Chương 28. Tôi luyện – cướp người
Dương An đến chỗ Khôi Đăng. “Anh Khôi.”
“Sao thế?” Dương An có vẻ đang muốn nhờ gì đấy, nhưng hiện tại có gì để nhờ vả chứ?
“Để em làm.” Dương An nắm chặt tay quyết tâm.
“…” Khôi Đăng ngây người tự hỏi một lúc rồi chợt hiểu ý cậu, nhìn cậu với ánh mắt vô cảm khiến cậu cảm thấy căng thẳng. “Không. Em nên ra ngoài đi.”
“Em sẽ sớm g·iết thằng khốn ấy, vậy nên… để em không do dự khi g·iết hắn. Em biết việc g·iết người với em chỉ là nói miệng nhưng em nghĩ kĩ rồi. Thế giới đang thay đổi, nếu không thể chém g·iết sẽ không trưởng thành được. Chính Nhã Quyên cũng hiểu điều ấy thì sao em không hiểu được.” Những lời nói ấy khiến Khôi Đăng dừng lại. “Em không sợ.”
“Em chắc chứ??? Nó sẽ ám theo em, ám theo những công dân tử tế suốt đời.”
“Em chắc chắn. Hơn nữa….” ‘Em cũng đã từng hại c·hết bạn mình.’ Những câu sau sẽ không bao giờ nói ra được, dù không phải do cậu nhưng sẽ có một phần của cậu, tội lỗi đó sẽ mãi bám theo Dương An.
“….” Sự im lặng c·hết tiệt. “Vậy anh đi ngoài săn thây ma đây.” Khi đi ngang qua Khôi Đăng vỗ vai cậu nhưng đồng ý với cậu. Hơn nữa thêm một lý do cho bản thân vơi đi ám ảnh ấy. Mười phút nữa Tạ Quyền sẽ phục sinh. Nhã Quyên đang đươc Minh Long chỉ dạy phòng vệ, Anh ta khoe là từng học võ 6 năm liền nên mới có khả năng chiến đấu tốt thế.
“Có muốn anh luyện tập cho không?” Minh Long hét lớn.
“Chắc thôi, em muốn nghiên cứu kĩ năng mình một chút.” Kĩ năng mà cậu nói ở đây là về cổ tự, thứ cậu sở hữu nhiều thứ liên quan nhưng cậu chưa làm gì với nó nhiều.
-----
“Vậy mình nên làm gì? Thây ma ở vùng này khá ít, nếu đi tìm một con luyện tập chắc không sao.” Khôi Đăng nói với hai người còn lại một tiếng rồi đi, trước khi đi Nhã Quyên có ý gì đấy muốn nói nhưng lại thôi.
“Thấy rồi.” Khôi Đăng tìm thấy hai ba con thây ma lạc đàn. Chúng thấy anh liền lao vào t·ấn c·ông.
‘Xem nào. Mấy con này khá đơn giản, mình có thể hạ được.’ Khôi Đăng nhảy về sau né tránh. ‘Minh phải vừa né vừa bắn tên liên tục.’
Cây nỏ mới được trang bị, lên tên. Sẵn sàng. Bắn. Việc chọn lựa cây nỏ có thiết kế tay cầm ngang cũng vì cậu muốn có thể vừa cấu rỉa từ xa vừa muốn giữ khoảng cách an toàn cho bản thân, lại thuận tiện cho việc di chuyển linh hoạt. Khôi Đăng tuy không thích cận chiến nhưng không có nghĩa cậu muốn mình trở nên bị động bởi vũ khi cần độ tập trung nhắm bắn này.
“Ngay lúc này.” Xiuuuu, một mũi tên bay ra xuyên thủng đầu 1 con tức khắc, con đồng loại không quan tâm mà vẫn lao lên cào cấu bằng móng tay đen độc của nó. Cậu cúi người rồi lăn vòng sang một bên sau đấy liền đáp trả nó bằng một mũi tên khác. Còn lại một con. Nó có vẻ nhanh hơn hai con vừa rồi.
Groooo. Nó vồ nhanh tới khi cậu dựng lại thay tên.
