Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 35: Vật phẩm mới




Chương 35: Vật phẩm mới

Nhìn những người khác đỏ mắt chằm chằm vào viên đá như muốn ăn tươi nuốt sống, có vẻ nó siêu quý giá. “Nó quý quá em không nhận được. Khi nãy em có làm được gì nhiều đâu.” Nhã Quyên chối từ, củ khoai bỏng vào tay cô bé cũng cảm nhận được.

“Em nhận đi, cái này mọi người thống nhất rồi.” Thanh Nguyệt đẩy lại vào tay cô bé.

“Đúng đó. Nhận đi. Năng lực của em càng mạnh sẽ càng có ích cho mọi người.” Hồng Anh cũng khuyên bé.

“Nói cho em biết, ông Minh Triệu vốn không phải là Lôi Năng đâu, nhờ hấp thu thứ này mà ổng mới được như vậy đấy.” Trí Dũng giả bộ che miệng để lội này ra, đồng thời một tia sét giật tung hắn. Ai cũng biết tia sét đó từ ai.

“Ban đầu năng lực anh là “Bàn tay điện áp” chỉ có thể shock điện khi áp tay vào ai đó thôi. Nhờ có tên này” Minh triệu giật thêm một lần nữa “Mà nhờ tên này anh mới may mắn có được cơ hội đổi đời.”

Từ một dị năng nhiều hạn chế, sức mạnh cũng ít nhưng chỉ với một viên tinh thạch thôi liền biến đổi vượt bậc như vậy. Chứng tỏ giá trị của viên tinh thạch này không còn dừng ở mức độ siêu quý nữa rồi, là siêu quý hiếm. Nhã Quyên cũng khó mà cầm lòng trước sự mê hoặc đến như vậy, hơn nữa mọi người cũng đồng ý để cô nhận nó. Cô bé cảm giác mình rất được coi trọng.

Khôi Đăng nhìn viên tinh thạch hình khối hai mươi mặt đều, trong suốt nhưng lấp lánh 7 màu này, thầm nghĩ giá như có thể xem thông tin cụ thể cúa nó thật tốt quá, tiếc là vẫn còn mấy tiếng nữa trời mới tối. Dương An hâm mộ nhìn Nhã Quyên, khóe mắt có chút buồn.

“Vậy còn Dương An, mấy người định xin lỗi nó thế nào?” Không ngờ Minh Long lại hỏi giúp cậu.

“Có, nhưng để em chịu thiệt chút. Viên đá kĩ năng này được không?” Minh Triệu đưa một viên đá trí tuệ mà họ là đá kĩ năng cho Dương An, tuy là không tốt như viên tinh thạch kia nhưng có thêm kĩ năng cũng thật tốt.

“Hừm… viên này màu xanh dương, có thể sẽ cho kĩ năng thuộc tính nước đấy. Có thể sẽ không được gì đâu.” Khôi Đăng quan sát, nói cho Dương An. Thuộc tính hai bên trái ngược nhau có thể sẽ không được gì. Dương An nghe xong cũng hiểu ra, mặt xị xuống.

“Hả??? Sao anh biết??” Trí Dũng mặt đầy vẻ không tin được nhìn Khôi Đăng.



Khôi Đăng chợt hiểu mình lỡ miệng rồi. “Mọi khi tôi phải tính xem nó phù hợp với ai nhất, ai có nhu cầu nhất rồi mới để người đó dùng. Mà lúc dùng cũng cầu nguyện lắm.”

“Bọn tôi từng dùng rồi. Có một chút suy đoán nhất định. Mấy cái này chơi game hay đọc manga nhiều sẽ có chút liên tưởng thôi.” Khôi Đăng đáp nửa thật nửa giả. Trí Dũng nghe vậy cũng đăm chiêu suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý.

“Vậy lấy cái này, màu vàng chắc không sao?” Đặng Phúc lấy viên đá của mình ra đổi, hiển nhiên Dương An rất đồng ý.

