Chương 51: Phát hiện mới (Sử đổi 3.8.23)
----Đoạn hội thoại nhỏ sau bữa ăn, khi đang đi đến chỗ tổ ong.----
“Bình An, em là con gái à??” Khôi Đăng hỏi.
“Hả…yeahhh, em là con gái đó. Bất ngờ khum?” Bình An làm động tác dễ thương cười cười. “Hồi mang thai ba mẹ khám thai là con trai nên đặt tên là Bình An luôn. Ai dè đẻ ra là con gái không đổi kịp. Hahaha. Nhưng mà em giống má, chất đàn ông mạnh hơn chất phụ nữ nên từ nhỏ sống như thằng con trai rồi. Vậy đó.”
“Ohh. Ra vậy. Nhưng mà anh thấy em đẹp phi giới tính đó chớ.” Khôi Đăng đáp lại.
“Thế cứ coi em là một thằng con trai mà đối xử. Em ghét thằng nào đem giới tính ra mà nói chuyện lắm. Đấm c·hết moẹ nó luôn hahaha.” Cô đấm hai tay vào nhau cực máu chiến.
Vậy được, từ nay coi cô ấy như một người đàn ông, không nhân nhượng trước quái vật.
------
Dù muốn giúp đỡ nhưng muốn lấy mật ong về cũng không dễ dàng gì. Nhìn tổ ong to như cục nóng máy lạnh khiến Khôi Đăng đứng nhìn từ xa cũng thấy sợ. Chúng to hơn trước đây, vàng óng to bằng 2 ngón tay cùng với cặp cánh ve óng ánh. Bầy ong con ra con vào nhưng quanh tổ vẫn có những con ong luôn canh trừng xung quanh.
“Cái này cũng không phải do mọi người làm nên chứ?” Khôi Đăng hỏi, ba người đó cười ngại ngùng. “Về thôi, về tìm cách.”
Gàoooooo
Một đầu thây ma lao ra chặn đường họ.
“Ở đây vẫn có thây ma cấp 1 vậy luôn hả?” Khôi Đăng nhìn nó thiểu năng, phóng linh xà xích vào đâm thủng đầu nó.
….
Bây giờ đã gần trưa, Khôi Đăng đang ngồi đọc sách cổ tự. Thuỳ Linh thì vẫn ngồi cắt vải nối thành dải lụa cho bản thân. Dị năng của cô điều khiển vải nhưng không thể làm liền vải được, chính vậy nếu bị quái vật hay côn trùng xé rách thì đành dùng miếng mới. Mà tần suất bị xé rách cũng nhiều lắm nên cô thường tìm thật nhiều vải cho mình.
Hai người còn lại thì đi đào thức ăn. Chỗ khoai tối qua đã hết rồi. Họ thật may mắn khi phát hiện ra một vườn rau của nhà nào đó, ở đấy khoai là phát triển tốt nhất.
Khôi Đăng đang tìm về cổ tự giúp họ. Cổ tự giúp chữa lành có 5 loại cấp 1, 7 loại cấp 2.
Loại cấp 2 thì chuồng gà thẳng tiến, chưa thể dùng được.
Năm loại cấp 1 lần lượt là “Hồi quang” “Thanh dũ” “Hoàng dũ” “Bạch dũ” “Hồng dũ”. Các cổ tự đều có công dụng tương tự như năng lực của Nhã Quyên, tuy vậy mỗi cái có một công dụng phụ riêng.
“Hồi quang” giống như tên gọi của nó, toả ra ánh sáng dịu nhẹ giúp hồi phục v·ết t·hương và sức khoẻ cho người dùng, thuần tuý chữa lành nhưng dễ chịu nhất.
‘Thanh dũ’ giúp hồi phục v·ết t·hương kèm theo giúp bản thân linh hoạt, nhanh nhẹn hơn.
‘Hoàng dũ’ giúp phục hồi, giảm đau, và tăng sức chịu đựng của người dùng trong thời gian ngắn.
‘Bạch dũ’ giúp hồi phục cùng kháng các hiệu ứng bất lợi.
Còn ‘Hồng dũ’ vừa trị thương vừa tăng cường sức mạnh.
