Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 46: Ma nhìn quỷ liếc




Chương 46: Ma nhìn quỷ liếc

Con rết bò nhanh đến chỗ tên béo đang cháy, ngửi ngủi rồi nuốt chửng mặc kệ cái xác đang cháy. Sau đấy nhanh chóng đuổi theo bọn họ.

“Chạy nhanh hết sức đi. Nó là cấp 5 đấy.” Khôi Đăng tốc lực chạy, Những người khác nghe thế càng thêm sợ hãi. Cấp 3 đã quá sức với họ vậy cấp 5 sẽ chỉ có c·hết. Mọi người vừa trải qua cuộc chiến với những kẻ ác nhưng giờ lại phải trốn kẻ thù khác, họ đã không còn bao nhiêu sức lực, nhanh chóng có người té ngã.

“Hahahaha… Hoá ra bọn chúng chỉ mang vận xui đến cho chúng ta, còn kẻ mang c·ái c·hết cho chúng ta lại là con rết này.” Trí Dũng cười vô hồn.

Tú vấp té ngã oạch ra đất, đằng sau là hơi nóng của con rết toả ra khiến cô run rẩy bò dưới đất. Khi cô sợ hãi thì linh xà xích dã kéo cô lại.

“Hộc hộc hộc….” Thanh Nguyệt chống gối thở gấp. ‘Quá mệt mỏi. Chân mình đau quá.’

“Chạy nhanh lên.” Khi Khôi Đăng quay lại nhìn thấy đa số đều đã chống gối dừng lại rồi. Sự mệt mỏi bao chùm lấy họ. Nhất là 2 người phải vác Minh Triệu và Dương An đã ở cuối.

Con rết to lớn ấy vẫn đang bò theo họ. Chỉ mình Khôi Đăng đến giờ coi như là ổn so với những người khác. Khôi Đăng nhìn họ, cắn răng ra quyết định.

“Nhã Quyên, em còn có thể buff được mấy lần?”

“Hai.. không ba lần.” Nhã Quyên nặng nề nói.

“Buff hết cho anh. Anh sẽ cản đường nó.”

“Cái gì chứ?” “Hả” “Cậu điên rồi.” Mọi người kinh ngạc. “Đừng có đùa như thế.” Thanh Nguyệt lớn tiếng.

“Không đùa, bây giờ chỉ mình tôi đủ khả năng cản đường nó thôi.” Khôi Đăng nghiêm túc nói. “Quyên làm nhanh lên, đừng do dự lúc này. Hi sinh một người cứu mấy người vẫn đáng giá hơn. Và tôi sẽ không c·hết dễ dàng vì một con bọ được.”

“Hức…anh…Không được buff chồng nhiều một lúc được, làm thế…. Hức hức…”



“LÀM NGAY!!!” Khôi Đăng quát lớn. Trước nay anh vẫn chưa bao giờ to tiếng với 2 đứa em này giờ lại hét lớn đáng sợ như thế,

Nhã Quyên giật thót, nước mắt lã chã, đôi tay nhỏ bé run rẩy sử dụng dị năng hướng về Khôi Đăng. Những chiếc cỏ bốn lá màu đỏ lấp lánh xuất hiện trên người Khôi Đăng. Thêm hai lần nữa đồng nghĩa lượng ánh sáng đỏ càng đậm đặc hơn. Khi xong cô bé cũng ngã người xuống. Trí Dũng nhanh chóng đỡ lấy cô bé.

Trước khi ngã xuống, hình ảnh cuối cùng cô bé nhìn thấy là một cặp mắt khổng lồ ngay sau lưng Khôi Đăng, nhìn cô với ánh mắt vô hồn nhưng nguy hiểm.

“Giống như trước đây em nói ấy, bảo vệ cho hai đứa trẻ.” Khôi Đăng vỗ vai Minh Long rồi bước qua người bọn họ.

“Bây giờ thì chạy hết sức đi, Đừng quay lại.” Những lời nhẹ như lông hồng ấn sâu vào tai họ.

Một người rồi hai người rồi tất cả chạy đi, không ai dám quay đầu lại.

