CHƯƠNG 5: Bọ Cạp Đen
Nó dường như nhận thứ gì đó xâm nhập cơ thể mà khiến nó thèm khát hơn, trở nên to lớn hơn. Nó lớn bằng chiếc xe con mà thôi và máu vẫn chảy róc rách dưới miệng nó. Có vẻ như ai đó đã thành thức ăn cho cơn đói của nó. Khi nó tiêu hóa xong thức ăn ấy nó đã lớn lên một vòng nhỏ. Chính vì sự lớn nên này đã làm cho đám cây bụi che cho nó rung lên.
Nó đói… dù đã ăn mấy xác c·hết rồi nhưng nó đói, nhìn đám thịt tươi trước mặt mà nó trở nên tham lam hơn. Thật thèm khát…
Mọi người hét toáng lên và rồi hoản loạn chạy đi ra. Điều này càng thêm kích thích bọ cạp. Tam chi nhanh chóng di chuyển đến từng con môi, nó vươn càng đen bóng của mình ra và nhanh chóng kẹp được một con mồi. Crack.. người đấy đã bị kẹp đứt đôi người. Nó đưa phần xác máu ấy lại gần và cắn…. Mỹ vị với nó. Nó nhình những con mồi khác. Mắt nó đỏ xọc lên. Những tia độc phóng ra về phía họ. Có người trúng đã thấy thịt đã bị ăn mòn ghê ghớm.
Phía này Trường Minh đã nhận ra bất thường và rồi tiếng hét đã xác minh điều đó.Những người khác nhanh chóng chạy đi, ai có khả năng chiến đấu thì muốn ở lại xem. Khi thấy con bọ cạp không to lớn bằng con nhện lúc trước, Trường Minh có thêm chút an tâm mà lao lên. Siêu năng lực kích hoạt khiến hắn trở nên xưng sức, máu chiến hơn. Dường như bọ cạp nhận ra sức mạnh từ Trường Minh mà nó lùi lại, hành động này làm Trương Minh thêm tự tin.
“Con bọ khốn kh·iếp. Mày sẽ là con mồi đầu tiên của tao. Hehe” sự tự tin đã hiện tận mặt. Trường Minh lao đến và đấm thẳng vào con cọ cạp, Nó lấy càng ra để chắn. Phản lực hơi đau nhưng Trường Minh chắc chắn mình có thể hạ nó trước mặt mọi người. Và hắn sẽ đạt được uy quyền tuyệt đối. Lúc đấy… hắn có thể làm điều mình mong muốn hhahaha. Nhưng mà chính đòn thăm dò ấy cũng khiến bọ cạp vơi sợ hãi, nó biết đối phương không hoàn toàn đáng sợ như mình tưởng.
Con bọ cạp đúng là sợ thật đưng nó không chạy đi mà phun độc về phía trường Minh. Trường Minh né được độc nhưng nó lại vô tình trúng vào người đằng sau chút ít, khiến người đấy hét lên đau đớn, Trường minh quay lại nhìn, cũng nhân lúc này mà con bọ cạp bò nhanh đến chỗ những con người b·ị t·hương lúc nãy vẫn còn ở đấy. Nó kẹp lấy rồi chạy tiếp, nhai ngấu nghiến họ, tiếng rên thảm vang lên. Cứ mỗi lần Trường Minh hay ai đó cố đến gần nó, nó phun độc từ đuôi và chạy ra chỗ khác.
“Yến Châu, mau không chế nó.” Trường Minh quay sang chỉ đạo Yến Châu.
“Em... sắp hết năng lượng rồi, chỉ còn có thể dùng 1 lần nữa thôi.”
“Cứ làm đi, Tôi đảm bảo” Trường Minh hét lên.
“Giữ chân nó càng lâu càng tốt, em sẽ dùng hết sức trói nó lại.”
Dù khá e ngại vì mình đã khá đuối sức và năng lượng nhưng Yến Châu vẫn cố dùng siêu năng lực. Những dây leo mọc lên và lao đến chỗ con bọ cạp. Nó cũng phát hiện điều ấy, định chạy đi nhưng bị Trường Minh q·uấy r·ối, cản nó chạy. Đám dây leo quấn chặt lấy càng, đuôi và các chi khiến bọ cạp cố gắng cự quậy thoát ra. Lúc này Trường Minh lao đến t·ấn c·ông, đấm đá liên lục vào nó. Tuy không mạnh mẽ và hào choáng như Hoàng Quyền của Việt Thanh nhưng cũng khiến con bọ cạp thét lên, lui lại nhưng nếu tinh ý sẽ nhận ra, con quái vật ấy không hoàn toàn lép vế.
