Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 52: Nhện thạch anh




Chương 52: Nhện thạch anh

Nhật Khương dập mạnh khiên xuống đất, ngay lập tức tường đất dựng lên. Những con nhện không kip né tránh liền ập mặt vào tường đất, trở thành đống thịt vụn. Không chần chờ Nhật Khương dùng giáo quét ngang liền chặt đứt đôi những con nhảy lại. Khi có lọt lưới thì ngay lập tức cái khiên đập vào mặt chúng nó. Việc sử dụng thành thục qua lại giữa khiên và giáo giúp Nhật Khương nắm được thế chủ động. Sau đấy anh ta dần dẫn dụ chúng đi theo bản thân.

“Giờ em sang giúp anh ấy, hai người cẩn thận nhặt đá đấy.” Bình An nói rồi nhẹ nhàng nhảy đến chỗ Nhật Khương. Khi câu ta nhảy dường như có gió nâng niu vậy, nhẹ nhàng nhảy một khoảng cách xa. Vừa tiếp đất liền dùng kĩ năng gió xoáy tụ lại lưỡi cưa ở chân. Một cước ra một cưa gió bay đi càng quét đống nhện. Hiệu suất t·ấn c·ông của Bình An tốt hơn Nhật Khương nhiều.

Những con nhện rít rít ra hiệu với nhau. Một số con không lao lên t·ấn c·ông nữa mà đứng tại chỗ phun độc phun tơ về phía hai người. Chút tơ nhện ấy không là gì với Bình An khi độ nhanh nhẹn của cậu ta cao cùng khả năng di chuyển uyển chuyển, nhẹ nhàng mượn sức gió mà đạp nhảy né tránh. Mỗi khi ở trên không Bình An liền hồi tụ băng gai rồi phóng chúng vào đám nhện.

“Tuyển thủ” Trần Bình An bay nhảy như cá gặp nước, không hề bị ngắt quãng nhịp di chuyển nào. “Tuyển thủ” Lê Nhật Khương cũng thể hiện không kém cạnh. Ngọn giáo được đâm liên tục như chẻ tre, từng con một b·ị đ·âm c·hết. Những tường đất được dựng lên đúng lúc tạo điểm đáp cho Bình An đồng thời chặn t·ấn c·ông của lũ nhện con này.

Lũ nhện này có lẽ chỉ được cái to xác hơn bình thường chứ không tăng cường độ cứng giáp trùng hay sắc bén gì.

Ở bên này Thuỳ Linh cùng Khôi Đăng cũng nhanh chóng tìm những viên đá lẫn trên đất hoặc dính vào lớp tơ. Dĩ nhiên không hoàn toàn lũ nhện bị dẫn dụ đi hết. Vẫn còn nhiều con đi ra từ tổ nhện, thấy kẻ xâm nhập liền lao tới t·ấn c·ông. Linh xà xích với lưỡi kiếm hết quét trái lại quét phải, dài ngắn liên tục.

Phụt phụt. Lũ nhện ngoài phun tơ vào dây xích, một hai cái không vấn đề nhưng nhiều dần trúng vào dây xích khiến nó khó điều khiển hơn.

“Chậc…”



Khôi Đăng dồn hết sức xoắn dây xích thành lò xo rồi bắn nó đi với sức mạnh kinh hoàng. Lưỡi kiếm đầu xích mở đường tốt hơn bao giờ hết, chỉ một lần mà quét kha khá bầy nhện.

“Tui lấy đầy túi rồi. Rút lui thôi.” Thuỳ Linh hét lớn, túi vải sau lưng cô đã căng đầy. Cô đươc ưu tiên cho việc nhặt đá mà thôi, khi nào xong tất cả cùng rút lui. Bình An và Khương cũng nhận được tính hiệu, đùm bọc nhau rút lui. Cùng lúc [Mèo nhà n·hạy c·ảm] truyền dến nguy hiểm cho Khôi Đăng.

“Rút nhanh. Có quái vật nguy hiểm hơn đang lao đến.”

Khi này từ những tổ nhện nhảy ra những bóng ảnh đen to lớn hơn lũ nhện dưới này. Một con nhện cấp 1 hoặc là cấp 2 xuất hiện. Sau đấy 4 5 con như sao chổi rơi xuống. Chúng gầm rít tức giận khi thấy đồng loại tan tác dưới đất. Thấy những kẻ xâm nhập đang t·ẩu t·hoát chúng bò nhanh chóng đuổi theo họ.

“Chậc, lũ nhện to kìa. Chạy nhanh lên..” Nhật Khương nhìn mấy con nhện như ô tô con đuổi theo mà hét lớn. Có một con trong đó phun nọc độc về phía họ, Bình An ngay trên đường bay của nó. Bình An cũng cảm nhận điều ấy nhưng bản thân đang ở trên không không thể né tránh. Nhật Khương giơ tay ra, ngay tại chỗ Bình An liền xuất hiện những chiếc khiên vàng trong suốt sáu cạnh, ghép thành hình tổ ong chặn lấy nọc độc. Kĩ năng [Hoàng Thuẫn lục giác] của Nhật Khương tuy không lớn đến mức có thể che chắn hoàn toàn một người nhưng có thể tuỳ ý xuất hiện theo ý bản thân.

