Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

CHƯƠNG 3: Bóng Đen 8 Chân




CHƯƠNG 3: Bóng Đen 8 Chân

Họ không biết rằng từ sau lưng họ đã xuất hiện một sinh vật to lớn từ đ·ống đ·ổ n·át, sinh ra từ nổ bình ga ấy. Dường như lời Đình Thiên đã linh ứng.

Một con nhện đen bóng, to băng chiếc oto bán tải xuất hiện, 6 mắt đỏ lòm như ngọc, chân đen, sắc nhọn. Nhân lúc mọi người tán loạn nó đã đứng chờ sẵn. Đã có người thấy nó hét lên nhưng mọi người cũng không kịp đổi hướng.

Phụt!!! Máu văng ra từ lồng ngực.

Một chi của nó đâm xiên người trước mặt nó. Đám người sợ hãi tán loạn. Có người sợ hãi đến mức không dám di chuyển, chân không còn tý sức lực. người đó sợ nhện và trước mặt là một con nhện siêu to cực đáng sợ. Miệng nó còn nhồm nhoàm máu của con mồi lúc nãy đã g·iết. Lúc này mấy ai có thể để ý đến anh nữa và anh đã nhanh chóng thành con mồi dễ thương của nó.

Trước mặt là nhện khổng lồ, sau lưng là bầy thây mà.

Phập

Một con nhện khác xuất hiện, chặn đầu họ, cùng lúc vài người đã bị nó đâm xuyên người, c·hết bất đắc dĩ. Lúc này đã là 3 mặt công kích. Những người chạy theo hướng đấy hoảng loạng nhưng cũng có người nhanh chóng chạy hướng khác. Nổi bất nhất có lẽ là nhóm bạn của cô gái mắt kính lúc nãy mà Khải thấy, họ dẫn đầu chạy. Con nhện cũng đã chú ý đến họ mà rượt theo. 2 cô gái bị tụt sau cũng mất sức, một là gái mắt kính một là một cô gái mặt đồ sành điệu, khá xinh đẹp.

“Mình không muốn c·hết”

Cô trật chân ngã sang đẩy té co bạn mắt kính ngã sang 1 bên, cô cũng loạng choạng sắp nhưng nhanh chóng lấy lại bước chạy và nhanh chóng chạy theo nhóm. Bấy giờ liệu ai còn để ý đến hành động này hay cũng có những người như cô, vì cầu sinh mà đẩy người khác vào chỗ c·hết. Chính Nhã Quyên cũng không hề nhận ra điều ấy chỉ biết ráng lấy sức đứng lên nhưng khi nãy té chân cô đã dâm vào đá khiến chân nhói lên, ngã xuống đất lần nữa. Nhưng chưa kịp đứng dậy thi cô đã nhận ra con nhện đã sắp đến đền rồi. Nhã Quyên dần trở nên hoảng loạn, chân tay run rẫy không dám đứng lên.



“Đừng đến đây mà… Đừng mà…”

Con nhên giơ 1 chân lên chuẩn b·ị đ·âm vào cô, còn Nhã Quyên nhắm chặt mắt chịu c·hết.

Chị Hồng Anh đã liều lĩnh lao đến ôm chặt lấy quyên và lăn qua 1 bên né chắn móng vuốt c·hết chóc ấy. Cuối cùng cả 2 cùng lăn vào 1 tường nhà, dĩ nhiên cả 2 đều b·ị đ·au vởi các mảnh đá trên đất nhưng còn hơn là c·hết dưới chân nhện đen. Con nhện phát hiện con mồi thoát c·hết trở nên điên cuồng, nó hét lên âm thanh in ỏi thể hiện tức giận. Nó nhanh chóng lao đến chỗ 2 người họ. Đúng lúc này chú Thiên cầm bình c·ứu h·ỏa nãy mới thấy trên đường, mở van và phu bọt vào con nhện khiến nhó phỉa lùi lại vì bị tất công bất ngờ.

“Chạy nhanh lên, không có thời gian ngồi đấy dưỡng thương đâu” Đình Thiên quát về phía 2 người. cả 2 cũng nhanh chóng dìu nhau dậy mà chạy đi. Đúng lúc này bình c·ứu h·ỏa cũng đã hết, nhanh lúc con nhện chưa lấy lại ý thức mà Đình Thiên ném mạnh vỏ bình vào đầu nó nghe tiếng Keng… Rõ ràng đầu con nhện cứng như kim loại. nó đã bị choáng bởi cơn đau này. Đình Thiên quay đầu chạy thật nhanh, bỏ mặc con nhện lại ở phía sau.

