Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 34: Ẩu đả và nhẫn nhịn




Chương 34: Ẩu đả và nhẫn nhịn

“Con chó thây má đó rất đáng sợ luôn. ĐÚNG KHÔNG ANH TRẦN BÌNH?” Lời nói của Dương An có gì đó khác lạ, Trần Bình thì nhăn mày không hiểu, sao lại tự nhiên nhắc tới mình.

“Có lẽ thế. Tôi chưa gặp thây ma thú nên chưa biết.” Trần Bình đáp lại một cách qua loa.

“À thế à???” Dương An cười khinh thường hắn, cả Nhã Quyên híp mắt nhìn hắn. “Đúng rồi, làm sao biết được. Haha.” Phản ứng cả hai người khiến Trần Bình thấy khó chịu, bộ hắn làm gì hai người sao mà họ có thái độ đó với mình.

“Hai người có ý gì? Đừng có dùng giọng đó nói chuyện với tôi.”

“Nứt mắt ranh hai đứa mày ẩn ý gì hả?” Hồng Anh ghét bỏ nói.

Ngay lập tức Trần Bình đã bị Dương An túm áo đè xuống đấm, vừa đấm vừa chửi tục. Vẻ mặt hung ác cùng vết bỏng trên mặt trở nên đáng sợ. Trần Bình cũng không yêu thế, phản kích lại. Những người khác hoảng sợ liền lao vào kéo Dương An tách ra. Chưa kịp tách ra thì Nhã Quyên đã lấy cây dao của Minh Long mà chém vào Trần Bình, lần này Trí Dũng và Minh Long mặt hoảng sợ mà ôm lấy cô ngăn cản.

“D**** chúng mày. Chúng mày phát rồ cái đ** gì thế. *** **** *** ***.” Trần Bình bị giữ lại nhưng gào lên chửi thô tục. Dương An cũng chửi lại những từ thô tục. Nhã Quyên thì không chửi nhưng trên mặt hai đứa đầy sự tức giận.

“THÔI NGAY.” Minh Triệu quát lớn khiến tất cả ù tai mà ngừng lại. Khôi Đăng nhíu mày nhìn anh ta, công kích này rõ ràng nhằm vào Quyên và An là chủ yếu.

“Có chuyện gì từ từ nói. An, sao lại lao vào đấm Bình thế?”

“Mày đ** biết vì sao à? Thằng hèn. Mày và thằng Trường Minh là thằng hèn. Lũ hèn hạ dụ thây ma chó đến g·iết bọn tao. Hại mọi n·gười c·hết ở đấy. Nhớ chưa thằng hèn.” Nhắc đến Trường Minh, nhắc ngay sự hèn hạ của hắn. Khôi Đăng liền thông suốt.



“Cái… sao mày biết???” Trần Bình trợn mắt không tin. Cả nhóm Đặng Phúc cũng đang nghĩ gì đấy. Dẫn thây ma chó hại c·hết người xung quanh ư? Chuyện này không tin được rồi. Họ cảm thấy Trần Bình không giống người như vậy, thường xuyên năng nổ tham gia chiến đấu với dị năng không mấy đặc biệt của mình, nói chuyện cũng dễ thân.

“Cả thằng Vinh nữa. Hai đứa mày còn không nhớ được mặt người mình hại mà.” Nhã Quyên vạch tội đồng đội xấu số bị sâu ăn ấy.

“….” Trần Bình mặt mày tái mét. “Không phải tao làm. Là thằng Trường Minh chỉ đạo.”

“Có cc tao tin.” Dương An thô lỗ quá khiến Khôi Đăng phải bịt mồm cậu lại. “Đi với anh.” Khôi Đăng kéo hai đứa đi ra một góc. Trí Dũng định giang tay an ủi Nhã Quyên nhưng lỡ mất rồi, nhìn Khôi Đăng ánh mắt khó chịu.

