CHƯƠNG 4: Dạ Chủ Nhãn, Bảng Xanh
Trời đã tối dần, trăng đã lấp ló trên bầu trời xám xịt. Nhưng cùng lúc 2 mặt trăng đã hiện lên, 1 trắng một đỏ. Mọi người dường như đã phát hiện ra điều đấy. Thi thoảng có một vài con thây ma xuất hiện nhưng liền bị các bác chú cầm v·ũ k·hí đ·ánh c·hết.
‘Lẽ nào…’ ‘ chắc chắn rồi. tiểu thuyết không sai’ họ dường như đã có nghi ngờ. Lam Tinh đã không còn như xưa rồi.
Mắt của Khôi Đăng dường như nhói đau. Cậu chợt nhận ra cơn đau này cũng đã từng đánh thức cậu khi bị đè dưới đá. Thấy cậu ôm mắt, Bình Thiên hỏi cậu có sao không, cậu định bảo là mắt hơi đau nhưng một lúc lại hết rồi, như chưa từng có cơn đau ấy. Nói thì dài nhưng cơn đau chỉ diễn ra trong 1~3s mà thôi,chỉ như bụi vào mắt nên cậu quyết định không nói ra.
Nhưng điều kì lạ đã diễn ra trước mắt cậu. Tại trước mỗi người cậu nhìn đều hiện lên 1 bảng sáng xanh. Cậu chớp mắt, dụi dụi rồi nhìn lại. Là nó, bản thông tin thần thánh trong truyện tranh hay trong game, thứ được xem là hack của nhiều người.
Giao hiện và thông tin hiển thị khá đơn giản, dễ hiểu mà thôi. Nó hiện lên tên, tuổi tác, tình trạng, cột đỏ tượng trưng cho Sinh Lực (còn gọi là máu) cột xanh tượng trưng cho năng lượng và biểu đồ ngũ giác thể hiện thiên phú của mỗi người, gồm có sức mạnh, thể lực, tốc độ, ma lực, phòng thủ, tinh thần các chỉ số trên thang điểm 10 mà thôi.
‘oh waooo… Như Game vậy.’
“Bảng trạng thái” cậu nói nhỏ với một chút mong chờ từ cậu. Và Nó xuất hiện thật. Cậu cũng thấy mọi người xung quanh không ai nói gì về bảng xanh hiện lơ lửng trước mặt mình. “Có lẽ nó không hiện trước mặt mọi người. Vậy an tâm rồi.”
“Oh… không có gì quá nổi trội. Cũng đúng.”
[Trần Nam Khôi Đăng, 21t, Cột đỏ 7.5/10; Cột xanh: 9/10. Sức mạnh: 0.3; Thể Lực: 0.45; Tốc độ: 0.4; Ma Lực: 2.1; Phòng thủ: 0.3; Tinh thần: 1.3. Siêu năng lực: [Dạ Nhãn Chủ]]
Nhìn vào bảng trạng thái (từ giờ gọi là Bảng Xanh) các chỉ số đều đồng đều ở mức 0.3~0.6 mà thôi, cao nhất là ma lực và tinh thần. Nhưng khi đọc thông tin siêu năng lực của mình lại có chút thất vọng, như khi bạn hi vọng vào kết quả tốt nhưng chỉ nhận lại không được kì vọng vậy.
‘Dạ Chủ Nhãn, loại ‘mắt’ vào ban đêm có thể nhìn ra các thông tin chỉ số cơ bản của đối phương. Đồng thời vào buổi tối sẽ tăng cường thể lực và tinh thần cho người sở hữu 30%.’
Có nghĩa là siêu năng lực này chỉ có thể dùng vào ban đêm, ban ngày sẽ không khác gì người thường. Khôi Đăng có chút muốn khóc, thời buổi nguy hiểm vậy nhưng siêu năng lực lại không giúp cậu có thể chiến đấu sống sót chứ, chưa kể nó chỉ dùng vào buổi tối, buổi tối nghỉ ngơi ngủ nghỉ là chủ yếu thì mấy thời gian mà dùng nó. Nói túm lại siêu năng lực này vứt đi thì tiếc mà giữ lại thì vô dụng. À không, ít nhất cho mình thấy thông tin người khác, ban đêm tỉnh táo hơn người khác thôi. Ma lực và tinh thần cao có ích gì chứ.
‘Giá mà là năng lực phóng hỏa hay đao gió gì đó, dù sao mình cũng thích ma thuật mà’ Khôi Đăng cười khổ.
