Chương 49: Canh khoai tây
Qua một thời gian, Khôi Đăng đã bớt ho, có thể nói chuyện bình thường theo một cách chậm rãi.
“Chỗ này là đâu vậy???”
“ưm….Bọn tui cũng không biết nữa. Lộn tùng phèo hết rồi.” Mai Thuỳ Linh khoanh tay suy nghĩ. Khôi Đăng chợt nhớ là không gian trong này bị xáo trộn hết rồi, hỏi điều này thật ngu ngốc.
Khôi Đăng nhìn mình cả người băng bó, cảm giác đau nhức ở sườn lớn nhất. ‘Còn sống là tốt rồi.’
Ba người họ tuy tươi tắn, hoạt bát nhưng nét mệt mỏi vẫn ẩn hiện trên mặt. Cơ thể họ cũng băng bó nhiều chỗ. Nhất là Bình An quấn cả cánh tay và cổ chân.
“Mọi người…. cũng vất vả sinh tồn quá rồi.”
“Hihi, cũng bình thường. Chưa đến mức tàn tạ như ông.” Thuỳ Linh chọc chọt v·ết t·hương Khôi Đăng. “Ông rơi từ trên trời xuống, đúng lúc bọn tôi đang chuẩn b·ị b·ắt châu chấu thì bị ông doạ chạy đi mất. May là đỡ kịp không là gẫy cỗ c·hết luôn rồi.”
“Cám ơn.” Chợt Khôi Đăng phát hiện cái túi của mình nằm chung túi mọi người. “Cái đó túi em phải không?”
“Ờ, nó rơi cùng cậu nên chúng tôi cũng mang về luôn. Cậu xem có thiếu gì không? Cả v·ũ k·hí ở tay cậu nữa này.” Thuỳ Linh phóng dải băng ở tay kéo túi cậu lại, đưa cho cậu xem. Cái cung áp tay quý giá của cậu cũng kẹp vào đấy, tuy rằng móp méo cánh cung nhưng vẫn còn ra hình dáng.
“Ở trong túi có một chai thuốc với ít băng gạc có thể tái sử dung, mọi người dùng nó sẽ nhanh chóng phục hồi.” Khôi Đăng không thể cử động đành bảo họ lấy ra giúp mình.
Nước thuốc chỉ còn nửa chai nhưng như thế đủ dùng, băng gạc thì từ lúc có Nhã Quyên chuyên chữa trị thì vẫn để trong túi nên còn khá mới. Ba người Nhật Khương bán tin dùng thử. Cảm giác mát lạnh mà băng gạc mang lại khiến họ run người.
“Thật nè, v·ết t·hương chỗ này của tui hết sưng tấy lẫn liền lại luôn này. Ghê thật nha.” Thuỳ Linh khoe chỗ bắp chân hồi phục rất tốt. Cô định dùng tiếp nhưng bị Bình An ngăn lại.
“Này là của Khôi Đăng, không sài tuỳ ý được.” Nhật Khương gật đầu đồng ý. Nước thuốc tốt như vậy dùng hết thật phí.
“Hahaha, cho em một phần là được, sẽ nhanh hồi phục thôi.” Cuối cùng họ chia bình thuốc là 2 phần bằng nhau, để lại cho Khôi Đăng một phần, còn một phần họ tích trữ. Khôi Đăng nhờ họ giúp mình uống chút xíu rồi nằm nghỉ ngơi trong sự bắt ép của họ.
Lúc Khôi Đăng lần nữa tỉnh dậy đã là trời tối, họ đang đốt lửa nướng thứ gì đó như đùi gà. Khôi Đăng cảm thấy cơ thể mình hồi phục kha khá, ít nhất được phân nửa, có thể cử động tay chấn nhẹ được rồi. Thấy Khôi Đăng dậy, họ đỡ cậu sang ngồi ăn cùng. Lúc này cậu mới biết thứ họ nướng là đùi châu chấu, to như cánh tay người, mùi thơm nứt mũi.