“BIết thế không tham gia với bọn họ từ đầu.” Khôi Đăng nói nhỏ. “Ba lần buff..tổng là cường hoá mạnh lên 8 lần. Haha”

“Cường hoá [Dạ Chủ Nhãn]”

“Cường hoá [Linh Xà Xích]”

“….Cường hoá [Đôi tay lành nghề] [Mèo nhà n·hạy c·ảm]”…

Hai tay Khôi Đăng nắm hờ hai dây xích đang dần hình thành. Chúng không còn đen như trước mà giờ đây trở nên sáng bóng, kéo dài gấp 4 so với bình thường, lên đến tận hai mươi mét. Hai đầu xích một đầu như lưỡi kiếm, một đầu như cầu sắt. Thậm chí với khả năng mèo nhà n·hạy c·ảm mà dây xích gần như có thể múa lượn trong không trung mà không cần giữ nó trong tay. Lúc này Khôi Đăng cảm thấy bình tĩnh hơn cả khi thi đại học vậy.

Trên trời tối đen nhưng ánh sao vẫn lấp lánh.

Ritsssss. Con rết đã đứng trước mặt cậy. Thân hình to lớn, gồ gề, gai góc. Cặp càng sắc liệm như hai lưỡi hái. Trăm chi đen sắc nhọn. Cả thân thể nó bao bủ bởi màu đỏ lửa. Một con rết kinh khủng với miệng đầy răng nhọn du đứng cách đấy 5m.



[Rết Đỏ Ăn lửa.

Tuổi thọ: 45 ngày.

Loại: côn trùng biến dị. Cấp 5. Độ nguy hiểm: 85%. Khả năng phòng thủ 5.7.Tốc độ: 7.0 Sức t·ấn c·ông 5.1. Khả năng tiến hoá 2.1.

Kĩ năng: [Siêu giáp] [Hoả Liệt Tông Nát] [Tử thần gặm nhấm] [Uy h·iếp của lửa] [Trấn áp]….

Nhược điểm: Tinh dầu bạc hà, không khí lạnh.] Ngoài ra còn nhiều thông tin chỉ số khác.]

Trước mắt cậu cả một đống bảng thông tin trên người con rết ấy, tất cả những vật xung quanh cũng có những bảng thông tin nho nhỏ.

“Do dị năng mình gây nên à??? Tất cả đều lộ ra thông tin trước mắt mình. Cảm giác này….Thân quen vô cùng. …. Bóng tối thuộc về mình….” Khôi Đăng hưởng thụ cảm giác này.

“Nhưng mà thông tin này là quá nhiều rồi đấy.”

Trong mắt nó – con rết to lớn thì kẻ đứng trước mặt này thật…thật….thật ngọt ngào và rất đáng sợ. Thứ gì đang nhìn nó vậy chứ. Kẻ nhỏ bé như hắn sao lại “to lớn” hơn nó như vậy. Thứ gì đó như con mắt đang ở sau lưng con mồi vậy.

Ritssssssssssssssssssss. Rết lửa dựng đứng người, khoa tay múa chi trước mặt Khôi Đăng.

“Ai da ai da. Cái gì thế này. Nó đang sợ sao???”

Giữa nỗi sợ và dục vọng, Con rết đã chọn Dục Vọng của mình. Nó lao tới t·ấn c·ông Khôi Đăng. Thân thể nó to nhưng tốc độ không hề chậm. Tốc độ 7.0 cũng không phải để trưng. Đường nó đi qua tạo thành rãnh lớn.

Bây giờ Khôi Đăng không cần phóng xích vào đâu đó để đu xích nữa, trực tiếp nhảy lên kết hợp dây xích đẩy lên. Né tránh Rết đỏ ăn lửa t·ấn c·ông đồng thời vung dây xích vào người nó. Giáp của nó cứng ngắc đến nỗi sợi xích đập vào không gây ra vết xước gì. Khôi Đăng vừa tiếp đất nó liền dã man tông tới, cả người nó rực đỏ như sắp b·ốc c·háy vậy.



Cậu lại nhảy lên, phóng xích vào người nó. Nó bỏ qua sợi xích đấy mà vươn người lên định cạp cậu từ không trung. Ta trên trời, ngươi dưới đất. Ngươi trên trời thì ta xuống đất.

Khôi Đăng mượn nhờ xích kéo mình xuống né tránh miệng gai. Chưa dừng lại ở đấy, hai sợi xích như vũ bão t·ấn c·ông thân dưới, nơi có độ phòng thủ thấp hơn bên trên, nhưng vẫn cứng chán so với quái vật cấp 3.