“Hai đứa bình tĩnh đã.” “Nhưng nó góp phần khiến mọi n·gười c·hết. Chị Hồng Anh, chú Đình Thiên với Việt Thanh vì tụi nó…”

“Được rồi!!! Anh hiểu. Clam down! Để anh giải quyết.” Khôi Đăng búng trán hai đứa, cả hai yên tĩnh lại nhưng một đứa gươm lửa trên tay, một đứa thương đen nắm chăt, sát khí vẫn tỏa ra. Khôi Đăng quay sang nhìn Trần Bình không dám nhìn họ.

Thật sự Khôi Đăng cũng rất muốn một tên b·ắn c·hết hắn nhưng hắn là thành viên đội Minh Triệu. Họ mới gia nhập mà đã g·iết thành viên đội họ thật khác nào đánh chó không nhìn mặt chủ, còn khiến cho họ bị cô lập nữa. Dù họ có thể tách nhóm như đã nói nhưng số lượng dị năng giả giữa hai bên chênh lệch rất lớn, nếu sảy ra c·hiến t·ranh thêm lần nữa (sau lần c·ướp người Tạ Quyền) chỉ sợ họ sẽ chịu thiệt rất nhiều. Quái vật đã trở nên mạnh hơn rất nhiều so với mấy tuần trước, nếu tiếp tục như vậy tách ra sẽ chỉ có họ thiệt càng thêm thiệt.

Khôi Đăng đem những điều đó nói ra cho hai đứa. Hai đứa tuy vẫn khó chịu nhưng cũng đành chấp nhận chuyện đấy.

“Anh biết hai đứa rất khó chịu nhưng dưới tán cây phải tạm cúi đầu.” Khôi Đăng xoa đầu hai đứa, thở dài. “Hai đứa cũng biết là bây giờ muốn sinh tồn chỉ có 3 cách, một là một mình mạnh mẽ hơn tất cả. Điều này quá khó với chúng ta. Hai là dựa vào đoàn đội siêu cường mà đồng cam cộng khổ vượt qua hiểm nguy.” An và Quyên hiểu. “Ba là… đạp lên nhau tranh đoạt cơ hội sống.”

“Bọn em hiểu…”



“Lúc mới đầu anh và chị Hồng An, chú Đình Thiên với mấy đứa vẫn đi theo con đường thứ 2, giúp đỡ nhau, nhưng Trần Bình và Trường Minh giác ngộ điều thứ 3 trước chúng ta. Vì thế mà kẻ sống n·gười c·hết. Tuy em thấy Trần Bình có lỗi nhưng điều đó không phải vì thế mà chém g·iết nhau lúc này. Quái vật đang một mạnh lên một cách khủng bố, nếu chỉ vì một người Trần Bình mà các em tự cô lập bản thân thì không đáng. Nghe lời anh.”

“Vâng.” Dương An ỉu xìu đáp.

“Những kẻ thối nát thì có ở hòa bình vẫn luôn hiểu điều xấu trước.” Dương An nói nhỏ nhưng bị cốc đầu lần nữa.

“Cách tốt nhất trả thù một người là khiến họ cảm thấy thiệt thòi do quả báo họ gây ra. Hai đứa không cần phải để tâm đến hắn ta quá mức.” Minh Long cũng tiến lại gần, khuyên hai đứa. Dẫu sao anh cũng thuộc nhóm này. “Còn cậu nữa, toàn làm gương xấu cho chúng nó.”

“Hả???” Khôi Đăng ngơ ngác nhìn Minh Long, chỉ vào bản thân. “Anh… dạy hư hai đứa khi nào???” Khôi Đăng méo mặt. Nhã Quyên và Dương An lắc đầu không biết. Minh Long bất lực với ba anh em này.

“Chả thế còn gì. Cái kiểu hỏi xong rồi đấm đá đột ngột tụi nó học từ cậu còn gì.” Minh Long bỉu môi. Khôi Đăng nghe thế mặt ngơ ra…. “Đúng nhận sai cấm cãi.”

