Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 33: Phân Cấp




Chương 33: Phân Cấp

“Làm sao đây…” Trí Dũng lo lắng.

“Này cậu có thể tham gia chiến đấu không?” Lữ Hồng Anh cáu gắt hỏi. “Khi nãy cậu biểu diễn giỏi lắm mà. Sao giờ lại đứng đây làm gì! Đéo thấy họ đang vất vả chiến đấu sao.”

“Chậc. Trần Bình, cho tôi mượn mấy lưỡi dao của anh.” Khôi Đăng bỏ qua Hồng Anh mà hỏi Trần Bình mượn dao. Anh ta có khả năng phi dao nên sẽ có rất nhiều dao để dùng. “Tôi sẽ khắc cổ tự lên nó, anh ném nó vào gần con sâu đó. Trói nó lại bằng dây leo tạo cơ hội cho mọi người chạy thoát.”

“Được sao??? Vậy để tôi tạo thêm cho anh.” Đặng phúc liền lấy mấy miếng kim loại cắt sẵn ra, vận dụng năng lực lên nó, những lưỡi dao như dao trái cây hình thành. “Như vậy có được không? Nếu tạo vậy thì tôi có thể tạo rất nhanh.”

“Ừm được, nếu anh không tiếc những lưỡi dao này.” Ầm!!!!! Con sâu lao vào đám họ như máy ủi, may là Giang Nhi tạo lá chắn khiến nó bị đập mà dừng lại. Họ liền chạy đi, Nhóm Thanh Nguyệt càng ra sức t·ấn c·ông thu hút chút ý nó. Nó bị họ liên tục t·ấn c·ông mà tức giận quay sang quấn lấy họ.

“Trí Dũng, nói với họ ráng cầm cự. Bọn tôi sẽ ráng tạo ra nhanh nhất.” “Oke”

Đặng Phúc đổ mồ hôi liên tục, không ngừng tiêu hao ma lực mà uốn nắn nhưng miệng vẫn than thở “Thường thì tôi không làm nhanh như vậy đâu, rất mệt mỏi lắm luôn.” Khô Đăng không nói gì, một bên chuyên chú vận dụng cùng lúc [Đôi tay lành nghề] và [Mèo nhà n·hạy c·ảm] để khắc lên những lưỡi dao “Dây leo”. Cuối cùng Đặng Phúc tạo được lưỡi dao thứ 7 liền cạn năng lượng. Khôi Đăng nuốt một thoi năng lượng để tiếp tục khắc chữ.

“Xong rồi. Làm theo kế hoạch nhé.” Khôi Đăng giao số lưỡi dao ấy cho Trần Bình, anh ta gật đầu. Bây giờ Khôi Đăng mới được nhìn thấy rõ năng lực nghe rất bình thường của anh ta hoạt động gần như vậy.

Chỉ thấy anh ta kẹp chặt lưỡi dao, tập trung năng lượng vào sau đó ném chúng đi. Điều kì lạ là những lưỡi dao bay một cách chuẩn xác vị trí anh ta muốn, cắm chặt vào đất. Những sợ dây leo biến ra hỗn loạn trói lấy thân sâu. Bảy lưỡi dao đủ tạo ra một mớ dây leo trói chặt lấy con mồi.



Nhóm Minh Triệu cũng biết thời cơ tới liền t·ấn c·ông loạn xạ ra xung quanh khiến khói bụi mù mịt, nhân cơ hội nhanh chóng rút lui về phía mọi người. Họ là những người có tốc độ nhanh nên nhanh chóng bắt kịp số còn lại.

Trước khi đi Khôi Đăng để Trúc Tín bắn viên đá cổ tự ‘Tê liệt’ cuối cùng vào miệng nó khiến nó gào rít tê tái hơn sau đấy lặng hẵn đi.

“Cậu đỉnh quá đấy.” Đặng Phúc trầm trồ khen, Khôi Đăng mỉm cười gật đầu. Trong lòng cậu tiếc viên đá ấy, dù sao viên đá ấy là hàng chuyên dùng, phát huy sức mạnh tốt hơn lưỡi dao hay mũi tên rất nhiều. Nhưng muốn con sâu đó bất động lâu một chút thì phải dùng nó thôi.