Ở bên phía con nhện còn lại, đã có người cầm gậy sắt, dao nhọn đối đầu với nó, nhưng chưa kịp tiếp cận đã bi 1 chân nó đập sang 1 bên. Nó còn khạc axit ra khiến người trúng đau đớn la hét, rồi nó đâm 1 cái, há miệng đầy răng gớm ghiếc cắn 1 phát vào họ, vứt sang một bên. Dường như nó không có ý định sẽ ăn liền lập tức. Nó tiếp tục đuổi theo những kẻ khác.

May làm sao, những con mồi đã xuất hiện trước mặt nó. Nhóm thanh niên lúc nãy chạy trốn đã vô tình chạy đến đường rượt của nó. Miệng nó như chảy dãi thèm thuồng.

Lúc này mặt trăng đã dần xuất hiện, bóng trời ngã hồng.

Con nhện giơ chân và chém xuống đất khiến mọi người tán loạn. nhện đen liền khạc một đống dịch đầy axit về phía đấy.

“Cẩn Thận” Cậu bạn mập mập đã hất ngã người bạn bên cạnh mình ra, bản thân mình hứng trọn lấy dám axit đấy, nguyên mảng ngực của cậu đã thấy xương trắng hiện lên, cậu bé ngục xuống. Trước khi nhắm mắt, cậu nhìn vào cậu bạn lúc nãy mà cười khoe răng khển.



“Tao trả hết nợ rồi nhé. Phải sống… thay… ta..o…” Cuối cùng cậu đ·ã c·hết. Còn cậu ngã ra kia đã rơi nước mắt, đôi măt đã trở nên điên cuồng, tơ máu đỏ rực cả mắt.

“Con súc sinh… sao mày dám ….” Lúc này cậu đã không còn lý trí gì nữa, chỉ biết bỏ qua cơn đau mà điên cuồng lao vào con nhện, vung tay đấm nó. Những người bạn ở đằng sau không kịp níu kéo cậu lại, đành dại mặt nhìn cậu liều mạng dâng miệng.

“Nhanh chạy đi, kệ thằng Việt Thanh đi.” Một thằng khác nắm tay bạn gái Vy Loan của mình mà chạy, những người khác cũng cũng chạy liền theo, mấy người khác cũng chần chừ rồi chạy theo. Thật ra Vy Loan cũng có liếc nhìn cậu bạn Việt Thanh khá đẹp trai này, cậu mặc áo phông đơn giản, quần sóc đen cùng đôi giày da năng động, dáng người thanh cao.

Đúng lúc này nắm đấm của Đinh Việt Thanh đã phát sáng, vài người đứng nhìn đã thấy chút chói mắt. Chính con nhện như đã lùi lại trước ánh sáng đấy.

Boong!!!

Nắm đấm vàng ấy đã khiến con nhện thét lên đau đớn, da của nó đã lõm một mảng lớn. Từ lúc nó tiến hóa chưa chịu đau như vậy, à mà nó mới vừa tiến hóa thôi…

Lại 1 đấm lại 1 đấm, Việt Thanh liên tục đấm vào con nhện, nhưng con nhện cũng đâu đứng yên cho cậu đấm, nó dùng sức bật nhảy ra sau đồng thời lại khạc axit về phía cậu. Đinh Việt Thanh tung đấm chặn lại. Hành động có vẻ ngu ngốc nhưng không ngờ ánh sáng vàng đã làm tan axit đấy nhiều đi. Lúc này con nhện đã rơi vào thế yếu, và cậu vẫn tiếp lục lao về phía nó mà không biết rằng con nhện còn lại đã đến sau dưng cậu và chém cậu 1 nhát vào lưng khiến cậu ngã xuống, năm đấm cũng mất dần ánh sáng vàng. Thấy cậu đã chịu thương, nó liền giơ 1 chây chuẩn bị 1 nhát đ·âm c·hết cậu.

Thật may cho cậu một cô gái bọc mình trong ánh sáng xanh đã điều khiển dây leo mọc lên và t·ấn c·ông con nhện. Trói chặt lấy chân nó và kéo lại về phía mình. Lúc này Khôi Đăng cầm con dao chặt xương và bổ một phát vào chân nhện, khiến nó mất đi trọng tâm ngã nhoài về trước.

“Cậu kia, nhân lúc này mau kết liễu nó đi.” Khải nhân cơ hội mà hét lên thức tỉnh Việt Thanh. Cậu cũng nhanh chóng nắm chặt tay lại, nếu mọi người để ý thì ánh sáng vàng ở tay Việt Thanh dường như đã yếu hơn lúc nãy. Việt Thanh vung mạnh nắm đấm vào đầu con nhện, khiến nó bể nát miệng và c·hết đi.