“Cho cậu, ăn đi lấy sức hồi phục.” Bình An đưa một chân cho cậu. Nếm thử vị dù món này tuy hơi sơ sác như thơm mùi gà xen lẫn mùi cỏ gắt. Có chút gia vị thêm vào làm áp đi sự khó chịu.
“Ngon quá.”
Nhật Khương cười sảng khoái, để cho cậu thêm bát canh khoai.
“Khoai này mọi người đào đâu đấy? Ngon hơn bình thường nữa.” Khoai ngọt, mềm mịn, cắn vào tan trong miệng, cộng thêm nước canh đậm đà cùng “thịt gà” châu chấu ăn không ngừng được. Ba người nhìn Khôi Đăng cảm thấy thương cảm. Cho rằng cậu bị bỏ đói quá lâu.
“Dị nang giả cấp 1 sinh tồn vất vả quá nhỉ.”
“Cậu đến từ đâu? Sao có thể từ trời xuống được hay vậy.” Nhật Khương hỏi.
“Hơi dài dòng chút xíu…” Khôi Đăng kể tóm gọn mấy ngày vừa qua, cuối cùng là chiến đấu với con rết. Cả ba người chăm chú nghe cậu kể, có chút không tin tưởng nổi thông tin mình tiếp nhận.
“Vậy là chúng ta đang ở một cái lồng giam với không gian thay đổi liên tục? Căng nhỉ? Chả ai trong chúng ta biết đường.” Nhật Khương gãi tai.
“Đừng nghĩ nhiều nữa.” Bình An ngắt lời họ. “Vừa đi vừa tìm đường thôi, chả sao cả. Trăm sông đổ một bể cả mà.”
“Ừ Ừ, em nói chuẩn. Thông minh quá đất luôn.” Nhật Khương bóp bóp vai Bình An nịnh hót, gắp miếng khoai vào bát cậu. Thuỳ Linh thấy thế cười thích thú.
Thực vật trở nên tăng trưởng mạnh mẽ, nhiều khi có chút biến dị. Khoai lang khoai tây, nấm hay các loại củ không ngoại lệ. Nhưng tìm được nó thì phải xem vận may rồi. Nói chung bừa cơm tối nay Khôi Đăng ăn hơi nhiều.
Bình An nhìn cậu ăn uống nói.”Thuốc này cậu còn không?”
“Có nhiêu đó thôi. Lúc bị con rết đập là uống hết một chai nên mới giữ được mạng đấy. Muốn bổ xung thì phải đợi lâu lắm.” Thời gian sử dụng [Thương Mại Đen] còn khoảng chừng 20 ngày.
“Haixx, team tui mà có bác sĩ như team cậu thì tốt quá.” Thuỳ Linh nhai “chân gà” nhồm nhoàm nói. “Tuy tui là sinh viên y dược nhưng mà chưa biết biết cách chữa trị gì cả.”
“Bình An thì là thầy dạy võ, còn ông Khương thì là gymer kiêm giáo viên toán lại càng không có khả năng chữa trị.”
“….Mọi người tìm đá trí tuệ có kĩ năng phục hồi là được mà….ờ khó thật.” Đào ra người có khả năng hồi phục đã khó, đào ra kĩ năng chữa trị khó hơn nữa.
Rầm. Tường nhà bị một con bọ ngựa đen tông thẳng, cát bụi lẫn betong bay thẳng vào chỗ thức ăn của họ. Cả bốn người đứng hình mất 5s. Nhật Khương đè vai Khôi Đăng xuống, ra hiệu cậu không cần làm gì. Chỉ thấy Bình An đã tức giận lao lên t·ấn c·ông. Gió xoáy hội tụ ở chân cậu ta như lưỡi cưa vậy. Chỉ một cú đá ngang mà con bọ ngựa đã b·ị c·hém thành hai.
“Trời đánh tránh miếng ăn. Con mẹ mày.” Bình An chửi tục. Bây giờ thì Khôi Đăng hiểu sao mình bị đè lại rồi, nếu không sẽ bị gió cuốn gây thêm thương tích mất.