Thật khó vừa đi vừa lắp tên vào không bị lệch. Khác với cung tên, bạn chỉ việc rút tên và căng dây cung lên bắn, nỏ cần lắp tên vào đúng khe bắn để có thể bắn đi. Nghe thì việc bắn cung có vẻ dễ nhưng lại đòi hỏi nhiều yếu tố kết hợp trong thời gian dài để thành một cung thủ tốt, chúng ta không nói đến những thiên tài cung thủ. Nỏ tuy rắc rối, bắn chậm hơn cung nhưng bù lại sức mạnh cũng lớn hơn, không đòi hỏi người dùng phải căn ke về góc bắn.
Và hơn hết… Khôi Đăng không có tài bắn cung. Đó là điều khẳng định từ cậu và ba. Dù thử rất nhiều lần, tập luyện với nó nhưng khả năng trúng qúa kém.
Xiuuuu. Con thây ma ấy đã bị b·ắn h·ạ. May mắn cho cậu là thu được một viên thoi năng lượng.
/Thế giới đang thay đổi, nếu không thể chém g·iết sẽ không trưởng thành được./
“… Có lẽ vậy…nhưng không phải [trưởng thành] mà là [sinh tồn].”
Khôi Đăng triệu hồi ra linh xà xích, kích hoạt [Mèo nhà n·hạy c·ảm] cùng [Đôi tay lành nghề] lên nó. Khôi Đăng muốn thử xem với 2 kĩ năng này có thể biến [Linh xà xích] thành dạng gì. [Mèo nhà n·hạy c·ảm] khiến Khôi Đăng tập trung hơn việc không chế xích. Sợi xích uốn lượn như rắn, bay nhanh như mũi lao, xuyên thủng bức tường.
“Uy lực khống chế được tăng lên… Khả năng điều khiển dây xích quấn lấy vật thể hay đu dây cũng tốt hơn rồi. Nhưng mà vẫn phải giữ nó một đầu, không uốn éo lơ lững trên không như mấy bộ manhwa được.”
“Giờ thử nén nhỏ nó nữa đi.”
Tập trung toàn bộ tinh thần, vận dụng [Mèo nhà n·hạy c·ảm] hết mức để nén dây xích từ một ngón tay trở nên thon gọn hơn, nhỏ hơn. Nhưng khi được một nửa liền dừng lại, Năng lượng đã gần cạn kiệt. Lúc này Khôi Đăng cảm thấy khó thở, cảm giác họng mình bị bóp nghẹn vậy. Nếu cậu tiếp tục thêm chút nữa chắc chắn cảm giác đó còn kinh khủng hơn.
“Giới hạn hiện tại của mình chỉ tới đây thôi.”
Hấp thụ thoi năng lượng, suy nghỉ vẩn vơ một lúc rồi Khôi Đăng vươn mình đứng lên. Xung quan đây hết thây ma rồi nên thật sự yên tĩnh.
“Được rồi, giờ đến công việc chính. Khắc cổ tự.”
‘Mình có nên thứ viết trên mũi tên không nhỉ? Thêm hiệu cũng không tệ. Trong game trang bị có hiệu ứng cũng rất quý mà.’
“Thử với bạo nổ à thôi t·ê l·iệt, sẽ không lãng phí mũi tên.”
Hồi trước do quá bận chạy đông chạy tây nên không thử khắc cổ tự lên v·ũ k·hí. Linh xà xích là kĩ năng nên không thể khắc nó lên được. Tranh lúc lúc này thử nó.
Cuối cùng cũng được một mũi tên có khả năng t·ê l·iệt đối phương. Nhờ 3 kĩ năng [Cổ tự khắc chú] [Đôi tay lành nghề] [Mèo nhà n·hạy c·ảm] cổ tự đã in dấu lên mũi tên. Nhưng nó cũng chỉ là cổ tự kém chất lượng. May mắn những cổ tự thất bại không ảnh hưởng quá lớn đến chất lượng mũi tên nên có thể tái sử dụng bình thường.