Bốn cái cuối có thời gian sử dụng ngắn hơn “Hồi quang”. Cùng cha cùng mẹ nhưng khác tính khác nết.
“Ông đọc gì đó??” Thuỳ Linh ngó sang, thấy Khôi Đăng chăm chú đọc sách nên tò mò. Khôi Đăng không dấu diếm mà đưa quyển sách “trắng trơn” cho cô xem, kết quả cũng giống những người trước đó không tin mà lật qua lật lại.
Khôi Đăng cũng tự hỏi có phải muốn đọc quyển sách này cần có kĩ năng “Cổ tự khắc chú” của quý ngài Diablo gì đấy không. Kĩ năng cũng không thể san sẻ nên không thể biết được.
“Tui đang kiếm xem có cổ tự nào hỗ trợ được mọi người không. Ví vụ là cổ tự giúp hồi phục, cổ tự gây t·ê l·iệt…”
Đúng lúc Nhật Khương cùng Bình An tay nắm dây khoai tây về cùng rau dại. Mặt Bình An đỏ ửng kì lạ. Thuỳ Linh liền khoe với hai người họ. Họ hớn hở trông chờ Khôi Đăng thể hiện.
“Rất tiếc là mấy cổ tự chữa trị này yêu cầu không được khắc lên kim loại. Mà đá chuyên dụng của nó… tui sài hết từ lâu rồi.” Khôi Đăng tiếc rẻ nói. Cậu ta tự hối hận vì sao lúc đó không để lại một ít đá hoặc lúc giao dịch với “Thổ Dân” mua thêm đi. À mà hình như thổ dân không bán.
“….” Nhật Khương suy nghĩ gì đấy. “Đá à? Nếu vậy An em đưa viên đá đó cho Khôi Đăng xem thử dùng được không?”
“Đá nào???... À viên thạch anh ấy hả. Được thôi, giữ nó cũng không tác dụng gì.” Bình An lục túi của mình, lấy ra viên đá thạch anh tím to như nắm đấm trẻ em ra cho Khôi Đăng.
“Thử dùng nó xem.”
Khôi Đăng nhìn kích thước viên đá, có chút hoang mang. “Có mỏ đá nào ở đây sao mà nó lớn thế?”
“Mỏ đá thì không đúng, là hang nhện đúng hơn. Ở đấy nhiều viên đá như vậy lắm.” Nhật Khương đáp. “Viên này là chỉ là viên rơi ngoài rìa thôi, chưa vào bên trong hang nhện đó nữa. Lũ nhện siêu cảnh giác. Vào địa bàn chúng nó một chút liền bị cả bầy kéo đến ngay. Chả khác gì lũ ong.”
Có lẽ lũ ong đã ám ảnh họ khá nhiều.
“Hahaha..”
“…Nếu thành công thì chúng ta à không tui có mục tiêu mới rồi. Đi đập đá.”
HAHAHAHA.
Cầm bút lên, tập trung tinh thần và ma lực vào ngòi bút. [Mèo nhà n·hạy c·ảm] cùng [Đôi tay lành nghề] khởi động. Combo mèo nhà n·hạy c·ảm, đôi tay lành nghề cùng cổ tự khắc ấn hoặc hoạ ấn luôn được sử dụng đến mức không thể tách rời, ít nhất cổ tư khắc ấn không thể thiếu 2 kĩ năng trên. Nét đầu tiên được khắc lên nhanh chóng khắc sâu vào mặt đá, nét thứ hai rồi ba… nét thứ 14 cũng là nét cuối cùng được khắc lên.
Nếu 1 cổ tự được hình thành dưới 20 nét bao gồm nét đơn thẳng, cong, uốn lượn, chấm sẽ thuộc về cấp 1. Còn nếu hơn 20 nét và thêm một số nét liền liên tục sẽ thành cấp 2. Cấp 3 4 thì chưa biết bởi cuốn sách mà “Con rắn” tặng kèm chỉ có cấp 2 thôi.
Khôi Đăng nín thở chờ các nét liên kết với nhau tạo thành cổ tự hoàn chỉnh. Khắc trên kim loại, trên gỗ cậu đã thử và thành công, nhưng giờ khắc lên đá quý thì chưa. Một là đá quý bình thường to lắm chỉ bằng đầu ngón tay, cần tỉ mỉ hơn rất nhiều, và một điều nữa là trước giờ chưa có ai cho cậu đá quý để thử. Mặt dây chuyền gia truyền của bác trai kia tặng cậu sẽ không đụng vào.