Thi thoảng nó ráng phun độc nhưng bị dây leo giữ lại khiến nó bắn trật. Nó nhìn chằm vào Yến Châu đang dần đuối sức khi cố gắng điều khiển dây leo quấn chặt lấy nó. Nó dùng hết sức vùng ra, khiến dây leo bị đứt gãy, lập tức nó dùng đuôi quét ngang vào Trường Minh khiến hắn bị đập văng ra gốc cây. Và rồi bọ cạp lao vọt tới trước mặt Yến Châu, khoe hàm răng sắc nhọn đẫm máu dọa nhũn chân Yến Châu, đập mạnh càng nó xuống khiến Yến Châu sợ hãi.
Lúc này một số người cũng cầm dao cầm gậy sắt t·ấn c·ông nó nhưng bị các chi nó đá văng ra, không b·ị t·hương cũng chảy máu. Có người ở xa ném đá nhưng không hề hấn gì với nó. Dường nhu con bọ cạp chỉ tập trung vào con người đặc biệt trước mặt nó. Nếu…’ăn được nó thật ngon’
[Bọ Cạp cảnh ‘Bell’. Thuộc loại côn trùng biến dị. Tình trạng dang tiến hóa, đói bụng. Ưu điểm hung bạo, nhanh nhẹn, độc và cứng cáp. Nhược điểm lửa, dịch máu sâu gai, khớp chân và khoan bụng dưới…]
Đó là những gì khi Khôi Đăng nhìn được từ siêu năng lực mình những thông tin cơ bản ấy. Lúc này Việt Thanh đang được Nhã Quyên và cậu bạn khác đỡ lấy cũng mở mắt tỉnh dậy. Và thế giới đã chào mừng cậu bằng hình ảnh đẫm máu trước mắt.
Yến châu bị bọ cạp kẹp chặt lấy nhấc lên mặt đất. Cô lúc này la hét đau đớn, dần, tay liên tục phát ra ánh sáng xanh yếu ớn, cô cố gắng dùng siêu năng lực nhưng đã không thể nữa rồi. Âm thanh càng lúc càng trở nên chói tai. Cuối cùng cô bị nó đưa vào miệng, cắn chặt một phát, máu me bung bét ra từ mồm nó. Yến Châu cũng đã không còn cự quậy. Tiếng nhai rôm rốp từ bọ cạp khiến mọi người kh·iếp sợ. nó còn xé xác Yến Châu ra thành mấy miếng rồi gắp bỏ mồm nhai liên tục.
Có những người vẫn cần dao, gậy sắt ráng t·ấn c·ông nhưng nó không quan tâm. Mĩ vị. Thật là mĩ vị… những âm thanh kẹt kẹt từ miệng nó khiến người nghe có cảm giác nó đang rất thỏa mãn.
“Dùng lửa, nó sợ lửa” Khôi Đăng lên tiếng nhắc nhở. Cũng có người nhớ là côn trùng sợ lửa liền vội vàngcầm que củi đang cháy rồi ném vào nó. Ngọn lửa này khiến bọ cạp ré lên, khí tức từ nó thay đổi, khiến những người khác sợ hãi. Thấy có hiệu quả những người còn lại cũng ném theo, dọa nó lùi lại. Nó nhìn người ném lửa rồi nhìn sang những người khác. Két két két… nó thấy Việt Thanh rồi, trong mắt nó là một mĩ vị thơm ngon yếu ớt.
Nó ré lên và rồi thân hình ó nhanh chóng bành trướng phát triển lớn lên mấy vòng, từ chiếc xe con giờ thành một chiếc xe bán tải, thân hình nó rạn nứt, cuối cùng rơi ra để lộ một lớp giáp mới, đen óng ánh, lấp lánh như đêm sao. Trong bóng tối nó như viên ngọc vậy, vẻ đẹp của nó mê hoặc người nhìn nhưng miệng nọ vẫn chảy dòng máu đỏ tươi. Hai càng nó trở nên to lớn và cứng cáp hơn. Chiếc đuôi dường như thành môt chùy siêu khủng bố với gai góc trên đấy.
Đẹp thì đẹp nhưng nó vẫn mang lại nỗi kh·iếp sợ cho mọi người. Những người vốn dĩ chạy đi luông không nói, những người nấp ở 1 góc xa xa thì hoàng toàn sợ hãi, ba chân bốn cẳng mà chật vật chạy đi. Mà biết đâu nơi họ chạy đến lại lạ địa ngục hay là thiên đường đen tối.
