Chương 48: Mơ cùng niệm
Khôi Đăng mơ màng mở mắt, cảm giác bản thân như dang trôi nỗi giữa biển vậy. Cho là thị giác vẫn còn bị ảnh hưởng bởi tác dụng phụ cường hoá mà cậu ta cảm thấy xung quanh mình đen mịt.
“Đây…akk…” Khôi Đăng vùng vẫy, sợ hãi bản thân đang ở ngoài không gian, cậu dần lấy lại bình tĩnh. “Đây không phải ngoài không gian vũ trụ….”
“Đây là đâu???” Không gian im ắng không vang vọng. Cậu ta làm động tác bơi, cả người như bơi được, nhưng ở đâu cũng chỉ là bóng tối. Bóng tối tĩnh mịch vô tận.
“Lúc đó…” Khôi Đăng nhớ tới ngọn lửa đã tiến về phía mình lúc đó. “Vậy là mình c·hết rồi sao??? C·hết rồi thì đến âm tào địa phủ của Địa Mẫu chứ sao lại trôi nổi ở nơi đen ngòm này.”
‘Địa Mẫu Khôi Đăng nói chính là địa mẫu Quảng Cung công chúa, người có quyền lực hơn Thập Điện Diêm Vương, Nữ Thần Âm Phủ người việt.’
“Vậy cũng tốt, khỏi phải đấu tranh gì nữa. Ai rồi cũng c·hết thôi…..” Khôi Đăng thả người trôi nổi, được một lúc lại làm tư thế bơi bướm, xong lại lật người uốn éo như cá….”Trước khi c·hết tập bơi đã, kiếp sau làm cá không c·hết đ·uối.”
Hí hí hí. Tiếng cười nho nhỏ như kim rơi xuống đất vang lên.
Khôi Đăng dần lắng nghe được trong bóng tối có những âm thanh vang lên, giống như một nhóm người đang trò truyện vậy.
/Hí hí hí…Ta nói rồi, “Thế Giới” lần này thú vị lắm mà./ Một giọng nữ thanh cao cười tinh tế vang lên.
/Hứ. Ngươi bớt hóng hớt đi./ Một giọng nam cứng rắn khác vang lên.
/Hừ. Tiêu chí chọn người càng lúc càng thấp mà. Nhìn hắn yếu ớt đến như nào/ Một giọng nam đanh thép hừ mạnh, cảm giác ở xa nhưng tiếng hừ ngay bên tận tai Khôi Đăng vậy.
/Nè Nè Nè, hắn ta định làm cá kiếp sau đó. Ta có nên làm chim để bắt hắn không???/ Một giọng nam như giọng thiếu niên, tinh nghịch hỏi hai người còn lại. /Hay là làm cá thật lớn để bắt hắn làm tiểu đệ../
/Đừng nháo, hắn vẫn chưa xong nhiệm vụ của mình. Không thành cá chiếc gì được đâu./ Một giọng nam trầm nặng khác vang lên kèm theo là tiếng kêu oai oái của n·gười t·hứ 3·. Có vẻ cậu ta bị giọng nam trầm làm gì đó.
/Phải đấy, cậu ta chưa ở thế giới này được đâu./ Một giọng nữ chính chắn, trưởng thành khẳng đinh. Ngoài ra còn rất nhiều âm thanh khác vang lên. Khôi Đăng mắt cá c·hết lắng nghe.
/Nhìn cậu ta kìa, khá giống ngươi đó @@@/
/Giống cái mẹ mày. Giống @@@@@@@@ hơn chứ/
/Tay cậu ta đẹp quá đi mất…/
/…../
/Ta đau đầu với các ngươi quá/ Giọng nữ trưởng thành ấy mệt mỏi vang lên. Sau đó đồng loạt láo nháo hơn thế.
“Ờ… xin lỗi. Các người có thể bật đèn lên không? Trò chuyện trong bóng tối hơi đáng sợ đấy.” Khôi Đăng thả người trôi lên tiếng ngắt quãng, đổi lại là sự im lặng bất thường.
/Cậu ta…. Nghe được chúng ta nói/
/Á á á á…/ Đầy tiếng la hét thậm trí gào rú thú rừng.
