Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 47: Sống




Chương 47: Sống

Khi nhã Quyên tỉnh dậy đã là giữa trưa. Nhóm bọn họ đang trú ẩn trong một ngôi chùa nhỏ. Tượng phật trong đây đã thành đá vụn không rõ hình hài.

“Đừnggggg….” Cô bé hoảng hốt bất người dậy. Hình ảnh con mắt đáng sợ ấy đã in sâu vào tâm chí cô. Cô không thể nhớ hoàn toàn được đã mơ gì nhưng giấc mơ ấy đáng sợ đã khiến cô sợ hãi tỉnh dậy.

“Không sao, không sao cả.” Trí Dũng ôm cô vào lòng. “Không sao cả, chúng ta an toàn rồi.”

Nhã Quyên ngơ ngác, mắt vô hồn không tiêu cự. Trước mặt cô chỉ toàn bóng tối.

“Trời vẫn đang tối sao mọi người?”

“Không, trời sáng rồi mà?”

“Vậy tại sao em chỉ thấy tối đen như thế?” Mọi người lo lắng cho cô khi cô bé nói thế.

“Em không thấy được gì, mọi thứ không thấy gì…a em thấy lại rồi…” Bóng tối mà cô bé nhìn thấy dần tan đi, hình bóng mọi người cũng lờ mờ hiện lên.

“Em bình tĩnh” Nhìn mọi người đã băng bó lo lắng đang nhìn cô, hình bóng người anh ấy quay lưng lại hiện trong mắt cô. Nước mắt cô bé chảy ra.

“Vì sao vậy….vì sao cứ phải anh ấy dẫn dụ quái vật đi chứ??? Tại sao vậy híc híc híc…. Hết bọ cạp đen rồi đến thây ma đáng sợ, bây giờ là con rết đỏ lớn như vậy. Sao không phải người khác mà cứ phải anh Khôi… oa oa oa…”

Trí Dũng không nói gì, vỗ vỗ lưng cô. Những người khác tâm trạng cũng trĩu nặng. Cậu ta sẽ không nói cho bất kì ai biết rằng vào lúc Khôi Đăng cản đường rết đỏ ấy mọi vận xui của mọi người đã chuyển sang Khôi Đăng, khí vận mơ hồ của anh ta mịt mù đen xám, chính vậy họ đi cả đoạn đường dài vẫn không sảy ra chuyện gì.



“Anh Khôi Đăng sẽ không sao đâu, khí vận anh ấy rất tốt. Chắc chắn sẽ sống sót mà. Em nín đi.” Trí Dũng nói đối không đổi mặt.

Mất một lúc Nhã Quyên mới không khóc nữa, yên tĩnh ngồi cạn Dương An, cả hai buồn bã dựa vào nhau. Khi Trí Dũng đi lấy nước bị Minh Triệu gọi lại.

“Khôi Đăng thật sự sẽ sống chứ?”

“….Thật. Anh ấy sẽ sống.” Trí Dũng mặt không đổi trả lời, rồi mỉn cười quay đi lấy đồ. Minh Triệu nhìn dáng cậu ta rồi cũng đi một hướng khác, bất ngờ giọng Thanh Nguyệt vang lên cạnh anh ta.

“Phát hiện gì không ổn sao “Người yêu cũ”???” Đáp lại là ánh mắt ghét bỏ của Minh Triệu.

“Trí Dũng đang trở nên khác lạ so với hồi trước. Thậm trí….việc em là người yêu cũ của anh nó cũng đã quên, hoặc là…không biết.”

“…. Chả chứng minh được gì. Đừng overthinking như thế.” Cô sải bước cùng Minh Triệu, hai người cùng nhau bước ra khỏi chỗ ẩn, đi thu thập vật tư.

-------------------------

Một bên khác, quay lại khi con rết đỏ xuất hiện. Beak Hyeon vứt bỏ mèo xương khô, chạy thục mạng chối c·hết.

