CHƯƠNG 2: THÂY MA
Mật một thời gian ngắn mọi người mới có thẻ bình tĩnh lại. Người có v·ết t·hương thì tranh thủ vệ sinh, thay băng. Băng gạc, thuốc men mọi người lúc lật đ·ống đ·ổ n·át ra đã tìm được một ít còn nguyên vẹn từ nhà thuốc gần đấy. Họ tìm kiếm thức ăn còn có thể dùng được, chia nhau ra thu thập lại thức ăn còn lại từ những của hàng ăn uống. Thức ăn tươi sống đã bốc mùi, héo queo, như thể đã để ngoài trời mấy ngày rồi vậy.
BÙMM
Một t·iếng n·ổ vang lên khiến mọi người hét toáng lên sợ hãi.
Ở một góc nào đó dường như nổ bình gas, dẫu vậy đủ khiến mọi người sợ hãi.
“Mọi người nhớ cẩn thận, vẫn còn có thể những bình gã hay đồ dễ c·háy n·ổ đấy.” Một bác gái trung niên, mặc đồ công sở trang nghiêm, tuy đồ có chút rách rưới nhưng vẫn toát lên sự nghiên túc và dễ gần.
Nhưng chính mọi người cũng không biết rằng v·ụ n·ổ đấy chính là khởi đầu cho sự khủng hoảng với họ.
Họ bắt đầu nấu nướng, một chút thức ăn nhẹ, món nước lục bục khói bay. Không biết ai bắt đầu, đã có tiếng bụng rên lên, nuốt nước miếng thèm thuồng. Vốn trước đấy họ vẫn sống trong thời đại văn minh, đâu mấy khi chịu đói đến mức nhìn nồi canh bình thường mà thèm khát thế đâu. Có lẽ họ b·ất t·ỉnh quá lâu rồi nên có cảm giác đói.
“cho cháu xin 1 phần” “ưu tiên tôi đi”…. Nhốn nháo, chen chúc nhau giành phần ăn. Xếp hàng vốn chưa hẵn là thói quen của người Viết, đặc biệt là hoàn cảnh khó khăn như vậy sẽ càng không. Khôi Đăng đứng ở sau nhìn mọi người cũng cười bất lực. Cậu nhìn ngó xung quanh, chị gái tóc hồng ngồi dựa vào tảng đá, ngẩn mặt lên nhìn trời, thơ thơ thẩn thẩn. Ở góc khác một chú cũng thế, cởi chiếc áo sơ mi đã rách một mảng lớn ra, chậc chậc vài tiếng rồi mặc lại, vuốt cho phẳng, để lộ hình xăm đại bàng trên bả vai. Bất giác cậu cười nhẹ. Hình như chú ấy cũng phát hiện ra cậu đang nhìn mình mà gật đầu chào hại. Khôi Đăng lúng túng cúi đầu chào lại.
“Mọi người xếp hàng ngay” Bác gái lúc nãy quát, chấn chỉnh mọi người “xếp hàng lần lượt rồi mọi người sẽ đến lượt. Đủ cả cho mọi người.”
Lúc này đám đông mới hòa hoãn, tranh thủ lần lượt xếp hàng.
“Đây đây, mỗi người một ít” – mấy bác gái có cả những cô gái múc thức ăn phân phát cho từng người. "Cháu mang sang cho hai anh chị kia phần của họ nữa đị."
Khôi Đăng cũng nhận lấy phần mình, nhưng nghĩ nào cậu xin thêm 2 phần nữa, ban đầu cô gái phát cơm có vẻ khó chịu nhưng vì cậu nói đem cho 2 người ngồi kia nên cũng chậc lưỡi múc cho cậu.
Khi cậu đi, cậu còn thấy ở hàng bên có cô gái đeo kính ngố đang bưng 5 6 phần trên tay. Cả 2 nhìn nhau rồi mỉn cười như chào hỏi. Cô gái ấy cẩn thận mang phần cơm đến chỗ nhóm bạn mình. Mà nhóm bạn cô ấy ngoài những người b·ị t·hương đang nghĩ ngơi thì còn có mấy cô gái ngồi ra vẻ khó chịu ở đấy chờ nhận cơm. Nhưng mà liên quan gì đến đâu. Cậu mang cơm đến cho chị gái tóc hồng và chú sơ mi rách, người lúc nãy đã tìm thấy cậu ngồi gần đấy.