Ngay lập tức khí áp từ nó toả ra đè cậu xuống. Kĩ năng [Trấn Áp] thi triển khiến con mồi bị đè nép dưới thân nó, tuyệt vọng đứng yên trở thành thức ăn cho nó. Nó há miệng định nuốt trọn cậu nhưng chỉ có thể cắn vào lồng xích mà Khôi Đăng đan để bảo vệ mình. Cặp kìm tử thần của nó há lớn rồi kẹp thật mạnh vào lồng xích. Nếu Khôi Đăng không nhảy ra kịp chắc chắn sẽ bị nó cắt đôi.

Khôi Đăng cuốn tròn dây xích đầu nhọn như lò xo sau đấy bấn nó đi hết sức vào nó. Nó dùng đuôi cuối lấy phần dưới mượn độ cứng phàn trên chặn lại, Nhưng không ngờ như thế đã tạo lỗ trên lớp vỏ cứng đấy.

Ritssssss.

Nó lại một lần nửa trên đỏ rực như sắp cháy, ầm ầm lao tới t·ấn c·ông Khôi Đăng. Lần này nó vừa thi triển trấn áp vừa lao tới. Với góc nhìn Khôi Đăng nó như một đầu tàu cao tốc vậy. Nhanh và nguy hiểm, thật khó để né tránh. Hai sợi xích cuộn tròn thành lồng bảo vệ nhưng cũng bị nghiền nát ngã văng ra. Nếu dây chuyền không xuất hiện kịp thời có lẽ Khôi Đăng dã bị nghiền nát theo đấy.

“Ạc ạc ạck..” Khôi Đăng ho khán, miệng chảy ra tơ máu. Khi ngước lên đã thấy nó đứng dựng người trước mặt cậu, trăm chân đen múa trong không trung thật đáng sợ.

“Đừng có giỡn mặt.”

Khôi Đăng phóng xích thẳng vào càng nó, kéo bản thân mình lại gần. Trong mắt rết đỏ đây là hành động tự dâng đến miệng mình mà há to miệng. Kết quả là con mồi lại đu lên đầu mình bằng sợi xích khác, sau đấy phóng lên cao thật cao. Nó cũng vươn người đuổi theo. Trước mắt nó con mồi nhỏ bé bổng dưng hiện lên hai con mắt khủng bố khi nãy nhìn chằm nó. Thật đáng sợ. Sau đó tiếp đón nó là hai sợi xích thô to đập tới khiến nó chúi đầu xuống đột ngột. Lợi dụng khi ở trên không Khôi Đăng tăng lớn kích thước sợi xích cộng thêm quán tính vung xuống mà đập đầu nó.

Khói bụi mù mịt khi nó rơi xuống. Khôi Đang cũng không ở lại mà chạy đi ngay lập tức. Cỡ đấy chắc chắn không thể làm gì nó, chạy được lúc nào càng tốt lúc đó. Đúng như thế, đầu con rết lao thẳng ra khỏi khói bụi về phía cậu. Cặp kìm sắc bién chút nữa chạm vào cậu. Con mồi này lại dùng xích né tránh nó. Thật quá đáng giận. Nó rít gào chói tai điên cuồng. Thân thể nó lốm đốm lửa xuất hiện, giống như tàn lửa còn sót lại trên bếp củi.

Thêm một lần nữa nó tăng tốc, bất chấp tất cả lao đến cùng sự phá huỷ, nghiền nát mọi thứ hơn cả khi nãy. Khói bụi tứ tung, thậm chí có cây tiếp túc với nó mà cháy dần. Nó đổi hướng vây tròn con mồi của mình.

“Mẹ mày….” Khôi Đang tức tốc điều khiển hai sợi xích cuốn lấy tạo thành chuỳ sắt lớn trên không trung, giáng mạnh xuống thân nó. Đất đá văng mạnh ra xung quanh bởi cú đập. Tức khắc vỏ giáp nó bị đập lõm xuống, nhưng nó cũng lao vào há lớn thật lớn miệng đầy răng nhọn vào cậu.

“Đừng hòng.” Khôi Đăng từ bỏ hai đoạn xích ấy, tạo ra hai đoạn xích mới lập tức, đan thành lưới chắn miệng nó tién thêm chút nào.

Khôi Đăng nhờ vào [Mèo nhà n·hạy c·ảm] mà cảm thận được đuôi rết đang đánh úp mình, nhưng rất tiếc không thể tránh được mà bị đập mạnh xuống đất. Nó nhanh chóng thu nhỏ vòng tròn lại, siết chặt lấy con mồi. Đầu rết đỏ cùng cặp kìm lao tới ngoạm lấy đầu cậu.

-----

Main c·hết, kết thúc truyện. Bye mọi người.