“Hướng này.” Trí Dũng chỉ đường, có vẻ mấy vụ tính toán đường đi an toàn cậu ta vẫn có thể làm được mà không cần dùng năng lực.

----

“Á đau đau. Em xin lỗi… á đau xin lỗi mà.” Trí Dũng kêu oai oái khi bị Thanh Nguyệt nhéo lỗ tai. Ai bảo cậu không tính trước cả phần hậu chiến, để cho xuất hiện thêm mối nguy hiểm mới ngay sau đó. Họ đang nghỉ lại sau khi chạy xa khỏi con rết.

“Nói cậu bao lần rồi, muốn bói toán kiểu gì thì cũng phải tính rộng ra. Nhăm nhăm vào một thứ thì sớm ngày bị cậu hại c·hết mất.”

Có vẻ như đây không phải lần đầu tiên họ bị như vậy rồi. Nhưng mà Trí Dũng bị xử quá thảm đi, b·ị đ·ánh thành đầu heo. Nhã Quyên tuy buồn cười nhưng vẫn chữa trị cho cậu ta. Cậu ta còn nhân cơ hội nắm lấy tay mà không ngừng nói tình yêu với cô bé. Các bà chị lại tẩm hắn thêm lần nữa.

“Thật xin lỗi. Trí Dũng hay tập trung bói toán vào một vấn đề nào đó mà quên mất tính phần sau này.” Minh Triệu chắp tay xin lỗi đồng thời lôi kéo Trí Dũng xin lỗi 4 người họ. Nếu họ đã xin lỗi thì cũng bỏ qua thôi, cũng không phải vấn đề lắm. Chỉ là sẽ c·hết sau khi thắng thôi.



“Nhưng mà khi nãy có cậu hỗ trợ mới có thể rút lui đi được. Cám ơn cậu nhiều lắm.” Họ không đề cập tới Văn Vinh xấu số kia, điều này khiến Khôi Đăng có chút khó chịu, có thể ngó lơ đồng đội của mình sau khi c·hết không chút cảm xúc gì thì có lẽ họ đã quen mất người người hoặc là… họ lạnh lẽo từ bên trong rồi.

“Không có gì. Dù sao cũng là chủ yếu do Đặng Phúc với Trần Bình làm, tôi vẽ được mấy cổ tự cũng chả có ích gì.” Khôi Đăng chợt nhận ra, có lẽ họ có thể dễ thoát đi được, họ đang muốn kiểm tra nhóm mình. Ba người Dương An, Nhã Quyên và Minh Long chứng minh được giá trị của họ rồi, vậy chỉ còn mình cậu mà thôi. Tai cậu cảm thấy ngứa nữa rồi.

“Nhưng mà có thật cậu là cấp 1 không vậy chứ? Rõ ràng khả năng chiến đấu và pháp thuật của cậu rất tốt. Không lý nào cấp 1 như vậy được,” Trí Dũng thắc mắc.

“Đó không phải pháp thuật, là cổ tự. Mà mọi người nói tôi cấp 1 là sao? Có cấp bậc ở đây à?” Khôi đăng đáp. Nãy giờ họ nói cấp này cấp nọ khiến cậu để ý.

“Phải đó? Cấp bậc gì thế?” Minh Long cũng thêm vào, khi nãy nói chuyện Minh Long cũng không để ý lắm.

“Ưm… Xem ra bốn người không biết về cấp độ mọi người rồi.” Minh Triệu nắn cằm, có vẻ anh ta đang suy nghĩ gì đấy. Trước mặt anh ta là một màn hình giống như hộp thoại tin nhắn vậy, ở đấy nhóm họ gửi tin nhắn cho nhau đọc.

“Để tôi giải thích vậy.”

“Cấp độ là thước đo năng lực của mỗi dị năng giả. Cấp một chính là khi người đó vừa sở hữu dị năng, chỉ có năng lực nguyên bản duy nhất. Ở cấp này mọi người giống như làm quen với năng lực của mình, vận dụng nó có thể thuần thục nhất.”

“Bằng cách tích lũy kinh nghiệm thực tế với dị năng, cộng thêm hấp thu sức mạnh từ các thoi năng lượng, viên đá năng lượng hay viên đá thức tỉnh mà gia tăng chỉ số cho bản thân. Chỉ số này như thế nào không rõ nhưng theo họ quan sát thì có lẽ nó phát triển trên ưu thế của mỗi người.”



