Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 45: Hoàng tước tới




Chương 45: Hoàng tước tới

Bị phát hiện ra chiêu bài kết hợp khô cốt và kĩ năng [Ảo ảnh kích thích] Beak Hyeon cũng không sợ, dù có thế thì đã sao, hắn ta đã là cấp 2 có thể triệu hồi ra những xương khô mạnh mẽ khác. Hắn gọi ra khô cốt đặc biệt thứ 2 của mình ra. Dáng hình người, mặc áo giáp, tay cầm kiếm và khiên. Đây là bộ xương khô hắn thu được từ một quái vật dáng người, cộng thêm điều khiển của hắn mà xương khô đấy có thể chiến đấu như một “con người”.

Minh Long lướt qua những cái bóng mà tiến về chỗ hắn nhưng liền bị xương khô chiến binh chặn lại. Sức mạnh của bộ xương này không phải đùa chút nào, chỉ một kiếm thôi mà khiến lá chắn từ dây chuyền Minh Long sở hữu lập tức xuất hiện cản lại. Minh Long và Thanh Nguyệt trợn mắt khi thấy điều này.

“Mạnh quá.”

Minh Long lúc này tim đập còn nhanh hơn cả lúc anh ấy xem phim kinh dị. ‘Chỉ một chút nữa thôi… mình chắc chắn b·ị c·hém làm hai.’

“Né ra ngay!!!!” Thanh Nguyệt hét lớn khi mà thấy Minh Long vẫn hoảng sợ ở đấy, khi mà lưỡi kiếm đã ở trên đầu anh ta. Những mũi tên mạnh mẽ bắn vào hắn nhằm cản hắn lại nhưng vô dụng trước khiên chắn của nó. Minh Long lấy lại ý thức liền chui vào bóng lùi về xa.

[Haha, chúng mày chơi đùa với nó đi.] Nói rồi hắn biến mất, tan biến như khói bay.

“Thằng đấy biến mất rồi. Mẹ kiếp!!”

Garoooo. Nhận lệnh chủ nhân nó mà nó lao vào t·ấn c·ông họ như vũ bão. Điều họ có thể làm là né chắn.

“Thứ này ít nhất cũng cấp 3!!!” Thanh Nguyệt nói.

“Không thể nào, cấp 3 làm sao có thể c·hết dễ dàng như thế được.” Keng. Minh Long đỡ lấy kiếm nó và lùi lại.

Ngay lúc này ánh sáng chói loá đột ngột xuất hiện, cả Thanh Nguyệt và Minh Long đều chói mắt. Nhưng điều đáng nói là bộ xương chiến binh ấy lại rú lên đau đớn, buông bỏ v·ũ k·hí mà chạy trốn.



Đến chính Beak Hyeon ẩn nấp một góc không xa cũng không ngờ tới. Một lần hắn vô tình tìm được một xác c·hết trên tảng đá. Tuy đã bị găm sạch xương thịt nhưng bộ xương vẫn khá tốt. Hắn cảm nhận được bộ xương này trước khi c·hết rất mạnh mẽ chính thế mà đã chiêu linh nó thành thuộc hạ của mình. Nhờ nó mà hắn đã chém g·iết bao thây ma và côn trùng biến dị. Nhưng không ngờ bình thường dưới trời nắng nó vẫn hành động như bình thường vậy mà giờ đây nó lại bỏ chạy như thế.

“Hả có chuyện gì vậy??? Nó sợ ánh sáng sao?” Thanh Nguyệt ngạc nhiên.

Ở ngoài xa chỗ Trí Dũng vẫn còn nhắm chặt mắt thì nghe tiếng gào thét của Jeon Ji rồi sau đó là tiếng v·út v·út trong không khí. Khi mở mắt ra đã thấy Jeon Ji c·hết loã thân trên đất. Nhã Quyên nhanh chóng đến bên họ chữa lành. Những người bị dây leo trói kia cũng lờ mờ hiểu ra được tình hình.