Lê Minh đề nghị mọi người tìm nơi để nghỉ chân, trời cũng sắp tối rồi. Hơn nữa giúp Nhã Quyên đạt trạng thái tốt nhất mà dùng tinh thạch ấy.

“Mọi người gọi nó là gì?”

“Gọi nó là đá thăng hoa đi. Dù sao một dị năng biến đổi thành một dị năng khác mạnh hơn cũng không khác gì thăng hoa.” Trí Dũng đáp. Thăng hoa.. nghe thật hợp lý.

---

“Tìm được gì không Khôi Đăng?” Giang Nam và Văn Hiền ôm một đống sắt đến hỏi, Khôi Đằng cầm cái túi vải chứa lỉnh kỉnh đồ sắt giơ lên. Nhóm họ đã dựng lều ở gần đấy sau khi Trí Dũng bói ra chỗ đất lành chim đậu cậu ta nói. Vì Đặng Phúc cần kim loại để luyện kim nên ba người họ (thực ra Khôi Đăng được rủ đi cùng) đã đi thu gom kim loại có ở gần đây. Nhóm nữ thì đi thu thập nấm, rau xanh hay đồ ăn liền có thể ăn được. Thực vật phát triên dĩ nhiên nấm không ngoại lệ.

“Đặng Phúc luyện kim lâu không?”

“Mới đầu lâu lắm, cả buổi mới ra được con dao nhỏ. Giờ thì nhanh rồi. Ổng thêm chút nữa thôi là có thể lên cấp 2 rồi.”



“Cũng đáng giá bồi dưỡng ghê. Mà mọi người gặp nhau từ đầu à?”

“Đâu. Đều là may mắn chạy thoát c·ái c·hết rồi gặp nhau rồi đồng hành với nhau thôi.” Giang Nam trả lời. “Haizz, chỉ hi vọng kiếm được thêm viên tinh thạch để tui thức tỉnh dị năng. Ở ngoài chán quá.” Giang Nam luôn hâm mộ những người có thể chiến đấu trực tiếp.

“Anh sẽ là chiến binh tốt thôi.” Khôi Đăng nhìn dáng người khỏe mạnh của Giang Nam, nếu có dị năng chắc sẽ thuộc loại chiến đấu nếu không phí thân thể tốt như vậy.

Gào. Một thây ma đột ngột lao ra, phân thân của Văn Hiền liền chém đôi nó. Vài con thây mà ngu muội không thể kìm thân trước mồi sống luôn bị xử nhẹ nhàng. Họ đến chỗ cắm trại. Những chiếc lều cắm trại được dựng lên ngay ngắn, quây quanh đống lửa. Lê Minh trước đ·ộng đ·ất vẫn thường đi cắm trại nên anh ta hiểu biết về việc này. Còn những chiếc lều là họ thu thập được. So với nhóm Khôi Đăng trước đó luôn kiếm nhà nào đó có thể trú ẩn được thì khác một vực.

Minh Triệu và vài người đang nói chuyện với Dương An, có vẻ rất rôm rả. Khi thấy Khôi Đăng về, Dương An liền hớn hở chạy đến khoe kĩ năng mới của mình.

“Anh Khôi. Xem kĩ năng mới của em này.” Cậu giơ hai cánh tay có những đường line vàng. “Nó là ‘Kim tuyến lực’ đấy, hệ kim loại. Nó có thể giúp tay em cứng như thép, sức đấm tay mạnh hơn 2 lần lận đấy.”

“Oh, ngon đấy.” Khôi Đăng giơ ngón cái khen. “Có thể phòng thủ đơn giản rồi.”

“Đúng vậy, anh Minh Triệu đang muốn giúp em đấu tập làm quen. Em đi nha.” Nói rồi cậu bé chạy về chỗ cũ, cùng Minh Triệu tập đánh tay không.

“Cố lên….” Thằng bé chưa kịp nghe xong đã chạy mất rồi, Khôi Đăng cạn lời. Anh còn đưa đồ cho Đặng Phúc nữa. Nhìn quanh một lượt Minh Long cũng đã ngồi với Thanh Nguyệt, Văn Hiền, Trúc Tín, nhóm ít nói hoặc có lẽ ít nói. Mấy cô gái có vẻ là chưa về.

