Chương 32: Tấn công hỗn tạp quái nhân (2)
Cuối cùng một đường lửa đã chém lên người nó khiến nó chịu sát thương nặng, đồng thời thanh gươm lửa ấy dập tắt. Dương An ngã xuống. Con quái vật chọc thẳng móng vuốt về phía cậu. Dương An nằm trong đường c·hết cực gần.
Keng. Con quái b·ị đ·ánh bật ra. Xung quanh Dương An xuất hiện một lớp lá chắn bảo vệ, khiến cậu thoát c·hết. ‘Cái này… là dây chuyền anh Khôi đưa cho.’ Cậu nhận ra thứ gì đang bảo vệ mình.
“YAAAAA” Minh Long lôi tốc đến áp sát và một quyền sấm sét thật mạnh vào v·ết t·hương của nó. Nó đau đớn hơn bao giờ hết. Ngọn lửa ấy vẫn đang đốt nó, thêm cả sấm sét này khiến cả cơ thể nó tê cứng.
Một mũi tên gió xoáy rất mạnh bay đến xuyên qua ngực nó. Để bắn được mũi tên này Thanh Nguyệt đã tập trung toàn bộ sức mạnh, giờ cô cũng như Dương An cạn kiệt sức mạnh. Minh Long cũng vậy, lôi tốc cộng thêm lôi quyền khiến anh ta giờ đây bất động, toàn bộ cơ bắp căng như đá đau đớn.
“Nó c·hết chưa?” Hồng Anh căng thẳng nhìn. Nó nằm đấy không cử động. “Thắng rồi.” Trí Dũng Vui sướng, thật sự từ nãy giờ cậu rất lo kết quả lần này sai thêm một lần. Nhã Quyên càng ra sức chữa trị cho mọi người, không biết đây là viên thạch thứ mấy em ấy nuốt rồi.
“U…U…KHỤC KHỤC…” tiếng động phát ra từ con quái vật khiến mọi người chú ý. Cơ thể nó bắt đầu cử động giật giật như con rối. Trước sự kinh ngạc của mọi người, nó đứng chậm lên.
Sự quái dị của nó thay bằng sự vô hồn, hoang sơ. Những chi nhện sau lưng vụn vỡ, rơi xuống như đá vụn. Phần thú của nó dần trở nên khô quắp lại, đen xì như bên thây ma. Cơ thể nó dần trở nên đồng nhất một thể, không còn lộn xộn như trước nữa.
“Không thể nào.” Minh Triệu không tin tưởng được.
“Nó…trở thành thây ma hoàn toàn rồi.” Trí Dũng run rẩy nói. Trong đầu cậu chợt vang lên giọng nam quen thuộc.
[“..@@@Ở ngoài kia em phải thật sự cẩn thận, rất nhiều con quái vật có đến hai mạng, lơ là một chút em sẽ là người nằm xuống…”]
Điều này cậu luôn tưởng nó chỉ là trò đùa nhưng không ngờ bây giờ đã gặp rồi. ‘Vậy là điều anh cả nói trước đây là thật.’ Trí Dũng nghĩ.
Nó chạy cà dật cà dật rồi nhanh dần, nhanh như một con báo, há miệng chảy dịch độc xanh lao về phía mọi người kiệt quệt ở đấy. Nhưng xui cho nó bị cản bởi lá chắn của Giang Nhi. Suốt cả trận chiến Giang Nhi không ngừng tạo lá chắn cho mọi người, đây có thể là lần cuối vì cô cũng đến giới hạn, nhưng dưới áp lực không ngừng lao vào sẽ sớm muộn bị phá hủy thôi.
“Làm sao giờ? Đây là cái cậu bói ra sao.” Khôi Đăng túm lấy cổ áo Trí Dũng.
“…Khi nãy tôi có nói hậu chiến gian nan rồi mà. Cái này chỉ quá mức mà thôi…” Trí Dũng sợ hãi bào chữa.
“Chậc” Khôi Đăng thả cổ áo ra, liếc nhìn cậu ta một lần nữa, Không ngần ngại tạo ra linh xà xích, nhảy vào chiến trường.