/Mau đá cậu ta đi ngay/
/Để ta../ Ngay sau đó thứ gì đó như sao băng giáng thẳng vào Khôi Đăng. Khôi Đăng hoảng sợ láy tay che người kết quả nó càng lúc càng lớn, cuối cùng đẩy cậu biến mất.
/Thằng ngu này, sao ngươi lại dùng thứ đó/ Giọng nữ thanh cao vang lên tức giận. /Có biết để thằng nhóc đấy thấy điều đó nguy hiểm đến mức nào không???/
/HAHAHAHAHAHA… Không sao cả…/ Hắn ta cười sảng.
Khôi Đăng mở mắt, bản thân mình đang đứng giữa một q·uân đ·ội giống như la mã, những âm thanh kích động xung quanh dù không hiểu gì nhưng khiến Khôi Đăng như muốn chiến đấu. Phía trên trường thành có một chiến binh không ngừng hét lớn, ở dưới hét theo. Gương mặt người đó mơ hồ không thể nào nhìn thấy. Rầm Rầm Rầm, họ dậm chân, cổng thành mở ra. Họ liều mình lao mình tiến về trước. Ở ngoài cổng thành là một q·uân đ·ội khác cũng đã xông lên…. Nỗi sợ hãi áp bức từ chiến trường bủa vây lấy cậu.
Cảnh vật thay đổi trong tức khắc. Bây giờ Khôi Đăng đang đứng ở trên một đỉnh núi. Ngay trước mặt cậu là một tế đàn. Trên bệ đá một thân xác nữ tính trần trụi, không thể thấy rõ gươm mặt đang nằm đấy. Có vu sư shama, đầu đội mũi lông giống như người maya trong minh hoạ, người đó không ngừng nhảy múa.. Phía dưới đang là hàng vạn con người không ngừng cúi lạy cầu xin…. Cảm giác tội lỗi, đau khổ cùng tham lam thấm lấy tâm trí cậu
Cảnh vật lại thay đổi. Xung quanh cậu ta là nước. Ngước lên là những toà thành lớn, ngước xuống là biển xanh vô tận. Một thành phố trên mặt nước. Đùng ĐÙng ĐÙng. Những khẩu đại bác bắt đạn về phía xa xăm, những v·ụ n·ổ lớn tạo nên hàng trăm cơn s·óng t·hần. Những chiến binh ở đấy vẫn không ngừng bắn. Phía trên một người đàn ông có lẽ quốc vương tự mình bắn ra luồng năng lượng mạnh mẽ…. Khôi Đăng cảm thấy bên trong bản thân rạo rực vô cùng, huyết mạch, năng lượng điên loạn như ngựa hoang trên thảo nguyên.
Cảnh đổi lần nữa. Lần này Khôi Đăng ở trong một khu rừng. Xung quanh thật nhiều cây cỏ. Ngước lên là một con mắt to lớn, nhìn kĩ là một con bướm khổng lồ với hoạ tiết con mắt trên cánh. Khôi Đăng lại nghe tiếng rất nhiều “người”. Họ không ngừng thi triển ma thuật t·ấn c·ông những con bướm ấy. Lúc này thủ lĩnh của họ đột ngột quay đầu nhìn về phía Khôi Đăng khiến cậu hốt hoảng. Khi mở mắt đã đổi cảnh vật xung quanh lần nữa rồi.