“Chạy nhanh… phải chạy nhanh. Con quái vật đấy đáng sợ quá. Đám người kia c·hết chắc rồi.” (Đoạn hội thoại này là tiếng hàn)

Hắn ta chạy đến chỗ đã định vị trước, ở đấy có một bộ xương khô khác cùng với một đứa bé 14 15 tuổi nhưng lại gầy gò, thấp bé hơn so với trang lứa. Khi thấy hắn, cậu bé vội nuốt miếng bánh xuống, sợ hãi chào anh nó.



“Anh… anh về rồi. Chị Jeon Ji và anh Kang Dae đâu ạ?”

Tiếp đấy là bạt tai thẳng vào mặt cậu bé, sau đó là đấm đá, khiến cậu bé quặng người lại, ôm bụng cắn chặt răng hứng chịu sự giày vò đấy.

“Tại mày, tất cả tại mày.” Hắn đấm vào người cậu liên tục, không thương tiếc. “Nếu không phải do mày đòi đi Nam An thì chúng tao đâu phải khổ sở như vậy. Tại mày. Tại mày. Tại mày…” Mỗi lần tại mày là một lần đấm càng thêm mạnh. Hắn càng lúc càng thô bạo với chính em trai hắn.

Beak MinHo âm thầm chịu đựng, không dám phản kháng lại, càng phản kháng anh trai sẽ đánh cậu mạnh hơn. Dù rằng chính anh trai vì chia tay mà bắt mình xin ba mẹ cho tiền đi du lịch. Xa vòng tay ba mẹ tính cách hung bạo với em trai càng mạnh mẽ hơn.

MinHo xuất hiện dị năng trước khiến cho Hyeon càng thêm ghen ghét, đ·ánh đ·ập cậu dữ dội hơn. Khi có dị năng hắn lại đem cậu ra làm nơi giải toả cơn giận. Cậu bé nhu nhược không dám phản kháng, càng phản kháng càng sợ hãi. Thậm trí còn để một bộ xương khô đi theo cậu 24/7 không kể nơi nào, nếu dám chạy trốn bộ xương khô ấy không ngần ngại đánh gẫy chân cậu.

Khi đấm đá xong giải toả được cơn sợ hãi của mình, Beak Hyeon đá cậu bé một lần nữa, bắt cậu lấy ra thức ăn phục vụ mình.

Cậu bé run rẩy thò tay vào không trung, móc ra một đống thức ăn mới mẻ đưa cho anh trai. Dị năng của MinHo là [Hộp lưu trữ]: có thể bảo lưu và chứa đựng mọi thứ trong chiếc hộp rộng 1x1x1 của mình. Toàn bộ số thức ăn là do họ c·ướp được từ khách sạn họ ở.

“Mẹ kiếp lũ hạ đẳng, sao chúng dám đánh tao như thế chứ. Đợi đấy tao tìm được bộ xương mạnh mẽ hơn sẽ trả lại chúng mày mười lần, trăm lần. Lũ chó má.” Tức mình hắn ném lon nước vào cậu bé “Lấy thứ khác ra đây, mày lấy đồ ăn cho mày ăn à?”

Beak MinHo ở bên thầm cầu nguyện anh trai sớm c·hết đi, cầu cho những người kia sẽ mạnh mẽ hơn anh trai.

------

Trở về lúc con rết đỏ sắp ăn Khôi Đăng. Ngay lập tức vòng sáng bảo vệ xuất hiện, chặn lấy cú đớp của con rết cứu sống Khôi Đăng một mạng. Con rết điên tiết vì t·ấn c·ông thất bại nó há miệng t·ấn c·ông thêm một lần nữa.



[Đen đoạt mắt] kích hoạt. Ngay lập tức mắt rết nhanh chóng tối lại. Nó thả lỏng người ra sau một lúc lại vùng vẫy liên tục. Khôi Đăng nhân lúc này nhảy xuống. Khi tiếp đất lập tức cậu ngã dập măt. Thời gian buff cường hoá đã hết. Cơ thể cậu trở nên vô lực.