“tất cả chạy mau, chạy thoát ít nhất còn một đường sống.” Có người hét lớn rồi chạy ngay đi, những người khác cũng chạy liền. Con bọ cạp nhin qua họ rồi từ đuôi phóng tia độc về phía họ. Xịt… Người trúng độc cơ thể bị xuyên thủng, thấy rõ xương cốt cháy đen. Có thể thấy không chỉ ngoại hình mà độc của nó cũng đã nâng cao rất nhiều.
‘Nguyễn Trường Minh, tình trạng: tỉnh táo’ Khôi Đăng nhìn siêu năng lực giả duy nhất có thể đối phó được và… Cậu thực sự tức giận rồi, thằng đấy giả ngất xỉu. Thằng khốn nạn. Thằng cơ bắp nhát c·hết.
“mau dắt Việt Thanh đi, cậu ta là siêu năng lực giả, chưa hoàn toàn phục hồi. Đừng đẻ cậu ta tham chiến.” Khôi Đăng bảo nhóm Việt Thanh rời đi, dù cậu ta đã tỉnh nhưng cảnh máu me vừa rồi đã khiến cậu ta trắng bệch, rõ ràng không thể chiến đấu rồi.
“Nhưng mà…” Nhã Quyên định nói gì đó
“Chậc” Lúc này gân xanh nổi lên mặt Khải rồi. “CHẠY” không nói thêm gì, cả bọn nhanh chóng chạy. Con bọ cạp cũng rượt theo, nhưng mà không phải theo Việt Thanh mà theo Khôi Đăng…
“Cái éo gì thế, sao nó lại đuổi theo mình” Khôi Đăng thấy hoảng loạn đồng thời tức giận khi mình bị chọn làm con mồi của nó. Những người khác thấy thế có chút mưng thầm trong đầu, thậm chí có dấu hiệu dừng chạy. Hồng Anh và Đình Thiên có chút lo lắng cho cậu, đuổi theo nhưng sức lực của hai người lúc này vẫn chỉ là người thường mà thôi, hông thể theo kịp siêu năng lực giả và quái vật được. Không ai đẻ ý nhưng Trường Minh đã trốn mất rồi.
“Buông tớ ra, tớ có thể giúp được anh ấy” Việt Thanh vùng vằng muốn đứng ra giúp đỡ, dù rằng ngực cậu vẫn đang phập phông liên tục, tay vẫn đang run rẩy. Thật khác với lúc chiến đấu với lũ nhện.
“Không được đâu, ông giờ còn chưa hoàn toàn phục hồi. Giờ ra đấy làm nồi cho nó à.” Chương Mỹ Lam, cô gái đã chạy trước Nhã Quyên, từ lúc nào đã thay Nhã Quyên đỡ lấy Việt Thanh, giọng ngọt ngào lên tiếng cản. “Hơn nữa tớ nghĩ anh đó cũng không phải người bình thường đâu.” Mắt cô nhìn về phía hướng đi của con bọ cạp. Từ góc này nhìn lên, mặt cô bé thật đẹp và mê người.
“Cậu nói đúng” Việt Thanh có chút mê muội mà đồng ý, một số người cũng đồng ý theo.
. “Giờ ông cần nhanh chóng phục hồi thì mới giúp mọi người thoát khỏi đây được đó nha” Mỹ Lam quay lại cười nhẹ nhàng với Việt Thanh, ngón tay chọc nhẹ vào ngực cậu khiến mặt cậu đỏ ửng lên.
“ừm..”
Xị…
“Kỹ nữ” Hồng anh xì một tiếng rồi nói chửi nhẹ, quay đầu bỏ đi, tiện thể cầm theo túi của mình rồi định chạy theo nhưng không biết đi đâu nữa đành ngồi xổm dựa vào tường nát. Tuy câu chửi không to nhưng đủ Mỹ lam nghe được, mặt cô có chút giận dữ.
“Chỗ này thật sự không an toàn, mọi người nên tìm nơi nào đó để ẩn nấp đi.” Đỗ Dương An lúc này đề nghị những người còn sót lại nên đi trốn. Dĩ nhiên là điều này được mọi người hưởng ứng, nhanh chóng mang đồ tìm nơi ẩn nấp, họ di chuyển trong im lặng đến một tòa nhà vốn dĩ là một quán bia lớn, chưa sụp đổ hoàn toàn.