Chương 27. Quái vật đáng sợ
Quả thật sau đợt muỗi đó xung quanh cũng trở nên yên ắng hẵn. Thi thoảng vài con thây ma lạc vào bị Khôi Đăng xem như bia tập bắn với bộ nỏ mới. Nhờ vào [Đôi tay lành nghề] mà khả năng dùng nỏ của cậu trở nên trơn tru hơn.
“hử??? Đó là….” Khôi Đăng phát hiện ra ở những bảng xám xuất hiện trong phạm vi. ‘Bảng xám.. là người bình thường ư? Sao họ đến đây bây giờ?’ Hơn thế nữa bảng xám đấy dường như vừa biến mất vài cái. Bảng xám hay xanh chỉ biến mất khi ngoài tầm nhìn hoặc là… họ đ·ã c·hết.
“Đi xem.”
Nhờ vào được cường hóa trong bóng tối mà Khôi Đăng di chuyển nhanh chóng, cách họ một khoảng không bị nhận ra. Một nhóm người già có, trẻ có, đồ áo rách tả tơi, gương mặt sợ hãi, họ cứ lao đầu chạy đi. Dường Như thứ gì đó phía sau đang đuổi theo họ. Nhưng là gì mà khiến họ sợ thế.
“Kì quái, sao mình không thấy bảng xanh nào?” Khôi Đăng lẩm bẩm hỏi. “Ý, thấy rồi…. Cái gì vậy chứ???”
Chạy ngay. Đo là những gì khi cậu thấy bảng của sinh vật đó. Một quái vật khủng bố với bảng màu đỏ.
Hộc hộc.
“Mọi người… hộc…mau…mau chạy thôi.” Khôi Đăng vội lay tỉnh 4 người còn lại. “Có quái vật khủng bố sắp đến rồi. Nhanh lên.” Cậu lập tức gom đồ vào túi. Hành động gấp gáp khiến 3 người còn lại cũng gấp gáp thu đồ theo.
“Nó là con gì vậy anh?”
“Một kẻ thức tỉnh thất bại, cộng thêm bị thây ma hóa. Nó là một con quái vật cấp 3. Không thể đánh lại nó được.” Khôi đăng nói. “Nó mạnh hơn hai con thây ma hôm qua chúng ta gặp rất nhiều.”
Nhã Quyên và Dương An sợ hãi.
“Vậy còn tên này.” Minh Long chỉ vào Tạ Quyền đang bị trói.
“….” Khôi Đăng nhìn hắn đầy lưỡng lự. “3 người đi trước đi. Em sẽ theo sau.” Khôi Đăng quyết định rồi.
Cậu sẽ g·iết hắn.
“À Quyên, cây nỏ này giao cho em về sau. Đây nữa mỗi người một cái.” Khôi Đăng lấy ra 3 sợi dây chuyền đã mua giao cho mọi người. “Nó có thể tạo ra là chắn bảo vệ, dùng được 3 lần. Mọi người giữ nó cẩn thận.”
“Cái này…”
“Suỵt” Khôi Đăng ra ám hiệu “Bí mật của anh cấm hỏi.” Dù gì cả ba đi với nhau một thời gian nên chắc rằng đã có hiểu về năng lực của Khôi Đăng. Minh Long cũng hiểu ra, vui vẻ trong lòng vì anh và 3 người còn lại gặp nhau không lâu nhưng vẫn được thứ này. Có lẽ mình cũng được xem là thành viên rồi.
“Anh cũng có à. Thanks em.”
“Đi nhanh. Ngoài kia có người đang bị đuổi theo, nên nhớ cản thận, đừng tiếp xúc với họ.” Khôi Đăng nhắc nhỏ.
Minh Long liền kéo hai đứa trẻ đi, anh ta biết Khôi Đăng định làm gì. Khôi Đăng có lẽ sẽ không biết được rằng Nhã Quyên và Dương An đã nghe được cuộc hội thoại khi nãy của hai người anh, cũng hiểu Khôi Đăng muốn lần đầu g·iết người. Bọn họ trước tận thế vẫn là những con người bình thường, hằng này nói g·iết g·iết chỉ vui mồm chứ không ai dám g·iết người thật. Nhưng giờ vẫn đề ấy sẽ càng bị cân nhắc hơn. Họ cũng đã bị những người khác đẩy vào chỗ c·hết nhưng liệu hoàn toàn xuống tay? Nhất là Nhã Quyên tính vốn hiền lành.
Khôi Đăng bước chậm đến gần Tạ Quyền. Mặt âm trầm. Dường Như Tạ Quyền cũng hiểu ý, bọn họ phải chạy trốn không thể mang theo mình được, cách tốt nhất là g·iết mình.
“Đừng đến đây…. Tôi xin cậu… Tôi hứa không g·iết người nữa, làm ơn để tôi sống… Làm ơn….” Tạ Quyền mặt sợ hãi, cố gắng lê lết về sau, không ngừng van xin. Nhưng thực tê trong lòng cầu Khôi Đăng sớm ra tay, có c·hết thì hắn sẽ tái sinh lại thôi, bọn họ làm sao biết được chỗ đấy.
“…” Khôi Đăng đứng lại, giơ nỏ áp tay của mình lên, lắp nỏ hướng về phía Tạ Quyền vẫn không nói gì. “….Tao không tin.”
Nói rồi cậu bóp cò. Xiu. Mũi tên xuyên thẳng trán hắn.