Cậu nhìn sang người khác, thông tin đã thay đổi, cậu thử cố nhìn ra những người xa khác, dường như không thể thấy thông tin từ xa. Chị Hồng Anh có thiên phú tốc độ và thể lực khá tốt 0.6/10, còn chú Bình Thiên thì lại thiên về thể lực 0.85/10 còn lại đều ở mức 0.1~0.4 mà thôi. Điều khác biệt là bảng của hai người lại màu xám chứ không xanh như của cậu. ‘Có lẽ vì hai người họ là người bình thường chăng?’
Vậy ra khi cậu muốn xem thông tin của nó chỉ việc ý niệm vào nó sẽ hiện lên bảng xanh cho người có năng lực, bảng xám cho người thường.
Nhìn những người xúm lại chỗ Việt Thanh đang nằm ngất đấy và cô gái dây leo kia, cậu chợt nghĩ liệu họ sẽ làm gì với những người có siêu năng lực không thể chiến đấu. Có lẽ sẽ không sao đâu.
Chút ký ức không mấy tốt đẹp hiện lên khi còn đi học. Bạn bè lợi dụng nhau để đạt được mục đích. Haizz,… cậu nhìn xung quanh… quyết định sẽ giấu việc này đi hoặc là chưa đến lúc nói ra, dù sao không nói ra cũng không vấn đề gì.
“Wa….” Chỗ ai đó bùng lên cột sáng rồi nhanh chóng dập tắt. Ánh sáng từ thanh niên lực lưỡng phát ra. Cả cơ thể anh ta trở nên to lớn thêm 1 vòng, cơ bắp săn chắc nay thêm săn chắc hơn, có thể thấy rõ bộ đồ áo anh ta giờ đây ôm sát lấy cơ thể, có thể xem là chật.
Khôi Đăng cũng chạy đến xem. Anh ta đã thức tỉnh siêu năng lực. Siêu năng lực của cậu cho cậu bảng xanh về anh ta.
[Nguyễn Trường Minh, 24 tuổi, khỏe mạnh, cột đỏ 7/10, cột xanh thì còn 1 nửa. Sức mạnh, phòng thủ, thể lực tầm 1.2~1.7 điểm, tốc độ thấp hơn và chỉ số ma lực chỉ là 0.2/10. Siêu năng lực: [Đại Lực Sĩ] tăng cường thể chất và sức mạnh của anh ta lên 2.5 lần.]
‘Vậy anh ta chuyên về t·ấn c·ông tiên phong à. Thuộc dạng hiệp sĩ nhỉ” Khôi Đăng thầm nghĩ. Mọi người xúm lại trở nên hâm mộ anh ta, có mấy cô gái cũng bạo gan thả thính anh ta.
“Tôi có sức mạnh rồi. hahaha” Trường Minh cười xung sướng, gương mặt bình thường sau khi cường hóa dường như có vẻ đẹp trai hơn. Mọi người càng thêm xúm xít lại anh ta. Những lời trầm trồ xua nịn cũng ra. Nhìn từ xa vóc dáng cao to như hạc lạc giữa bầy gà. Lúc này cô gái dây leo cũng tiến tới, Trường Minh cũng tiến lại gần cô, người xung quanh cũng dần tạo lối đi giữa hai người. Họ bắt đầu cảm thấy hai người họ khá hợp đôi.
[Đỗ Yến Châu, 19t, ổn định, cột đỏ 7/10, cột xanh 2/10.’ Có lẽ khi nãy đã tiêu hao quá nhiều năng lượng. Chỉ số sức mạnh, tốc độ, phong thủ bằng nhau, khoảng 0.5 điểm, thể lực khá hơn đôi chút nhưng ma lực lại có chỉ số cao nhất đến tận 1.8. Siêu năng lực: [Khống Chế Dây Leo]: điều khiển dây leo có quanh bản thân t·ấn c·ông hay băt giữ.]
Lúc này chỗ Việt Thanh trở nên vắng vẻ, hiu hạnh hơn, chỉ còn Nhã Quyên ở lại trông cậu, 1 người bạn nam tóc ngố thì ngồi ăn cạnh đống lửa. Một số ít người chỉ ngó mắt qua xem rồi bỏ đi, có chú Thiên, còn Chị Hồng Anh đã không thấy.
Vô tình Khôi Đăng thấy bóng người cô đơn bước đi 1 mình đến một góc, ngồi bệt xuống cùng gương mặt đầy sự căm tức. Nắm đấm nắm chặt hiện lên gân. Thi thoảng hắn có xoa bụng, có vẻ đau ở đấy. Vì tò mò mà cậu giả vờ đến gần và nhìn Bảng xám của cậu ta.