“Oh..” Chị gái tóc hồng có vẻ ngạc nhiên khi được người mang cơm đến. Vốn giờ cô không có tâm trạng ăn nhưng khi nhận vẫn vui vẻ. “Chị cám ơn nha.”
“Dạ vâng, không có gì”
Còn chú sơ mi thì đơn giảm cám ơn và rủ cậu ngồi ăn chung. Chú không nói, cậu cũng không nói… không khí thật trầm lặng. Chị gái tóc hồng đem phần cơm qua ngồi chung.
“Hai người thuộc dạng ăn không nói à.” Chị ấy cười haha vì cả hai. “Em là Phương Hồng Anh, năm nay 25, là thợ xăm hình. Anh và nhóc tên gì?” Hồng Anh mở màn nói chuyện giữa ba người
“Em là Trần Nam Khôi Đăng, năm nay đại học năm 3. Lần này đến đây du lịch.”
“Anh là Trần Đình Thiên, hơn 30 rồi, vừa mới trở thành thất nghiệp nhưng giờ là thêm vô gia cư.” Chú Thiên dừng đũa chút cũng giới thiệu bản thân.
“Giờ ai mà chả vô gia cư hả anh.” Hồng Anh cười haha
“30 là gọi chú được rồi haha” “Trông tui già lắm hay sao mà gọi là chú.” “Hahaha” Hồng Anh cười hai người đàn ông này, nhưng sau đó cũng gọi “Chú” khiến Đình Thiên cạn lời.
“không hiểu đ·ộng đ·ất này do đâu nữa, còn cực kì đột ngột nữa chứ. Em không nghĩ rằng ở đây có thể xảy ra đ·ộng đ·ất được..”
“Có mà, ở đây có, thi thoảng thôi. Tôi sống đây lâu rồi nên biết.”
“Vậy à chú” “Ừm” Đình Thiên đáp lại.
“Mặt trời hôm nay bình yên thật” Cậu ngước lên trời mà than..
“Nói rồi tý nữa lại có chuyện thì khóc thét.” Chú Thiên chặn họng cậu lại. Dường như chú biết gì đó. Cả Hồng Anh và Khôi Đăng cùng quay lại nhìn chú thắc mắc. “Không có gì, dù gì nó cũng đã sảy ra rồi. Đâu còn gì sảy ra.” Chú cười nhẹ.
“Ba của chú là lính c·ứu h·ỏa, ngày trước ổng cũng nói câu đấy và mãi không về với chú, thế nên chú rất kiêng kị việc khen như thế.” Chú giải thích bằng giọng nhẹ nhàng, như thể mọi thứ chỉ thoáng qua. Chú chỉ nhìn lên bầu trời… Khôi Đăng cũng lấy điện thoại đã vỡ màn hình ra xem, mất tín hiệu, không phải chỉ mình cậu mà tất cả đều bị như thế.
Ở 1 góc khác, đã có vài người cãi nhau khiến mọi người chú ý vào họ. Chỉ đơn giản là vô tình v·a c·hạm nhau nhưng một người đã làm đổ cảnh lên người còn lại và chuyện gì đến sẽ đến. Người kia đã túm áo và bắt đầu to tiếng với nhau. Những người xung quanh đa phần đều hóng chuyện, ít ai ra ngăn cản, đâu phải ai cũng còn sức để đánh nhau. Một anh trai dáng người săc sắc, cao lớn lao vào cản hai người lại. Tuy vậy hai người ấy vẫn lời qua tiếng lại.
“Chồng ơi…sao anh lại c·hết trước em chứ…huhu…thầy bói xem chồng thọ hơn em mà... híc” Một người phụ nữ ngồi khóc bên xác chồng. Chồng cô ấy đã lấy thân che cho cô khỏi tảng đá đè, ông ấy vẫn ôm lấy bảo vệ cô ấy suốt thời gian đấy. Kết quả ai cũng đã biết.