Minh Long nhảy từ bóng ra, đâm dao vào lưng nó. Nhưng nó dường như chả cảm thấy gì mà còn quay lại vung tay chém ngang eo Minh Long. Chỉ sợ nếu không có lá chắn từ dây chuyền Khôi Đăng đưa có lẽ Minh Long đã thành hai nửa nằm tên đất rồi. Lá chắn của Giang Nhi vô lực trước nó.
Văn Hiền phóng hai cây thương chặn nó khi nó muốn t·ấn c·ông Minh Triệu. Hồng Anh cũng cự hoá bàn tay, muốn túm đầu nó bóp nát, tiếc là tốc độ hai người không đủ nhanh, nó có thể né dễ dàng. Trần Bình và Trúc Tín ném dao và bom đá q·uấy n·hiễu hắn, tuy vậy sức hai người như kiến cắn voi.
[Mèo nhà n·hạy c·ảm] + [Đôi tay lành nghề] + [Linh Xà Xích]
Cùng lúc kích hoạt 3 kĩ năng, đồng thời đưa dây xích về mức một ngón tay khiến dây xích trở nên nhanh như gió, tự như rắn. Nhân lúc quái vật công kích những người khác mà Khôi Đăng điều khiển xích trói chặt lấy hắn. Nó vùng vẫy muốn thoát ra nhưng Khôi Đăng càng ra sức giữ chặt.
Nó vặn ngược đầu nhìn cậu, nở nụ cười kị di thậm chí là kinh dị với Khôi Đăng. Tham lam lao về phía cậu dù dang bị trói. Trần Bình phóng dao găm chân nó xuống đất, mặc kệ v·ết t·hương mà nó vẫn cứ tiến tới Khôi Đăng. Trong mắt nó, Khôi Đăng ngon lành hơn những kẻ khác. Chỉ cần nếm chút xương thịt của Khôi Đăng sẽ làm nó mạnh lên.
“Con này điên thật rồi.” Khôi Đăng tặc lưỡi. “Nhưng mà đừng xem thường tao vậy chứ.” Khôi Đăng bắn mũi tên chứa cổ tự “Tê liệt” vào thẳng mồm nó, ngay lập tức quái vật như bị đ·iện g·iật khủng kh·iếp. Nó gào thét hơn cả lúc nãy rồi bất động.
Nhân lúc này Minh Triệu tù bao giờ đã ở trên không, giáng xuống lôi quyền vào đầu nó khiến nó nổ tan tác. Hoàn thành chiến đấu. Chiến thắng đã hoàn toàn thuộc về họ như tính toán. Những người không tham gia chiến đấu lập tức mang những họ về với Nhã Quyên, Khôi Đăng sức thuốc, băng bó cho họ.
"Quấn thêm đi.” Minh Long thấy Khôi Đăng chỉ quấn một lớp băng mỏng liền liền nhắc nhở.
“Không cần. Băng gạc này là loại đặc biệt, quấn nhiều không hơn được gì đâu.” Khôi Đăng từ chối, giải thích sơ qua về hàng của mình. Minh Long nhìn qua những người khác cũng thấy như mình, còn nhận được 3 cái gật đầu của nhóm Dương An.
“Nhã Quyên.” Trí Dũng gọi cô. “Em nghỉ ngơi được rồi, có mọi người lo tiếp. Em nãy giờ góp sức quá nhiều rồi. Yêu em c·hết mất” Hắn ta không quên thả thính. Hồng Anh thật sự muốn đấm hắn mà.
“… Có lẽ nghỉ ngơi thêm một lúc rồi đi ngay thôi.” Khôi Đăng đề nghị. Những ánh mắt bất thiện nhìn cậu khiến cậu khó chịu. “Nãy giờ động tĩnh chiến đấu quá lớn rồi, có thể sẽ thu hút thây ma hay côn trùng tới. Thế nên cần phải di dời càng sớm càng tốt.”
Minh Long nhìn Thanh Nguyệt, cô hiểu ý liền gọi Lông Đen ra đi trinh thám một vòng.
“Đúng thế thật. Có một đàn thây ma đang đến, khoảng 15 con.”