Khôi Đăng mở dị năng của mình, trước mặt cậu xuất hiện những bảng xanh nhưng… chưa kịp nhìn kĩ thì cảm giác buồn nôn, khó thở ập tới. Khôi Đăng liền gục xuống, tay ôm họng, há miệng thở không ngừng. Ba người kia thấy vậy hoảng hốt đỡ cậu, tìm cách giảm đau đớn cho cậu. Nhưng cuối cùng Khôi Đăng cũng nhắm mắt im lặng. Ba người thấy thế càng hoảng, nhưng phát hiện ra cậu chỉ ngất đi liền an tâm.
----
Lần nữa đau nhức tỉnh dậy, Khôi Đăng ôm đầu choáng váng nhìn xung quanh. Trời vẫn tối, Bình An và Nhật Khương đang ngủ, chỉ có Thuỳ Linh đang ngồi cạnh đống lửa canh gác. Lúc này cậu cảm giác người nhẹ nhàng hơn lần trước, thử chống tay ngồi dậy không ngờ được gần như bình thường, chỉ là xườn vấn hơi nhức.
Thuỳ Linh ngồi cắt vải thấy Khôi Đăng ngồi dậy được liền chạy sang đỡ cậu.
“Bình tĩnh, bệnh nhân đừng cố sức quá, không tốt cho v·ết t·hương đâu.”
“Ừm, tui không sao. Khoẻ hơn rất nhiều rồi.” (Lúc này hai người đều là sinh viên nên quyết xưng hô gần gủi ông tui, bà tui…không cần câu lệ anh chị gì.)
“Ông hồi phục như vậy là hơi bị tốt luôn á. Lần trước đồng đội chúng tôi b·ị t·hương nhẹ hơn cậu nhưng mất mấy ngày mới khá hơn được, hông được như cậu.”
“Đồng đội ấy đâu rồi???”
“….” Thuỳ Linh rũ mắt im ắng. “Anh ta với một số người nhân lúc chúng tôi đi tìm rau đã lén bỏ đi rồi.”
Khôi Đăng vỗ vai an ủi. Chắc trong số đấy có người thân thiết với Thuỳ Linh lắm mới khiến cô ủ rũ đến như vậy. Cả hai chìm vào yên lặng.
“Năng lực của bà liên quan đến vải à?” Cảm giác tệ hại khi dùng dị năng khi nãy khiến Khôi Đăng chưa muốn dùng lại, mới tỉnh dậy lại ngã tiếp thì tệ quá.
“Ừm, tui có thể điều khiển vải theo ý mình, giống như vậy.” Thuỳ Linh vung tay ra, ngay lập tức những mảnh vải trên tay cô bay ra ngoài, bay lượn theo chỉ đạo của Thuỳ Linh. “Nhưng mà mấy sợi vải dễ rách lắm, lắm lúc bị xé toạc ra thành vải vụn không dùng được. Lúc nào cũng phải kiếm xem có tấm vải nào còn lành lạnh để dùng không. Dị năng phế lòi.”
Nói rồi cô cắt tiếp tấm vải trông có vẻ là tấm vải rèn ra thành nhiều dải rồi đan liền nó lại. Tuy cô nói là dị năng phế nhưng mặt vẫn tự hào vị dị năng này đã nhiều lần trở thành chủ lực.
“Làm gì có dị năng vô dụng. Tui cũng có kĩ năng điều khiển dạng sợi như bà nhưng là dây xích cơ.” Nói rồi Khôi Đăng thử dùng [Linh xà xích]. “Nó còn chả có thể cắt được gì. Toàn đập thôi.”
Linh xà xích hiện dần trên tay cậu. Bất ngờ Khôi Đăng phát hiện ra điểm lạ. Sợi dây xích to bằng hai ngón tay cùng lưỡi kiếm cỡ 20cm đang nằm trên tay cậu.