Bình An lièn dùng dị năng khiến gió đưa mình xuống đất, đá chân bồi thêm 2 lưỡi cưa gió phóng về phía chúng. Lũ nhện lớn cũng không ngờ bản thân lại bị t·ấn c·ông lại mà né chắn. Hai lưỡi cưa bị lớp giáp nhện cản lại nhưng cũng cắt vào sâu được vỏ giáp ấy. Hai con bịt tụt hậu lại.

Nhật Khương đứng lại, đối diện với mấy con nhện đang tiến tới không ngần ngại sử dụng kĩ năng [Chiến khí] của mình. Anh ta dồn hết năng lượng tụ vào cái khiên, khiến nó dường như to hơn gấp bội.

Rầm. Nhật Khương đập khiên xuống đất nặng nề. Một tường đất với những đầu sắc nhọn đâm xéo lên diện rộng đâm vào những con nhện. Chúng mắc kẹt bởi tường đất ấy.

Cả quá trình bọn họ diễn ra nhanh dồn dập nhưng không quá nhiều hiểm nguy.



---------------

“Xem này. Quá trời quá đất thạch anh luôn.” Thuỳ Linh nhìn đống đá trong túi, mắt mê mẩn. Con gái rất nhiều người mê những viên đá đẹp đẽ như vậy, nhất là vừa to vừa nhiều như vậy.

“Nhiều thật, viên nào viên ấy khá đồng đều đấy chứ.’ Bình An cầm lấy một viên mà soi dưới ánh sáng.”Nhìn kĩ bên trong nó cũng đẹp.”

“Đây.” Khôi Đăng đưa viên đá mới được khắc cổ tự ‘Hồi quang’ cho Bình An. Trong bốn người thì Bình An có v·ết t·hương cần được chữa trị. Cậu ta gật đầu cảm ơn rồi bóp nát thach tự. Bản thân Khôi Đăng cũng sử dụng vào chỗ sườn vẫn đang đau nhức. ‘Có lẽ phải sài thêm hai ba viên nữa.’

“Này này, chúng ta vẫn trúng độc ong đấy. Mau tìm cách lấy mật ong đi.” Thuỳ Linh vuốt nhẹ chỗ thâm đen ấy mà phùng má nhắc nhở ba người còn lại tìm cách lấy mật ong.

“Yên tâm, có thứ này rồi tui có thể khắc ra vài loại cổ tự có ích mà.” Khôi Đăng vẫy vẫy đá thạch anh trong tay.

Trong lúc Khôi Đăng khắc cổ tự lên đá cậu nhận ra là… cũng có tỉ lệ thất bại, lần này nó – những viên đá thạch anh sẽ vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ, không giống với đá chuyên dụng sẽ chỉ bị bay màu. Khôi Đăng càng thêm cẩn thận trong khắc chữ.



Nhật Khương đến ngồi cạnh cậu, nhìn cậu tập trung khắc chữ. Ánh mắt chăm chú ấy khiến Khôi Đăng cảm thấy nhột nhột. Dù kĩ năng mèo nhà n·hạy c·ảm không phản ứng nhưng cậu không thể nào không phát hiện ra ánh mắt ấy.

“Anh… có chuyện gì sao??? Đừng nhìn em thế, ngại lắm đấy.” Khôi Đăng mắt cá c·hết nhìn Nhật Khương. “Tuy em không kì thị đ·ồng t·ính nhưng giờ không muốn yêu đương gì đâu. Hahaha”

“…..” Nhật Khương cạn lời, vuốt mặt bản thân cũng thấy hành động của mình gây hiểu lầm thật. “Không có, chỉ là anh muốn nhờ cậu chỉ cho tạo ra mấy viên đá phục hồi đấy. Chỉ là không biết nói thế nào. Cái này…”

“À…. Thì nói thẳng ra thôi, có chi đâu.” Khôi Đăng cười. “Em sẽ làm mẫu, anh thử sau nhá.”

Khôi Đăng vẽ hình dáng cổ tư ra đất cho Nhật Khương học thuộc trước, sau đó cầm bút làm mẫu cho anh ta. Anh ta chăm chú quan sát rồi làm theo. Rất nhanh những viên đá đều vụn nát. Khôi Đăng cũng không chê trách gì mà động viên Nhật Khương tiếp túc. Đá hết thì lại đi lấy thôi, không sao cả.

Lúc này Bình An và Thuỳ Linh ghé qua, nhìn hai người họ tập trung làm mà cười, coi họ như hai học sinh chăm, đại nạn nhưng vẫn chăm chú vào học.

Cuối cùng, Nhật Khương cũng đã thành công khắc hoàn thành thạch từ ‘hồi quang’. Anh ta vui sướng nâng niu nó. Nhìn thấy vậy Khôi Đăng ghé lại gần hỏi nhỏ.

“Cho Bình An à?”

“Ừ. Cho em ấy.” Anh ta cười nhẹ nhàng.

“Hihihi. Em hiểu rồi.” Khôi Đăng từ lúc bắt đầu đã nhận ra điều gì đó giữa hai người.

Quay lại chính truyện. Khôi Đăng nhìn đống đá vụn chất thành đống nhỏ dưới chân mà e ngại. Nhớ lúc trước 40 viên đá thì thu về cỡ đâu đó 10 viên, còn chỗ này chắc cũng mấy chục viên, chưa kể đó là có những lần vừa chạm nét đầu tiên liền vụn nát đá mất tiêu.

‘Xem ra không có kĩ năng chuyên dụng người muốn học sẽ rất khó học được.’ Khôi Đăng thầm nghĩ.