“15 con à? Nếu vậy tôi lo được. Mọi người nghỉ dưỡng đi.” Khôi Đăng xách cây thương được gấp gọn trong túi ra, đi về hướng Lông Đen chỉ. Bản thân cậu cảm thấy có gì đó không thoải mái khi ở đây, tai cảm thấy ngứa ngáy không lý do. Thanh Nguyệt vốn muốn cản lại vì trong mắt cô cậu ta không hơn người bình thường bao nhiêu nhưng bị Minh Triệu cản lại.
“Cảm nhận kĩ đi, anh ta mạnh không thua kém gì chúng ta đâu.” Minh Triệu nói ra trực giác của mình.
Khi nãy đi cùng luôn cảm giác khí thế anh ta không thua kém gì bản thân dù rằng nó không rõ bằng Minh Long, cả đoạn đường anh ấy cũng theo kịp không khó khăn. Hơn thế nữa còn là thủ lĩnh nhóm họ chắc chắn sẽ không thể nào yếu hơn được.
Thủ lĩnh là do ba người kia giỡn chơi thôi, thực chất giữa bốn người họ giống như anh em hơn là đoàn đội, không phân biệt vai trò mà giúp đỡ lẫn nhau. Tuy vậy trải qua những trận chiến liên tục, hàng ngày g·iết thây ma, chém những côn trùng hấp thu thoi thạch, viên năng lượng cũng khiến Khôi Đăng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
15 con thây ma thấy Khôi Đăng xuất hiện liền nhanh chóng tiến tới. Khôi Đăng chỉ đơn giản né chắn và vung xích đập chúng ra bã. Chiến đấu với những con thây ma cấp 0 này đã trở nên dễ dàng với Khôi Đăng.
“Chúng trở nên yếu ớt rồi.”
Đúng lúc này [Mèo nhà n·hạy c·ảm] báo hiệu cho cậu nguy hiểm. Nhưng nguy hiểm không ở chỗ cậu mà ở chỗ khác tiến về phía nhóm Minh Triệu. Ngay lập tức cậu ra hiệu cho họ, tiếc là chả ai hiểu.
“Suỵt, im lặng” Bổng Thanh Nguyệt ra hiệu mọi người yên lặng. Cô đang tập trung lắng nghe âm thanh. “Có gì đó đang đến dưới đất…”
Reeeeeet.
Một con sâu trắng chân đỏ chui lên từ mặt đất, đồng thời cắn đầu Tạ Văn Vinh kéo lên theo nó, nhai nát đầu cậu ta trong chớp mắt. Họ sững sờ. Một xác không đầu trong chớp mắt xuất hiện. Con sâu này lớn hơn con quái vật khi nãy, nó cao tập 3m hơn, đó là chưa kể phần dưới đất của nó. Lớp da trắng mịn, trơn mượt, cái miệng đầy răng nhọn vẫn đang nhai dư vị chảy đầy máu.
“Chạy ngay.” Thanh Nguyệt lập tức bắn cung công kích nó. Những người khác vừa hồi phục liền ba chân bốn cẳng chạy đi, Minh Triệu và Minh Long ở lại cản trở cùng cô. Con sâu này là cấp ba, tình hình hiện tại không tốt lắm nên ba người có thể tạm thời cầm chân nó rồi t·ẩu t·hoát sau.
“Còn anh Khôi ở đó nữa.” Dương An không muốn bỏ mặc Khôi Đăng. Văn Hiền phân thân ra một người nhanh chóng đến chỗ Khôi Đăng, chỉ cần trong phạm vi của anh ta thì phân thân sẽ luôn tìm đường đến với bản gốc. Khôi Đăng cũng thấy được bóng dáng con sâu rôi, liền chạy lại đến chỗ họ. Điều mà cậu lo lắng quả thực đến rồi.
“Đi theo tôi.” Phân thân Văn Hiền ra hiệu cậu đi theo. Lúc này Dương An và Trúc Tín cũng gia nhập chiến đấu, tình hình cũng không khả quan hơn. Da của nó quá trơn mềm, các nhát chém đều vô hiệu, không một vết xước gây ra. Lôi năng của Minh Triệu và tên gió của Thanh Nguyệt cũng không khá hơn chút nào. Thậm chí nó còn coi như là không có gì, nhanh chóng bò trên mặt đất t·ấn c·ông họ.