Giống như cô không ít. Những người khác cũng chỉ biết an ủi nhau.
Bổng nhiên người chồng mở mắt, mắt trợn tròn, ngón tay cử động liên tục nhưng không ai để ý.
Cô ta choàng lấy ôm người chồng “c·hết đi sống lại” của mình, khóc thút thít, tạ ơn thần linh liên tục. Lúc này sự kì lạ đã sãy ra. Da ông ta trở nên trắng bệch, hiện rõ gân xanh à không giờ nó đã hiện lên thành màu đen dưới lớp da trắng như bột ấy. Mắt ông ta đảo liên hồi, tay chân giật giật kì dị. Cô ấy cũng không để ý gì, vẫn cứ ôm cô ấy. Xung quanh một số xác c·hết cũng thế, cũng mở mắt bật dậy, trở nên kì lạ như ông ta.
“Này mấy người mau tránh xa ra đi, coi chừng họ không còn là người đâu.” Một cậu thiếu niên đứng ở xa hô hoán lên. “Họ thành xác sống rồi. Mau tránh ra…”
“Câm miệng đi thằng chó. Mày không thấy chồng tao còn sống à. Thằng mất dạy.” Cô ta quay lại chửi vào mặt thiếu niên, không những thế những người bên cạnh cũng chửi cậu ta khiến cậu trở nên sợ hãi không dám nói tiếp.
Lúc này, ông ta – xác sống đang đươc ôm há to mồm, để lộ bên trong đen thối, cắn ngoặm đứt cổ họng cô ta, khiến cô ta c·hết tức khắc. Trước khi c·hết mắt vẫn mở to không kịp hiểu chuyện gì… Và tại những xác sống kia cũng tương tự. May mắn có người né được nhưng lại bị một xác sống khác lao vào cắn. Cả hai xác sống cùng lao vào cắn xé, dùng tay đâm thủng ngực bụng moi be bét nội tạng ra ăn. Miệng người ấy chỉ còn kêu cứu trước khi c·hết.
Thấy vậy mọi người xung quanh sợ hãi hét lên ròi nhanh lùi ra xa.
“Đến rồi, đến thật rồi, cháu đã bảo rồi” Thiếu niên lúc nãy cảnh báo đã bị những người khác đẩy ngã ra khi lùi.
Những người lúc nãy còn đang ôm người thân mình vui mừng giờ đây cũng đứng lên, đi khập khiểng hay lê lết thân mình. Họ dần biến đổi như những xác c·hết trước. Đến lúc này.. mọi người đều có chung suy nghĩ về họ: Xác Sống, hay Thây Ma.
Thây ma vận hết sức kẽo cà kẹt của mình, lao đến những người sống. Ai xui xẻo hay loắng ngoắng tay chân ngã xuống liền bị 1 2 thây ma lao vào cắn xé, biến thành 1 trong số chúng.
Sống trên đời truyện phim thây ma xác sống cương thi nghe nhiều xem nhiều chứ có mấy ai trực tiếp đối mặt. Nhiều người ở đây thậm chí còn ít vận động hay tâm lý yếu ớt bị cảnh tượng thế liền trở nên bất lực, sợ hãi, muốn chạy mà chạy không vững. thậm chí một số người còn cầm dao hay côn sắt mà đập chúng, nhưng rồi b·ị đ·ánh úp sau. Nếu có đánh được thì chúng lại đứng lên một lần nữa lao vào con mồi trước mặt.
“Chém vào đầu nó” Một người hô lên.
Có hiểu quả hơn thật. Nhưng… không thoát khỏi số đông t·ấn c·ông được.
Khắp nơi chạy loạn. 3 người Khôi Đăng cũng nhanh chạy ra khỏi vùng ấy. Nhưng mối nguy khác lại hiện hữu trước mặt họ. May mắn là tốc độ thây ma chưa thật sự nhanh lắm, chúng chỉ liều mình vồ tới con mồi mà thôi.