Chương 29. Lồng Giam
“Rất xin lỗi nhưng chúng tôi rất cần người này.” Một thanh niên với gương mặt hiền hòa, kính vuông, tóc ngang vai đứng ra giải hòa.
“Anh ta là nhân tố quan trọng cho việc thoát khỏi nơi đây. Mong mọi người thông cảm, bỏ qua cho chúng tôi lần này.” Nói rồi anh ta cúi người xin lỗi. Đây là Huỳnh Trí Dũng, người đứng ngang hàng với thủ lĩnh Phạm Minh Triệu kia.
“Thoát khỏi nơi đây nghĩa là sao?” Minh Long chất vấn.
“A.. Vậy ra mọi người không biết gì à? Chúng ta đang ở trong một khu vực đặc biệt.” Trí Dũng giải thích. “Nó cách biệt với thế giới bên ngoài. Không gian ở đây đã có sự thay đổi rất lớn hằng ngày vẫn luôn thay đổi. Nó xem như là một lồng giam vậy. Chúng tôi muốn thoát khỏi nó.”
“Lồng giam???” Minh Long nghi hoặc.
“Có thể họ nói đúng đấy.” Khôi Đăng xen vào. “Từ lúc đ·ộng đ·ất xong, thực vật ở đây phát triển tốt hơn trước, côn trùng thì biến dị, trở nên to lớn hơn. Hơn thế nữa… chỗ mà chúng em ở ban đầu cách Hồ Xuân Hương chỉ 20 phút thôi, nhưng đến giờ vẫn chưa đến được nơi đó. Dù có thể là chúng ta đi lòng vòng nhưng không thể nào đi lâu như vậy được.”
“Đúng đúng. Khoảng cách địa lý ở đây đã bị bóp méo. Chỗ gần chỗ xa đã bị đảo loạn. Chính vì vậy cần phải thoát ra nơi này.”
“Chả lẽ mọi người muốn ở trong lồng giam này mãi sao. Ở trong này càng lâu sinh vật càng trở nên nguy hiểm. Con người như chúng ta phát triển không theo kịp được, sẽ trở thành thức ăn cho chúng nó. Mấy người thật sự muốn ở đây mãi như vậy sao??”
“Chỉ mấy ngày thôi thây ma, côn trùng thực vật tự trở nên mạnh mẽ, phát triển vượt bậc rồi. Mà chúng ta lại phải dựa vào thoi năng lượng, đá năng lượng từ chúng để tích luỹ tăng cấp. Cứ đà này sớm muộn con người sẽ tụt hậu với bọn nó, trở thành thức ăn cho chúng nó thôi, có khi thành rác trong mồm nó ấy.”
Lời nói này khiến những người khác vẻ mặt bất lực nhưng họ tin vào Trí Dũng.
“Xì. Chỉ con bọ ngựa hôm qua còn bằng đứa trẻ trong chốc lát đã to gấp đôi đô vật thì còn gì đáng sợ nữa.” Hông Anh khinh bỉ. “Loại như chúng mày chắc chưa thấy côn trùng đáng sợ thế nào đâu. Há.”
“…. Khởi đầu của bọn tôi với loài nhện to bằng xe con đấy, bà thím. Không phải một mà là hai lận nha~~” Nhã Quyên nhẹ nhàng trả lời.
“Bà thím??? Cái con bé hỗn láo này!!!” Hồng Anh tức giận.
“Phải đó, dăm ba con bọ ngựa đã là cái gì. Anh Khôi đây còn đấu với bọ cạp, chúng tôi còn chém g·iết với đàn bọ nựa có là gì so với mấy người đâu. NHỈ BÀ THÍM xấu tính.”
“Cái lũ hỗn láo này. Chúng mày nói lại xem.”
“ĐỦ RỒI.” Minh Triệu đen mặt hét lớn. “Hồng Anh cô đừng hở tý là gây chuyện được không? Chúng ta đang nói chuyện nhẹ nhàng sao cô cứ phải khiêu khích họ thế. Hai đứa trẻ ấy cô còn so đo được nữa à.”