“A…A…A…” Khôi Đăng đau đớn đến mức cổ họng như cháy rát, không thể nói. Cả người cậu ta đau đớn. Tác dụng phụ của việc buff chồng chất đấy. Nhưng cậu ta vẫn cố gắng bò từng chút một tránh xa con rết ấy

Nếu có ai đó ở đây sẽ kinh hoàng về cảnh tượng này. Một con rết to lơn đang không ngừng vùng vẫy, điên cuồng đập người xuống đất, một bên kia bóng dáng con người khổ sở bò từng chút một trên mặt đất.

Với Khôi Đăng, việc sử dụng [Đen đoạt mắt] phút cuối nhằm kéo dài thời gian, khiến con rết không thấy gì trong chốc lát, còn bản thân sẽ dùng xích chạy thật nhanh, nhưng không ngờ Khôi Đăng lại quên mất thời gian cường hoá của Nhã Quyên có hạn. Cùng lúc sử dụng ba lần cường hoá trở nên mạnh mẽ nhưng tác dụng phụ lại khiến người ta đau đớn cực độ.

‘Phải sống sót…’ Trong đầu Khôi Đăng chỉ một ý nghĩ thế, ráng từng chút một bò đi. Những mảnh vỡ đất đá bắn ra từ chỗ con rết đang vùng vẫy kia sẽ có lúc đập mạnh vào người cậu khiến cậu đau càng thêm đau, máu chảy từ miệng đỏ lòm, thêm nhiều vết cắt rướm máu. Bàn tay xây xác không ngừng kéo người đi. Miếng ngọc gia truyền của bác trai ấy trên cổ nhuốm máu cậu, miếng ngọc xanh dần có ánh hồng.

Khôi Đăng không hề để ý rằng thời gian kĩ năng [Đen đoạt mắt] lại lâu hơn bình thường và khiến con rết trở nên đau đớn như vậy. Vốn dĩ kĩ năng [Đen đoạt mắt] được cường hoá đi nữa cũng chỉ khiến kẻ trúng chiêu bị làm mù trong thời gian 15s mà thôi, nhưng thứ mà con rết nhìn không chỉ là mắt cậu. Thứ nhìn nó còn cả con mắt khổng lồ phía sau Khôi Đăng, thứ gì đó như những xúc tua sắc nhọn vô hình đâm vào mắt nó, không ngừng ăn sâu vào trong thân thể nó. Sự đau đớn này không ngừng lan ra mọi ngóc ngách từ từ đầu nó xuống.

Nó đau đớn vùng vẫy. Thậm trí rực lửa lên đập đầu vào những cái cây, tảng đá xung quanh chỉ để mất đi cơn đau đớn này. Khổ rằng vỏ giáp nó cứng nên thứ bị giảm đi chỉ có thể là kích thước thứ nó đập vào thôi. Nỗi đau bên trong vẫn tiếp tục h·ành h·ạ nó.

Sau một lúc con rết thôi giãy dụa, nằm bất động ở đấy, tuy thế vỏ giáp của nó vẫn đỏ rực như lửa. Khôi Đăng thì hết sức bò, cuối cùng cậu chạm vào thứ gì đó. Trong tầm nhin mơ màng, cậu ta nhận ra đó là túi của mình.

“Thu….ackkk…” Thuốc, trong đầu cậu nhớ đến thuốc luôn ở trong túi. Ráng thêm một chút nữa với vào bên trong, lục lọi chai thuốc. Bàn tay đẫm máu đầu tiên nắm ra là con mắt đá vô dụng, tiếp tục mò chai thuốc. Đổ thẳng vào miệng bất chấp máu tanh và cát đá.

Lúc này con rết nằm im bất động kia nhúc nhích. Vỏ giáp nó nứt toác ra, để lộ lớn vỏ giáp hoàn toàn mới, đỏ au như kim loại, sắc bén. Giờ đây nó không còn là cấp 5 nữa, từ sinh tử tiến hoá lên cấp 6. Nó không thể thấy gì nhưng đánh hơi chỗ cậu đang nằm mà khạc ra cục lửa.

Khôi Đăng nhìn thế, cười tự giễu bất lực. Con mắt đá dính máu vào chỗ như đồng tử, lục cục lắc lư.

------

Sau một tuần lắc lư dealine tui cumback đâu :vvvv Chắc chả ai quan tâm.