Con nhện còn lại đã nhanh chóng t·ẩu t·hoát. Nhưng những con thây ma vẫn tiếp tục đuổi theo họ. Chúng không bỏ qua con nhện đã b·ị đ·ánh bầm dập kia. Lần này mọi người nhanh chóng đưa nhau đi thật nhanh, tránh khỏi lũ thây ma.

Việt Thanh cũng đuối sức, mặt dại dần đi và ngã xuống, mắt nhắm chặt, v·ết t·hương ở lưng đang chảy máu kịch liệt. Thật may không có độc. Khôi Đăng đỡ lấy cậu ta. Chính cô gái lúc nãy khống chế dây leo cũng loạng choạng sắp ngã thì được anh thanh niên cơ bắp lúc nãy đỡ lấy. Mặt cô ấy có chút đỏ khi dựa vào người anh ta.

“Cứu hộ, ai đó nhanh chóng cứu cậu ta đi.” Lúc nãy những người bạn đã bỏ chạy cũng quay lại, hô hào cứu giúp. Vẻ mặt họ toát lên vẻ lo lăng quan tâm. Nhã quyên mắt kính cũng khập khễnh chạy tới xem, cô ấy hoàn toàn lo lắng cho cậu. Vì Đinh Việt Thanh là người cô thích. Những người còn sống sót cũng kiếm vật tư thuốc men đến cứu trợ. Họ biết rằng Việt Thanh và Tiểu Giang (cô gái điều khiển dây leo lúc nãy) có thể sẽ cứu vớt họ trước lũ quái vật. Thật tâm giả nghĩa lẫn lộn ai phân biệt được. Lúc này Khôi Đăng cũng lui ra để họ c·ấp c·ứu, dù sao v·ết t·hương cậu cũng không nhiều.

Lúc ngẩn mặt lên đã thấy Hồng Anh và Bình Thiên nhìn cậu, môi cười nhẹ.

“Gan đấy nhóc” Hồng Anh giơ ngón cái khen cậu, Đình Thiên cũng gật đầu đồng ý. “Dám cầm dao rồi chém 1 chân như thế thật không tồi. Chị thích chú rồi đấy” Hồng Anh quất vai cậu, mặt tự hào như bố khen con. Quả thật chị gái này mạnh mẽ gan dạ như đàn ông thật. Chị Hồng Anh có vẻ cao hơn cậu chút ít đấy. Nhưng mà nhờ cú vả vai này mà khiến cậu thấy đau ở chỗ bụng lại, đành ôm bụng mặt nhăn nhó. Hai người kia cũng vội xin lỗi.

“Hai người cũng thế, ngầu lắm” Cậu đáp lại cũng cúi đầu cảm ơn hai người, miệng cười không sao. Có chút an ủi khi ít nhất có 2 người để ý tới cậu.

Những người khi nãy bị t·ấn c·ông nhưng may mắn còn sống cũng được những người còn lại c·ấp c·ứu. Tiếng rên đau cũng vang dần lên. Một số người thì xung phong quay lại chỗ cũ thu thập lại thức ăn.

Lúc này dường như bóng tối đã bắt đầu xâm lấn, trời đã trở nên tối hơn, chỉ thoáng chốc nữa thôi ngày sẽ thành đêm. Mọi người dường như không chú ý ở xác con nhện, cậu bạn đầu tiên lôi bạn gái chạy lúc nãy đang lén lút tìm gì đấy.

‘sẽ phải có chứ. Trong tiểu thuyết nó luôn ở đây… Haha thấy rồi, quả nhiên là có thật.’ Cậu vừa nghĩ về các tiểu thuyết mà cậu đã đọc và hi vọng sẽ có. Dường như có thật. Cậu tìm thấy một viên đá trong suốt, lấp lánh, hình khối cầu. Cậu vội giấu đi không cho ai biết, nhưng cậu đâu ngào nờ anh thanh niên cơ bắp lúc nãy đã thấy hành động đó và suy nghĩ gì đấy rồi mỉn cười nhéch mép rồi quay đầu đi, tập chung chăm sóc cô bạn nãy.

‘Hình như cô ấy thích mình rồi hahaha’

Dường như ai cũng hiểu vật tư và v·ũ k·hí đã quan trọng để bảo vệ mình trước lũ quái vật. Mọi người chia nhau vật tư, thuốc và chút v·ũ k·hí. Có người cột con dao bếp vào cây gỗ làm thương, vài người học theo. Tuy có lẽ bất ngờ nhưng khả năng thích ứng của con người rất nhanh, nhất là với một quốc gia đã chịu nhiều cố sự có lẽ càng thêm hiểu điều ấy.