Đặng Phúc nhận đồ từ Khôi Đăng. Nhìn trước mặt là mớ kim loại đang được nung chảy.

“Thắc mắc phải hong?” Đặng Phúc hiểu mà. “dị năng của tui đúng là có thể làm ra từ các sắt sẵn có, nhưng như thế rất mất thời gian và năng lượng để xong. Nếu đun chảy kim loại ra thì chỉ tốn một nửa thời gian làm ra v·ũ k·hí. Tiện hơn rất nhiều.”

“Oh, hạn c·hết này cũng hợp lý ha.”



“Ừ, thêm cả là có kĩ năng ‘Đun chảy’ này mà khả năng đun chảy nhanh hơn nữa.” Một kĩ năng quá chi là thích hợp với dị năng cậu ta. “Này, xem thử mấy món này đi, hàng ngon không đấy.”

Khôi Đằng cầm những lưỡi dao ngâm trong chậu nước, so với những lưỡi dao khi nãy làm gấp thì độ dày và sắc bén tốt hơn. “Đa số là v·ũ k·hí cho Trần Bình à?”

“À.. ừm. Chỉ có Trần Bình, chị Thanh Nguyệt với Văn Hiền là ba người sử dụng v·ũ k·hí cụ thể thôi, còn lại hầu như sài dị năng cả.” Dĩ nhiên anh ta hơi ngại khi nói về Trần Bình khi biết mối quan hệ giữa họ. “Mà này, tui có thể nhờ ông viết chữ lên chúng nó được không? Giống như khi nãy ông làm ấy. Tui sẽ trả công bằng thoi năng lượng cho ông.”

“… Trần Bình nhờ à?”

“Một phần thôi, năng lực của cậu ta và 2 người khác khá đơn điệu, gặp kẻ thù có sức áp đảo gần như vô dụng. Nếu có sức mạnh từ chữ của ông thì họ sẽ mạnh hơn. Với lại tôi cũng muốn có v·ũ k·hí mình làm ra không đơn điệu và vô dụng như trước.” Đặng Phúc nhìn Khôi Đang với ánh mắt cầu xin, kiếm tiếng thuyết phục. Thái độ như vậy khiến Khôi Đăng thắc mắc mối quan hệ hai người.

“Có thể, nhưng tôi không hi vọng bị “cắn” bởi cổ tự của mình.” Khôi Đăng mặc kệ Đặng phúc gọi cổ tự là chữ, nói ra yêu cầu chính đáng của mình. Đề phòng vẫn sẽ hơn.

“Được được, tui đảm bảo. Hứa luôn.” Đặng Phúc mừng rỡ đồng ý.

“Để tôi đi lấy dụng cụ.”

[Phúc gửi tin nhắn: Khôi Đăng đồng ý rồi. Trần Bình nhớ đừng làm gì nóng vội đấy.]

[Dũng gửi tin nhắn: Tuyệt vời luôn *tim tim tim*]

Khôi Đăng đến lều của mình, lấy dụng cụ ra nhưng cậu chợt phát hiện túi v·ũ k·hí của mình có dấu vết mở ra. Mọi thứ nhìn có vẻ bình thường, không có gì thay đổi. ‘Có lẽ là vô tình chạm vào khóa’ Khôi Đăng thầm nghĩ thế, đếm số tên còn lại, 1,2,3…28. Khôi Đăng nhíu mày, ngoại trừ một cây tạo ra dây leo đã bị phá hủy thì mất một cây. Lần này có vẻ ai đó cố tình trộm rồi. Nhưng chỉ là trộm mũi tên thường không phải mũi tên có cổ tự. Nhưng Khôi Đăng không có ý định làm lớn chuyện. ‘Hừm, Chưa gì bị mất cắp rồi.’

Khi quay lại đã thấy Trí Dũng và Trần Bình đã ngồi ở đấy.