[Đỗ Dương An, 16t, b·ị t·hương, tức giận, cột xanh không, cột đo chỉ một nửa. Các chỉ số chỉ ở mức 0.2mà thôi. Mức này là chỉ số bình thường của con người chưa có siêu năng lực. Nhưng mà tinh thần những 1/10, thật lạ]
‘Vậy là người thường chỉ số ở mức 0.1~0.3, còn siêu năng lực giả sẽ được tăng cường à?’
Khôi Đăng nhìn Dương An rồi nhìn theo hương mắt hắn, hướng về Trường Minh. Cậu thầm nghĩ chắc đã có chuyện gì giữa 2 người. Cậu nhìn 2 người rồi thở dài bỏ về chỗ cũ. ‘Tò mò c·hết hổ’. Tiện thể đi ngang qua Việt Thanh nằm b·ất t·ỉnh được băng bó kia cũng check luôn thông tin.
[Đinh Việt Thanh, 16t, trạng thái hôn mê, có dấu hiệu sắp tỉnh; cột đỏ 3/10, cột xanh 1/10.’ cũng phải vì nãy hắn là người góp công lớn nhất mà. ‘Chỉ số sức mạnh, tốc độ đạt mức 1 hiếm hoi, phong thủ, ma lực và thể lực chỉ ở mức 0.6.] ‘Nhìn chung là chỉ số khá cân bằng.’ [Siêu năng lực: [Hoàng Quyền (nắm đấm vàng)]: khi dùng nắm đấm sẽ được bao bọc bởi ánh sáng, tăng 50% sức mạnh khi chiến đấu.]
Cậu liếc qua Nhã Quyên rồi lướt qua. À khoan đã. WTF? Cậu quay lại nhìn Bảng Xanh 1 lần nữa. Ôi mẹ ơi!!!! Chỉ số ma lực của em ấy tận 2.4, cao hơn so với nhiều người dù chưa có siêu năng lực. Điều này không thể nào. ‘Thế không phải người thường thì ở mức 0.3 thôi à. Còn chỉ số ma lực nữa, bộ em ấy có siêu năng lực gì à?’ Tuy tò mò thật nhưng vẫn câu nói trên mà cậu không quá soi sét kĩ làm gì, về chỗ, tranh thủ gặm miếng mì tôm mới tìm được.
‘Nếu em ấy trở thành dị năng giả thì sẽ theo xu hướng pháp sư nhỉ. Chỉ số ma lực cao vậy mà.’
Tóm lại, đi một vòng ra không phát hiện ra ai giấu siêu năng lực cả.
Sau cuộc chiến vừa rồi mọi thứ dường như đã yên bình lại, không còn quái thú. Nhưng mọi người hiểu rằng, con nhện kia vẫn còn sống, và biết đâu xuất hiện những con quái vật khác nữa.
“Ban đêm là lúc sinh hoạt của rất thiều quái vật đấy” Mọi người quay lại nhìn Trường Minh khi hắn nói ra câu đấy. “Mọi người nhìn tôi là gì, phim ảnh truyện đều nói thế còn gì. Có thể tham khảo mà.” Trường mình cười ngố giải thích. Vài người cũng đồng ý hoặc vài người hùa theo.
“Chúng ta nên dựng trại và thay phiên nhau canh chừng. Mọi người thay phiên nhau đi tìm thức ăn và đồ vật có thể tự vệ đi.” Với tư cách là người có siêu năng lực không thương tích gì ở đây, Việt Thanh thì đã nằm bẹp một chỗ, Yến Châu thì cần phục hồi thế nên hắn đã tự đứng ra chỉ đạo mọi người. Tuy là có những người vẫn không nghe theo hoặc không quan tâm.
Từ bụi cỏ cây đã phát triển lớn lên mà mấy ai để ý, đã có đôi mắt đang chăm chú theo dõi họ.
Khi mọi người đã phân chia canh gác xong xuôi, lửa trại cũng đã lên, một chút thức ăn nóng có lẽ đã giúp mọi người bình tâm phần nào.
Một người vô tình thấy đám cỏ ấy rung lên xào xạc. Anh ta có chút giật mình cùng tò mò, cầm cây gỗ khều khều đống cây… không có gì phản lại nên anh ta yên tâm hơn mà lại gần, người ở cạnh có ý nhắc nhở nhưng anh ta không nghe. Khi đến gần, anh ta chọc chọc vào lần nữa để chắc ăn. Vẫn không có gì sảy ra.
Một cái bóng đen to nhảy vồ phía anh ta và kết thúc cuộc đời cũng như là tính tò mò đấy.
Một con bọ cạp lớn, vố dĩ nó là bọ cạp cảnh, được ai đó nuôi trước đấy, khi đ·ộng đ·ất đã phá vỡ lồng kính, nó tự do rồi.