“Sao anh lại làm điều nguy hiểm đến như thế???” Trí Dũng tức giận nắm cổ cáo Khôi Đăng. “Anh là một kẻ độc ác và thâm độc như vậy sao???”

“Anh làm gì vậy, mau bỏ tay ra.” Nhã Quyên kéo tay Trí Dũng. “Anh ấy biết làm thế nào mà. Nhìn xem em vẫn an toàn còn gì.” Trí Dũng nhìn Nhã Quyên, càng thêm tức giận.

“Nhưng nếu em không có lá chắn hay khả năng hồi phục thì sao chứ? Nếu nó (chỉ Khôi Đăng) lúc đó quật xích trúng em thì sao? Nếu ả ta ở sau lưng em lấy em làm lá chắn thì sao chứ??? Lúc đấy người nằm trên đất không phải là em sao? Nhã Quyên à, tuy em không coi anh là người yêu nhưng anh lại rất quan tâm em, em không thể xảy ra chuyện gì được.”

“Trí Dũng cậu bỏ tay ra ngay đi. Mọi người vẫn còn cần giúp đỡ lẫn nhau mà.” Văn HIền nắm tay bảo cậu thôi đi.

“Phải đấy, mau bỏ ra đi. Mọi người đều an toàn mà.”

Khôi Đăng túm lấy cổ Trí Dũng nhìn hắn. “Trước khi Nhã Quyên c·hết thì mày đ·ã c·hết trước rồi, thằng hai mạng à.” Sau đấy một đạp vào bụng đá hắn ra xa.

“Trong khi mày đang sợ hãi vì cái gọi là ác nhân tương lai của mày thì Nhã Quyên vẫn cam chịu nhục nhã, Em ấy cũng biết nó không nguy hiểm với mình, và có cả lá chắn của tao sẽ bảo vệ ẻm nữa. Vậy mày tức giận lên như thế làm gì???”

“Mày….” Trí Dũng càng thêm tức giận nhưng liền bị mũi tên dí trước mặt. “Thậm chí lần này mày không thể bói ra hồn sự nguy hiểm đang đến mà ở đây lên mặt sao?”

“Nếu có tâm trạng như thế thì đi mà cầm v·ũ k·hí đập nát đầu đám xương khô đấy đi.” Khôi Đăng ngồi xụp xuống đất. “Tôi hết năng lượng rồi, mấy người đi mà trợ giúp họ đi.” Văn Hiền gật đầu dẫn dầu xung phong về phía Thanh Nguyệt hỗ trợ.



Lúc này bộ xương chiến binh đã bình tĩnh trở lại, không còn sợ hãi như trước nữa. Chủ nhân của nó lại ra lệnh nó phải cản trở đám người ấy, g·iết sạch bọn chúng.

“Anh… để em chữa cho anh.”

“Không cần đâu, anh chỉ hết năng lượng thôi, ngồi một lúc sẽ hồi ngay. Em mau ra giúp đỡ họ đi. Bộ xương đó là từ người thức tỉnh thất bại mà thành đấy. Một bộ xương tiến hoá đến cấp ba với sức mạnh và phòng thủ rất mạnh đó. ‘HỌ’ cần được buff lắm đó.”

“Vâng…”

Khi họ đã đi hết Khôi Đăng mới lộ ra sự mệt mỏi, hai tay thậm trí trở nên run rẩy không ngừng.

“Tác hại của việc dùng hết công suất tinh thần đây sao?” Khôi Đăng nhìn vào bảng xanh của mình, chỉ số Tinh Thần giờ chỉ còn 0.6, ma lực cũng cạn về 0.2. Run rẩy lấy đá thức tỉnh trong túi ra bỏ miệng để phục hồi. Lại nhìn về chiến trường ở Dương An, cậu đang cố gắng đứng dậy với ngọn lửa đang cháy ở vết bỏng. Chỉ số của cậu đang tăng lên. Những bộ xương khô cũng đang mon men tới gần.