“Xì.” Hồng Anh nghiếng răng hất đầu sang một bên. Ánh mắt mấy thành viên khác cũng không mấy thiện cảm với cô, dù cô có là dị năng giả đi nữa nhưng không được tôn trọng bằng những người khác.
“Làm sao tôi tin mấy người được?” Minh Long hỏi.
“Cái này…. Khó chứng minh quá…” Minh Triệu ôm tay suy nghĩ. “Chúng tôi thử nghiệm qua rồi mới nói nhưng để chứng minh thì mất thời gian lắm. Khó quá đi mất.”
“Để tôi nói cho. Tôi là người ở đây. Lúc đầu chỗ tôi ở và hiệu sách khá gần, tôi lấy đó làm mốc mà đi chuyển. Nhưng lạ là quảng đường tôi đi hàng trăm lần lại trở nên rất khác lạ, nó không còn là con đường tôi biết. Tôi cứ men theo đường mòn mà đi thì đến Quán cơm cách nhà 3 4 cây lận. Sau tôi cũng thử vài điểm nổi tiếng khác trong vùng, tất cả đều không đúng với vị trí của nó.” Đặng Phúc, người có đôi mắt vui vẻ đứng ra chúng minh.
“Tạm cho là vậy đi. Nhưng như thế cũng không chứng minh được mấy người có cách thoát ra được.” Khôi Đăng nói.
“Không sao cả. Có tôi ở đây chắc chắn sẽ được. Huỳnh Trí Dũng tôi là người có khả năng bói toán. Tôi bói ra được lỗi thoát ở đâu.” Anh ta đầy tự hào khoe ra liền bị Lữ Hồng Anh đấm.
“Nói bao nhiêu lần là mày nên giữ bí mật cơ mà.”
Trí Dũng ôm bụng nói xin lỗi. Phạm Minh Triệu đến gần, bắt tay Minh Long làm quen.
“Tại sao lại cần hắn?” Khôi Đăng ý chỉ Tạ Quyền.
“Vì chỗ cánh cổng cần có người lắp chìa khóa. Người lắp chìa khóa chắc chắn sẽ c·hết. Hơn nữa tôi tính ra là người làm được việc này tốt nhất chính anh ta.” Trí Dũng đẩy cặp kính của mình.. “Anh ta rất quan trọng trong việc thoát khỏi lồng giam này.” Trí Dũng cố gắng thuyết phục. “Năng lực của tôi là bói toán. Tôi thề với tổ tiên mình là mình không nói dối.”
“Ổng nói đúng đấy. Nhờ nó mà chúng tôi tránh được nhiều vụ đẫm máu rồi, thoát được bao hiểm họa.” Minh Triệu khẳng định. “Tôi cũng thề với tổ tiên mình.”
Hành động của hai người khiến nhóm Khôi Đăng bán tin bán nghi.
“…Anh ta có khả năng thêm một mạng sống cho mình khi g·iết c·hết một người khác.” Lời nói này khiến Minh Long, Nhã Quyên lập tức quay đầu nhìn Khôi Đăng ngạc nhiên. “Nếu đúng như anh tính thì anh ta đúng là quan trọng thật. Hơn thế nữa anh chỉ tính ra hắn là người thích hợp nhưng không hề tính được anh ta có sức mạnh gì. Đúng chứ?” Trí Dũng cứng họng, đành ngậm ngùi thừa nhận.
“Đúng vậy.”
“Thế…chúng ta đành từ bỏ vậy.” Khôi Đăng quyết định, 3 người còn lại cũng đồng ý theo. Minh Triệu giờ mới hiểu khi nãy Minh Long nói gì. “Nhưng tuyệt đối không để hắn g·iết người điên loạn.”
“Được được. Cám ơn Anh.” Trí Dũng Hạnh phúc cám ơn.
“Anh là thủ lĩnh đúng hả? Anh với mọi người gia nhập chúng tôi đi”. Trí Dũng đã ngầm ra hiệu chiêu mộ họ rồi thì đành nghe theo tôi. Hơn thế nữa thêm người thêm sức mạnh.
“….Nhầm người rồi.” Minh Long lạnh lùng hất tay ra.
