý uốn éo vặn vẹo như phim được.
“Hành động.”
Leng keng leng keng. Sợi xích bắn nhanh về phía trước, Bình An nhanh chóng làm nó lệch hướng. Những con ong ở ngoài cũng phát hiện ra kẻ xâm nhập bắt đầu t·ấn c·ông. Bình An ném nổ từng viên ‘Khói lạnh’ vào chúng khiến chúng nhỏ hơn.
Có thể nói công việc của Bình An là nguy hiểm nhất, vừa di chuyển vừa né tránh ong vừa chỉnh hướng dây xích. Khi có con ong nào áp sát t·ấn c·ông sẽ được khiên vàng lục giác bảo vệ. Cứ thế vòng thứ 5 dây xích cũng đã dựng lên, dây vải của Thuỳ Linh cũng quấn được một nửa. Lũ ong cũng phát hiện ra có những kẻ khấc dang ở đây mà chia ra t·ấn c·ông.
Việc bảo vệ của Nhật Khương bắt đầu.
“Cố lên còn chút nữa thôi.” Khôi Đăng nói. Khi dây xích cao hơn tổ ong thì dây vải cũng đã đuổi kịp. Lập tức dây vải trở nên bóng loáng như thép. Nhìn Thuỳ Linh mắt đầy tơ máu cũng đủ nhận ra cô đang sử dụng năng lực nhiều đến mức nào.
“Bình An mau ném khói lạnh xuống.” Khôi Băng ra hiệu cho Bình An. Tức khắc cậu nhảy lên cao, ném đống thạch tự khói lạnh cùng khói mù xuống, sau đó bồi thêm gió xoáy xuống khiến co khói lạnh càng thêm nhanh chóng toả ra.
“Được rồi, giai đoạn hai bắt đầu.” Khôi Đăng lập tức kích hoạt cổ tự dây leo gần nhất, khiến nó nó bung toả dây leo to dày hơn bình thường bọc lấy ‘lồng thép’ khiến ‘lồng thép’ thêm cứng cáp hơn. Bên trong nó tiếng đập cánh ong ong không ngừng nhiều lên. Chứng tỏ lũ ong dang bay ra như dự kiến.
“Hộc hộc. Mệt c·hết mất.” Thuỳ Linh khuỵ xuống đất, liên tục thở dốc, má hóp lại như bị bỏ đói lâu lăm, da cũng trở nên trắng bệch.. Bình An cũng trở lại với sắc mặc không tốt hơn là bao.
Ự…. Bình An đột nhiên phun ra máu, ngã ngục xuống đất, thậm chí người khoẻ mạnh nhất Nhật Khương cũng thất khiếu chảy máu.
“Sao đấy mọi người???” Khôi Đăng hoảng loạng vội chạy đến. “Không lẽ…. độc ong bắt đầu phát huy rồi???”
“Không sao, tôi còn chống cự được. Nhanh lấy mật giúp tụi tui….” Nhật Khương khó khăn nói, anh cố gắng đến gần Bình An đỡ lấy cậu.
“Còn phải đợi một chút nữa mới được. Mọi người mau dùng ‘hồi quang’”. Thạch tự hồi quang bị phá huỷ, ánh sáng mềm như lụa thấm vào họ giúp họ sắc mặt tốt hơn chút.
Đã qua tầm 15p, bên trong ‘lồng thép’ cũng không còn tiếng động gì. Để cho chắc ăn Khôi Đăng chỉ mở một góc ra xem, lập tức khí lạnh tràn ra buốt cả mắt.
“A lạnh quá.” Bên trong xác ong (có lẽ thế) bằng la liệt, cánh của cúng nó toàn bộ bị phủ xương trắng.
“Có lẽ được rồi.” Cậu vạch phần vải ra, khi Thuỳ Linh gục ngã lúc nãy toàn bộ vải thép đã chuyển lại thành vải thường nên có thể dùng dao cắt xé. “Moẹ ơi, cái này là bật điều hoa 10 15 độ mất rồi. Lạnh phết.”
Khói lạnh tưởng không lạnh mà lạnh không tưởng. Một số con ong cố gắng cử động nhưng bị Khôi Đăng đạp bẹp. Tổ ong cũng trở lên lạnh rồi. Nặng nề tháo tổ ong xuống.
Cắt một mảnh nhỏ ra, vắt mật nhỏ vào miệng Thuỳ Linh, sắc mặt cô dần trở lại bình thường nhưng chỗ bị ong chích vẫn còn thâm lắm. Cậu cũng đưa cho Nhật Khương để anh ta giúp Bình An và bản thân. Khoảng 5 phút sau tất cả đều bình thường trở lại, vẫn trừ các vết thâm.
-------------
“Không ngờ độc lũ ong này lại phát huy chậm như vậy, mà lúc phát huy lại cực nhanh không tưởng.” Bình An bôi mật ong lên vết đốt tay Nhật Khương. Sau khi họ lôi tổ ong về họ phát hiện ngoài việc uống ra thì bôi mật ong vào chỗ đốt sẽ làm mủ độc sẽ chảy ra, bớt thâm hơn. “May là có anh Khôi ba người tụi tui mới sống được.”
“May mắn quá đi~~.” Thuỳ Linh cảm thán. “Nếu mà không biết bản thân trúng độc chắc giờ này tui c·hết đâu đó ngoài kia rồi.”
“Ừm, lần này phải thật sự cảm ơn em nhiều lắm Khôi Đăng.” Nhật Khương vỗ vai cậu.
“Không có gì, hahaha. Mọi người cũng cứu tui trước mà.”
Ánh lửa bập bùng cùng không khí ấm áp, vui vẻ sau cơn hoạn nạn khiến Khôi Đăng vô thức cảm thấy nhớ 3 người kia cũng vui vể bên trại lửa.
------------
nhẹ nhàng một chút, mốt có chạy như chó cũng không sao hahahaha
Cảm tạ oaithuong vẫn luôn ủng hộ. cảm tạ~~~~~