“Hừ. Muốn cản trở thằng bé ư. Tao không cho phép.” Khôi Đăng bắn hai ba mũi tên chứa ‘Dây leo’ về đấy, ngay sau đó mũi tên hoá thành đống dây leo trói chặt lấy đám xương khô. Dương An tấn cấp thành công. Khôi Đăng mỉm cười.

----

Văn Hiền cùng phân thân của mình t·ấn c·ông hai bên vai bộ xương khô chiến binh, nhưng không cách nào cắt sâu vào được xương khô ấy, ngược lại còn b·ị đ·ánh văng. Tú hét to vào nó lại bị khiêng xương chặn lại. Những mũi tên và m·ũi d·ao không thể làm được gì nó.

“Coi chừng.” Phân thân Văn Hiền lao tới đẩy Lê Minh ra khỏi nhát chém của nó.



“Cám… cám ơn”

“Mẹ nó, cái thể loại xương khô gì khó gặp thế chứ.” Trúc Tín chửi tuc.

“Cho tao đánh nhau với thây ma còn không mệt bằng con này.” Trần Bình cũng tức giận. Khi nãy đã bị khống chế mà đi t·ấn c·ông họ, giờ thì sức lục lại vô dụng với một bộ xương. “Chỉ là một bộ xương thôi mà khó đến mức này. Dẹp mẹ đi.”

“Bây giờ thì tôi chắc chắn là nó cấp ba.” Thanh Nguyệt khẳng định. Đột nhiên Thanh Nguyệt, Minh Long và Trần BÌnh xuất hiện ánh sáng đỏ lấp lánh cỏ bốn lá.

“Là… Nhã Quyên đang buff cho chúng ta?” Minh Long nhìn về phía cô bé, gật đầu và nhanh chóng dùng dị năng nhảy quay lại giữa các bóng. Thời gian Buff chỉ có 30s nên phải thật tranh thủ.

Minh Long như bóng ma thấp thoáng quanh xương khô, mỗi lần xuất hiện lại một lần chém mạnh vào nó. Trần Bình cùng đấy phóng một lúc năm lưỡi dao vào mắt nó, nhờ vào cổ tự ‘dây leo’ trói nó lại nhưng chỉ trong chốc lát bị xé rách.Một lưỡi dao không thể được thì bốn lưỡi dao sẽ trói được.

Họ câu giờ cho Thanh Nguyệt chuẩn bị tuyệt chiêu ‘Mũi tên gió’ của mình.

“Tất cả tránh ra!!!” Mũi tên bay ra cuộn tròn gió như cơn lốc tay thẳng đến bộ xương ấy. Từng phút từng giây ma sát giữa mũi tên và bộ xương khiến mọi người nín thở. Cuối cùng nó không chịu được mà b·ị b·ắn xuyên qua nát cơ thể xương của nó.

“YAEHHHHHHHH” Mọi người vui mừng. Nhưng ngay sau đó bọn họ thấy đám xương ấy đứng dậy, những mảnh xương khác cũng bắt đầu hội tụ lại.

“Cái gì vậy chứ….”

“TẤT CẢ MAU QUAY VỀ!!!! MAU QUAY LẠI ĐÂY. NHANH LÊN!!!!!!!!!!” Khôi Đăng hét lớn, thúc dục họ quay lại. Khi họ ngạc nhiên thì thì Minh Long đã kéo tay Nhã Quyên đi trước. Thấy thế Thanh Nguyệt cũng chạy theo, sau đó những người khác cũng chạy theo. Lúc này Hồng anh và Giang Nam cũng đỡ Minh Triệu và Dương An trở lại. Khôi Đăng càng trở nên nóng nảy hơn, từ bỏ việc phục hồi mà chạy về phía họ.

Khi Họ chiến đấu, thứ mà không ai mong muốn tiến về phía họ.

Nó – bộ xương chiến bình dang phục hồi hoàn chỉnh, chưa kịp làm gì thì từ dưới đấy xông lên một con rết to lớn vô cùng nuốt lấy nó, nhai giòn dụm.

------

Thực sự viết các cảnh combat liên tục rất chi là rối :vvvv. Đăng 3 chương lúc 0h kì kì dù k có ai đọc.