“Ờ… thì…” Đúng thế thật, Trước đấy Khôi Đăng “vô tình làm mẫu” với Tạ Quyền. Hahaha Dương An cười khi thấy Khôi Đăng không thể nói được lại, vẫn đang tự vấn mình.

“Nói túm quần lại là hai đứa nhịn một chút. Nếu thế anh sẽ khắc cổ tự vào đồ cho hai đứa. Oke???”

“Thật ạ? Oke oke oke.” Dương An nghe thế đồng ý ngay. Nhã Quyên tươi tỉnh đồng ý luôn. Minh Long chỉ chỉ bản thân, ý là đừng quên anh ta nhưng bị Khôi Đăng nhún vai kiểu ai biết được.

“Anh.” Dương An hỏi Khôi Đăng. “Cái lá chắn lúc nãy (ý chỉ khi chiến đấu với hỗn tạp quái nhân) là của dây chuyền này đúng không?”



“Hừm… Não cá vàng hử? Anh giới thiệu công dụng của nó rồi mà? Sao có ý kiến gì? Không thích thì trả đây.”

“Không nha, thích là đằng khác. Lá chắn này tốt hơn lá chắn của chị Giang Nhi nhiều. Còn không cho em xin thêm vài cái đi.”

Khôi Đăng nhìn cậu, híp mắt cười nhẹ, xoa xoa nắm tay. “Còn. Còn cái đấm này.” Dương An nhanh chân núp sau Nhã Quyên và Minh Long. Hai người bị chọc cười vì thế.

“Nếu thông suốt rồi thì quay lại thôi.”

Bốn người quay về nhóm Minh Triệu. Khôi Đăng dặn lại 3 người không nên nói về năng lực thật sự của mình, hiện giữa họ chưa hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau, vẫn cần chút đề phòng. Ở họ dường như đã họp nhóm xong rồi.

“Thành thật xin lỗi. Tôi thay mặt thành viên tôi thành thật xin lỗi. Nếu đội viên của tôi có hiềm kích với hai em trước đấy tôi sẽ bồi thường mong hai em nể mặt tôi bỏ qua hắn. Tuy Trần Bình không hoàn toàn có ý muốn hại c·hết họ, do Trường Minh hắn dẫn đầu làm việc đấy, bây giờ Tràn Bình cũng nhận quả báo rồi mong hai em tha lỗi.”

Không ngờ rằng Minh Triệu lại cúi người xin lỗi trước. Dương An và Nhã Quyên ghét bỏ nhìn Trần Bình. Nhưng tuy xin lỗi nhưng lại đổ hết tội lỗi lên Trường Minh mà họ không quen biết. Lấy danh xưng đội trưởng để thay thành viên xin lỗi, nghe nặng như chả qua là muốn họ nhìn uy đội trưởng mà hòa giải. Dương An và Nhã Quyên không hiểu nhưng Khôi Đăng và Minh Long hiểu, nhưng không sao hết, họ cũng biết phải bỏ qua. Minh Triệu cũng là một người thâm sâu.

“Lỗi ai người đó nhận.” Dương An đáp.

“Thằng hèn xin lỗi có chó mới nhận.” Dương An khoanh tay nhìn lơ chỗ khác. Trần Bình nghe thế cũng đen mặt, muốn chửi lại thì bị Đặng Phúc vỗ vai ra hiệu không nên, hắn đành tặc lưỡi khó chịu.

“Được rồi được rồi. Mọi người hòa giải hòa giải. Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.” Trí Dũng cầm một viên năng lượng đặc biệt đặt vào tay Nhã Quyên. “Cái này là tinh thạch từ hỗn tạp quái nhân. Nó có thể giúp em cường hóa toàn diện chỉ số, thăng cấp dị năng của em. Thậm trí là tiến hóa hay thức tỉnh một năng lực mới. Hãy xem nó như lời xin lỗi của bọn anh.”

----------------

5 chương tuần nãy đã đăng tải. Mong mọi người bình luận nc cho vui :vvvv