“Ví dụ Minh Long có ưu thế về tốc độ lớn nhưng sát thương kĩ năng lại ít, Giang Nhi lại thiên về phòng thủ thấp trong khả năng t·ấn c·ông, Trí Dũng thiên về trí tuệ và năng lượng nhược về thể chất và tốc độ vân vân…”

“Oh nếu nói vậy em thiên về t·ấn c·ông và tốc độ rồi.” Dương An nhận định. Mấy cái này Khôi Đăng cũng có thể suy luận từ bảng xanh của họ. Khôi Đăng đang mong chờ đến tối để thấy được chỉ số của mọi người.

Mỗi người thăng cấp đều có điều kiện nào đó, nhưng ít nhất phải sử dụng tốt dị năng của mình đã. Mỗi lần thăng cấp sẽ nhận được kĩ năng ban tặng của mình. May mắn thì 2 3 kĩ năng, giống như Minh Triệu có 2 kĩ năng ban tặng, một là Lôi Tốc, một là Cuồng Lôi. Còn Thanh Nguyệt nhận được kĩ năng Điểu Sủng chính là Lông Đen…

“Minh Long và Dương An hai người có dấu hiệu tấn cấp rồi sao đó.” Minh Triệu nói. “Khi nãy thấy em tập trung vào chiến đấu cực kì, cộng thêm cả thanh gươm lửa của em bùng lên mãnh liệt hơn lúc mới gặp rất nhiều luôn.”

“Thật vậy sao?” Dương An vui vẻ, khi nãy cậu thấy mình mạnh lên thật, chỉ nghĩ là bạo phát nhất thời ai ngờ là dấu hiệu thăng cấp.

“Còn ông thì….Tôi không biết, chỉ cảm giác là ông cận kề cấp 2 thôi.” Minh Triệu không rõ lắm với Minh Long.

“Cậu ta có thể di chuyển một lần ra cái bóng ở khoảng cách xa hơn.” Thanh Nguyệt thay Minh Triệu giải đáp, dù sao nãy cô ở ngoài quan sát có thể thấy đươc khoảng cách nhảy qua các bóng của anh ta càng lúc càng xa. Minh Long nghĩ gì đấy, sau đó liền vận dụng dị năng nhảy đi, sau đó nhảy về.

“Đúng như cô nói, khoảng cách nhảy giữa các bóng xa hơn thật rồi.” Minh Long vui vẻ xác nhận, những người xung quanh chúc mừng hai người họ.

“Bọn Thây ma cũng có phân cấp nữa đó.” Trí Dũng xen vào giải thích. “Mấy con mà lù khù, di chuyển cà giật chậm chạp là cấp 0, cử động bình thường như còn sống là cấp 1. Thậm chí một số con cấp 1 còn có điểm đặc biệt như tốc độ nhanh, da dày thịt béo, cứng thấy mẹ… Cấp 2 thì nổi trội hoàn toàn, có cái gì đấy khác biệt. Đặc biệt là suất hiện năng lực trên chúng nó. Bọn tôi gặp một con thây ma có thể phóng lửa như Human Torch vậy. Đáng sợ lắm.”

“Nếu vậy hai con thây ma một nhanh một lớn chúng ta gặp lúc đó là cấp một rồi.” Dương An so sánh. “Cũng có thể gần như là cấp 2. Nữ thì rất nhanh, còn nam thì lớn, mạnh và khả năng hồi phục của nó cũng rất tốt. Nếu để thêm một thời gian thì có lẽ nó sẽ là cấp 2 chính hiệu.” Minh Long phủ nhận.

“Thây ma con người không đáng sợ bằng thây ma thú đâu.” Hồng An với vẻ mặt không thích xen vào, hai tay cô băng bó không thể hoạt động bình thường nên khiến cô thêm cau có. “Lũ thú còn trở nên điên dại hơn cả lúc sống, hung hăng, hoang dại, hung dữ như thú hoang vậy. Gặp mấy con chó còn đỡ chứ gặp mấy con chim thì con mẹ nó chờ c·hết.”

“Ý, bọn em gặp thây ma chó rồi.” Dương An nói.