“Cậu ngay từ đầu đã muốn kéo chúng tôi vào luôn đúng không?” Khôi Đăng nhìn chằm anh ta. Anh ta cũng không ngần ngại gật đầu.
Trước sự chờ đợi của Khôi Đăng, Trí Dũng trả lời khiến mọi người sững sờ. “Vì em ấy.” Chỉ Nhã Quyên. “Tôi thích em ấy từ lâu rồi.”
Nhã Quyên và Dương An ngạc nhiên, họ đâu quen anh ta?
“Anh là cựu học sinh cùng trường với hai đứa, hơn 2 lớp. Năm em lớp 10 thì anh đã lớp 12 rồi, sau đấy tập trung ôn thi nên ít tham gia các hoạt động trường nên em ít khi thấy. Nhưng anh thì thích em từ lâu rồi. Trong một lần chào cờ, em múa trên sân khấu thật đẹp. Từ đó anh đã thích em nhưng không có cơ hội nói. Bây giờ qua 1 năm lại có duyên gặp lại thì anh…hề hề”
Trí Dũng giải thích. Long, An, Khôi Đăng nhìn Nhã Quyên xác nhận, Nhã Quyên ngớ người.
“Em nhớ lớp 10 có đúng một lần em múa phụ họa cho bạn em, không nổi bật lắm. Nhưng…em có người mình thích rồi.” Nhã Quyên từ chối thẳng luôn. Có lẽ nhiễm chút tính của Dương An mà giờ cô bé có thể nói như thế.
“Không sao cả. Anh tin vào đường tình duyên của chúng ta.” Trí Dũng chắc nịt, Lữ Hồng Anh tay hóa to tát văng hắn may là người phía sau đỡ kịp không là gẫy mấy cái xương.
“Thằng danh con, chưa gì dám nghĩ đến việc đập chậu c·ướp cây. Có biết bà đây ghét thể loại đấy nhất không hả.” Lữ Hồng Anh túm áo đe dọa, Trí Dũng sợ hãi bay hồn.
“hihi” Nhã Quyên cười khúc khích.
“Em gái, gia nhập bọn chị không sai đâu. Chị bảo đảm có chị ở đây thằng biến thái này không dám làm gì em.”
“Đúng ó. Có chị Hồng Anh chị em ta không sợ gì.” Mấy chị em phía sau kịch liệt hưởng ứng.
“Hồng Anh?” An Quyên Khôi Đăng ngơ người. “Chị cũng tên Hồng Anh à?”
“Lữ Hồng Anh, tên cha mẹ đặt từ trong trứng.” Lữ Hồng Anh khẳng đinh.
“Rồi rồi, quay lại chính chuyện được không? Mọi người gia nhập với chúng tôi nhé.” Phạm Minh Triệu kéo mọi người về lại chuyện chính. 3 người quay đầu hướng Khôi Đăng, đẩy hết quyết định cho cậu. Khôi Đăng vỗ trán chịu thua.
“Không gia nhập. Mục tiêu của chúng tôi ở nơi khác. Hơn nữa…thật sự thì chưa thể tin mấy người hoàn toàn.”
“Thế là được rồi.” Phạm Minh Triệu định bắt tay Khôi Đăng nhưng bị từ chối, bặt buồn thiu.
“Hang nhện phải không?” Trí Dũng thần bí hỏi. Ngay lập tức Minh Long quay đầu lại nhìn hắn. “Nếu chỗ đó thì mọi người đi nhầm đường rồi. Hơn nữa chỗ đó còn là địa bàn của lũ nhện mặt người cả rồi, không còn sinh vât nào khác ở đó đâu. Đừng phí công làm gì.”
Minh Long nghe thế nghiến chặt răng, nắm đấm nổi gân, trừng mắt nhìn cay nghẹt nhìn Trí Dũng. Nhã Quyên nắm lấy tay anh, buồn bã an ủi anh, Khôi Đăng cũng vỗ vai an ủi anh ấy. Sau cùng nhóm Khôi Đăng cũng tham gia vào nhóm họ.
-----
Cám ơn oaithuong đã đề cử. ♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