Lần này là cảnh vào đêm. Trên trời hàng vạn ngôi sao lấp lánh. Nhưng vẻ đẹp ấy chỉ kéo dài một giây. Từ những vì sao ấy giáng xuống mưa đạn sáng cả trời dêm. Những quái thú khổng lồ đầu người thân sư tử có cánh bay thẳng lên t·ấn c·ông những vì sao đấy. Rầm, ngay chỗ Khôi Đăng đứng suýt bị bàn chân khổng lồ dẵm xuống. Người khổng lồ cũng t·ấn c·ông những vì sao ấy. Một viên đạn sáng chói bay trúng chỗ Khôi Đăng….. Cảm giác tuyệt vọng…
Lần nữa mở mắt, môi trường xung quanh đã theo phong cách tây âu cổ đại. Những thiếu phụ, thiếu niên hoảng sợ chạy trốn. Nhà cửa không ngừng đổ xập, b·ốc c·háy. Trên bầu trời là mặt trăng đỏ khổng lồ sáng một cách kinh dị. Giữa không trung là một “người” với cặp cánh dơi rất to…. Cảm giác bị săn mồi…
Lần nữa đổi cảnh. Khôi Đăng chứng kiến hai con người không thể thấy rõ mặt mũi. Họ t·ấn c·ông nhau qua lại liên tục, càng lúc càng nhanh, cuối cùng hoá thành hai tia sáng đen và trắng v·a c·hạm với nhau giữa không gian. Cảm giác đơn độc…
Cứ thế vô vàng cảnh sắc thay đổi. Từ cổ đại đến hiện đại chuyển đổi liên tục. Khôi Đăng dần trở nên vô hồn, cứ thế nhìn cảnh sắc điên đảo chuyển cảnh. Cuối cùng Khôi Đăng rơi xuống màn đêm và tan rã thành cát bụi
/Được rồi. Người nên tỉnh dậy đi./ Giọng nữ điền tĩnh trưởng chạc lên tiếng với sự tiếc nuối, thương cảm.
/Chúng ta… chờ ngươi./ Tất cả các âm thanh đồng thanh vang lên trong tâm trí Khôi Đăng.
Khi mở mắt ra Khôi Đăng đã thấy trần nhà xám xịt. Khôi Đăng chưa thoát ra được nhưng cảnh mộng ấy, nước mắt bất giác tuôn ra.
‘Vì sao lại cho tôi thấy những thứ đấy…’
‘Tôi thấy…cái gì…’
‘Minh vừa mơ thấy gì chứ….’ Khôi Đăng dần tỉnh táo thì càng không thể nhớ được những gì đã thấy. Khoa học đã nghiên cứu rằng những hoạt động trong giấc mơ có thể chân thực và mãnh liệt đến mức bộ não muốn che đậy giấc mơ, giúp nó không lạc lối giữa hiện thực và cuộc sống trong mơ. Có lẽ những mộng cảnh đấy đã bị giấu đi.
“Ây da. Cậu ta tỉnh rồi này!!!” Giọng nữ tính vang lên, hào hứng thông báo cho người khác.
“Oh. Tỉnh dậy đúng lúc ghê chưa.” Giọng nam dễ nghe vang lên. Sau đấy 3 gương mặt xa lạ chúi vào nhìn Khôi Đăng 2 nam 1 nữ.
“Ư…” Khôi Đăng bất ngờ định lùi lại né chắn nhưng lâp tức cảm nhận cơn đau khắp toàn thân truyền đến.
“BÌnh tĩnh nào. Cậu đang b·ị t·hương rất nặng, không nhúc nhích được đâu.” Giọng của cô gái vang lên giải thích. “Băng bó khắp người như vậy mà tỉnh lại được cũng giỏi thật.”
“Cậu ta cũng là dị năng giả, có thể hồi phục vậy cũng bình thường.”
“Cậu nghe được không? Nháy mắt ra hiệu là được. Cả người băng bó vậy cử động không được đâu.”
Khôi Đăng nháy mắt.
“Tôi là Lê Nhật Khương, dị năng giả cấp 3.” Nhật Khương trưởng thành nhất nhóm, gương mặt thuộc dạng bình thường nhưng dáng người thể thao, cơ bắp săn chắc.
“Em ấy (chỉ thanh niên có giọng dễ nghe đang lấy nước) là Trần Bình An, dị năng giả cấp 2”
“Còn tui là Mai Thuỳ Linh, dị năng giả cấp 2 luôn. Ông là được tui băng bó đấy hihi.” Mai Thuỳ Linh với mái tóc ngắn, dáng người thon gọn, năng động. Quần yếm jean có chút rách, tay quấn nhiều mảnh vải màu sắc đến tận ngực.
“Khụ khụ…” Khôi Đăng muốn nói nhưng liền ho liên tục. Nhật Khương đỡ câu ngồi dậy, vỗ vỗ lưng. Bình An cũng mang nước đến cho cậu. Bình An có thể nói là đẹp trai, có nét đáng yêu, dáng người cân đối.
“Tui… ak ak em là Trần Nam Khôi Đăng. Dị năng giả cấp 1. Cám ơn… khục khụ khụ khụ…” Một loạt tiếng ho khan như cóc ngậm thuốc lào.