“Vậy là được rồi, đòi hỏi quá không ích gì. Tranh thủ cảm giác này làm thêm vài tên nữa.” Khôi Đăng mỉm cười nhìn mũi tên trên tay. Chỉ cần truyền ma lực là sẽ có ích. Vốn nghĩ dị năng của mình đã nhiều còn không có chỗ dùng thì việc này thật đáng mua. Thành công tạo ra 3 mũi tên ‘t·ê l·iệt’ thêm 2 mũi tên ‘dây leo trói buộc’ cũng thuộc cấp 1 cổ tự. Khôi Đăng định ở hậu phương giúp đỡ Minh Long và Dương An hai người tiên phong, còn Nhã Quyên là hỗ trợ rồi, vậy nên xạ thủ kiêm khống chế cậu sẽ đảm nhận, dù rằng 3 người kia không có ý nghĩ gì về điều ấy.
----
“Anh khôi…” Nhã Quyên mệt mỏi chào hỏi. Có vẻ con bé được huấn luyện nhiều lắm, Minh Long cũng vẫy tay chào. Còn Dương An… đang vung thanh gươm lửa của mình một cách nặng nề cùng sự tức giận, có lẽ thế. Kì lạ.
“Dương An g·iết hắn chưa anh?” Khôi Đăng hỏi, Minh Long đáp. “Rồi. Nhưng không phải Dương An mà là Nhã Quyên làm.”
“Hả? Gì chứ?”
“Không nhầm đâu.”
“Vậy…”
“Là Nhã Quyên làm.” Minh Long khẳng định một lần nữa.
Khôi Đăng trợn mắt ngạc nhiên. “Anh cũng không tin đâu nhưng chính bé ấy kết liễu hắn. Nhã Quyên lén vào chỗ phục sinh, khoá trái cửa lại rồi… Dương An nó tức giận vì thế đấy.”
“… Em hiểu rồi.” Có lẽ cậu phải nhận ra Nhã Quyên cũng đã ý thức được như Dương An. Nhưng đã quá trễ để ngăng cản. “Hắn sắp mất 1 mạng nữa là còn 3 mạng tất cả. Lâu quá.”
“Ừ. Nếu dừng lại để giải quyết hắn thì tốn thời gian thật.”
“Anh có mấy kĩ năng rồi?”
“Không có cái nào.”
“Cũng nên kiếm một cái cho anh phòng thân. Kĩ năng sáng nay em dùng cũng thích hợp với anh lắm, lỡ bà nó rồi.”
“Hahaha, chả sao cả. Anh thừa sức kể cả khi không có kĩ năng. Anh sang chỗ Dương An cái, nó nãy giờ vung gươm tào lao rồi.”
Rầm. Tiếng nổ lớn vang lên tại chỗ phục sinh của Tạ Quyền, sau đấy là tiếng đánh nhau. Khôi Đăng liền chạy đến kiểm tra. Trước mặt câu là Dương An đang chiến đấu với một ai đó, còn Minh Long đang chịu t·ấn c·ông từ 3 người khác. Tạ Quyền đang bị trói chặt ở phía nhóm người trước. Không nghĩ nhiều mà Khôi Đăng bắn liền về phía họ. Minh Long và Dương An cũng liền rút lui lại gần, sẵn sàng t·ấn c·ông lần nữa.
“Dừng lại!!! Chúng ta dừng cuộc chiến này lại đi.” Phạm Minh Triệu bước ra từ nhóm người ấy. “Chúng tôi chỉ muốn mang người này đi. Không phải đánh nhau như vậy. Hiểu lầm hiểu lầm thôi.”
“Có cái qq. Các người lao vào t·ấn c·ông như thế thì sao lại là hiểu lầm được.” Dương An quát. “Hơn thế nữa còn c·ướp hắn ta đi là ý gì??? Đồng bọ của tên khốn đó à?”
“Cái này….” Minh Triệu bối rối không biết giải thích thế nào.
“Nói nhiều quá thằng ranh con. Đừng để bà đây đấm mày răng môi lẫn lộn.” Lữ Hồng An, người đã đánh nhau với Dương An khi nãy khinh bỉ đáp.
“Có ngon xông vào. Đồ tay to.” Thằng bé máu chiến thế.
“Nói lại xem thằng đầu trọc.” Nếu không bị đồng đội giữ chắc Lữ Hồng Anh đã lao vào tiếp rồi.
“Đủ rồi.” Minh Triệu quá lên khiến cả 3 sợ hãi.