Cuối cùng các nét cổ tự cũng hoàn toàn liên kết với nhau, tạo thành một cổ tự hoàn chỉnh. Viên đá thạch anh không bị nứt vỡ hay bay màu, trái lại còn trở nên sáng hơn, long lanh hơn. Nhưng nếu so với đá chuyên dụng thì không đẹp bằng. Cầm trên tay cảm giác tê tê lạnh từ viên đá truyền tới khiến Khôi Đăng không nở dùng. Dưới ánh sáng nó thực sự là mĩ thạch, chúng sẽ cực đáng giá trước tận thế.
“Bình An, dùng thử nó đi.” Khôi Đăng đưa thạch tự ấy cho Bình An, trên đấy khắc cổ tự “Hồi quang”
“Dùng làm sao???”
“Bóp nát nó đi.” Chưa kịp nói xong Bình An đã lỡ tay bóp nát rồi. Từ thạch tự ấy xuất xuất hiện ánh sáng mỏng nhẹ như lụa bọc lấy cổ tay quấn băng của cậu ta. Cảm giác dễ chịu từ cánh tay truyền đến. Không chần chờ mà Bình An tháo băng ra. Vết thương trên đấy nhạt màu đi rất nhiều, nhìn kĩ có thể thấy được dấu vết.
Vết thương cổ tay cổ chân Bình An không phải do bị t·ấn c·ông mà do chính kĩ năng của cô ấy gây nên. Gió cuốn thành lưỡi cưa nghiền nát kẻ thù 10 thì bản thân cũng chịu 2. Càng dùng nhiều v·ết t·hương càng chồng chất càng lâu lành.
Nhiều kĩ năng có thể mang lại sức mạnh lớn cho người dùng nhưng cũng mang lại thương tổn cho chính họ. Điển hình là Dương An với việc “tự đốt” mình, nặng hơn là Bình An.
“Tuyệt quá.” Thuỳ Linh thích thú. Nhật Khương nhẹ nhàng xoa cổ tay Bình An, mắt đau sót.
“Xem như là thành công rồi. Việc chữa trị sang này tui sẽ hỗ trợ. Nhưng mà phải có đá này đã.”
“Ừm. Anh sẽ đi lấy đá về cho em. Em làm nhiều hon cho Bình An nha???” Nhật Khương nắm tay Khôi Đăng với ánh mắt khong thể chối từ.
“Rồi rồi, bỏ tay ra cái nào. Cấp 3 như anh đừng phấn kích mà bóp nát tay đứa cấp 1 như tui chứ đùa.”
“Vậy hôm nay chúng ta đi tìm đá thôi, không săn bọ nữa.”
“Điiiii.”
-------------------------
Trước mặt bốn người bọn họ là tổ nhện. Có thể gọi nó là thế. Khắp nơi giăng rất nhiều tơ nhện. Nhìn kiến trúc có lẽ lũ nhện đã lấy chung cư mini làm tổ. Chỗ lớn nhất tơ nhện bọc kín không thấy khe hở. Nhìn trên mặt đất, vướng vào tơ nhện là những mẫu đá thạch anh tím. Những con nhện tím lớn như xe điện đồ chơi con nít bò lỗm nhỗm trên đấy.
“Vậy ra đây là tổ nhện à? Trông âm u đáng sợ phết” Khôi Đăng nhìn cảm thấy đáng ngại thật sự.
“không sao cả, chỉ cần lấy mấy viên rơi ở ngoài là được.” Nhật Khương tự tin dẫn đầu đi trước, lấy bản thân mình ra thu hút chúng.
Khi đến gần tổ nhện, ngay lập tức anh ta gọi ra khiên và giáo của mình. Một chiếc khiên lớn và dày dặn, ngọn giáo sắc bén cùng cán gõ cứng cáp. Lũ nhện phát hiện kẻ địch xâm nhập liền phát ra tín hiệu cho đồng bọn, chúng nhanh chóng tụ tập t·ấn c·ông Nhật Khương.