“Tao sẽ g·iết ma….” Trước khi c·hết hắn nhìn chằm vào Khôi Đăng.
[Cuốn phim kí ức] kích hoạt. Trong đầu Khôi Đăng như đang chiếu một cuốn phim cuộc sống của ai đó. Cuốn phim đó không ai khác là Tạ Quyền. Lượng thông tin tiến vào khiến Khôi Đăng cảm thấy căng não, khó chịu cực đồ. Cuối cùng sau cả phút cũng kết thúc. Cả đời người Tạ Quyền chỉ gói gọn trong nhiêu đấy thời gian.
“Mày còn 4 mạng lận nên tao sẽ sớm g·iết đủ.” Khôi Đăng xoa đầu, ráng chịu cơn đau mà chạy ra ngoài. Giờ cậu đã biết những gì sảy ra trước khi bọn họ đến, cách hắn ta lừa g·iết 4 người còn lại cũng như cách phục sinh của hắn. Hắn sẽ phục sinh tại khách sạn mà hắn thức tỉnh.
“Mình sẽ g·iết hắn sau. Giờ phải chạy đi trước.” Khôi đăng cảm thấy nhói mắt, cậu nhìn lên trời thì ra… trời đã sáng rồi. Dị năng của cậu sẽ kết thúc, may mắn những kĩ năng khác vẫn có thể dùng.
Grekkkkk.
Tiếng quái vật ấy vang gần đấy, cùng đó là tiếng hét đau đớn của con người. Cậu càng chạy nhanh hơn theo một hướng khác nhưng bất ngờ là thấy bóng dáng Quyên, An Long đứng chờ cậu.
“Đã bảo là đi trước đi rồi.” Khôi Đăng trách móc.
“Trời sáng rồi anh sẽ bị yếu đi, vậy nên không thể để anh một mình được.” Dương An đáp. “Hơn thế...anh là đại ca mà.” Tai cậu đỏ hẵn lên, Nhã Quyên cũng che mặt gật đầu. Minh Long thì đành nhún vai hết cách.
“Ai rảnh đâu mà làm đại ca mấy người. Hứ” Khôi Đăng cười bất đắc dĩ. “Vậy thì đi nhanh đi ông tướng” Cả 4 chạy đi hết sức của mình, khổ nổi là Dương An với Minh Long có điêm tốc độ cao hơn hay chạy trước, Khôi Đăng bám theo sau kịp nhưng Nhã Quyên thì rớt lại phía cuối.
“Dừng lại một chút đi mọi người… hộc hộc.” Nhã Quyên chống gối mệt mỏi, cả người mồ hôi đầm đìa, chạy liên tục là cực hình với vị healer này. Cả ba dừng lại uống chút nước.
“Có lẽ bỏ xa con quái vật ấy rồi.”
“Hi vọng thế.” Khôi Đăng nhìn về hướng cũ.
“Nó như thế nào?” Minh Long hỏi.
“Gọi nó là chimera cũng chính xác lắm.”
“Chimera??”
“Ừm, một trường hợp siêu đặc biệt.” Nói rồi Khôi Đăng vừa đi nói thông tin mình thấy trên bảng xanh.
[Hỗn tạp quái nhân] (Cấp 3): Một người thức tỉnh trong tình trạng bị thây ma hóa, kí sinh trùng phát triển cùng lúc khiến cho quá trình thức tỉnh xung đột, cuối dùng thất bại mà trở thành quái vật hỗn tạp giữa 3 loài thây ma – người – côn trùng. Khả năng chiến đấu và tốc độ vượt bật. Sở hữu 3 năng lực của 3 loài là khả năng hóa thú của người thức tỉnh, cắn nuốt kẻ khác để làm bản thân mạnh mẽ hơn của loài thây ma, tốc độ, giáp côn trùng và độc tố của loài nhện.
“Nếu nói chúng ta là cấp 1, hai con thây ma đặc biệt hôm trước à thêm cả con xanh xanh nữa là tiệm cận cấp 2 thì con này là hàng cấp 3 chính hiệu. Còn mấy con thây ma lang thang ngoài đường này là cấp 0. Có thể vận động lắc lư né chắn như người bình thường thì là cấp 1. ”
“Nani??? Thế thật quá đáng sợ rồi.” Dương An nghe kể mà cảm giác ớn lạnh. “Nếu vậy sao ta có thể đánh bại được.”
“Ông điên quá, chạy thoát còn chưa kịp nói gì mà đánh lại nó chứ.” Nhã Quyên nhéo eo cậu ta. “Nhưng liệu để nó phát triển vậy có sao không anh?”
“Đành chịu thôi. Bốn người chúng ta không ai có đủ khả năng đánh bại nó, mà có đánh bại thì cũng là thắng thảm. Hơn nữa chỉ cần nó ăn thịt thây ma hay con người lại phục hồi lại. Như thế thật quá khó.
“Brummm...” Dương An cười ngại ngùng. “Sáng chưa ăn mà phải chạy đi rồi. Hahaha.”
“Vừa đi vừa ăn vậy.” Khôi Đăng ngoái đầu nhìn về lại một lúc lâu lần nữa, không nói gì.
“Đi thôi, có gì vương vấn à?”
“…Một chút tội lỗi.” Khôi Đăng đáp. “Đến chỗ khách sạn ban đầu mình tìm đi. Hắn ta phục sinh ở đó.”
“Ừm… mất bao lâu thì hắn phục sinh lại?”
“Khoảng 1 tiếng cho một mạng.” “Cũng còn khá dài.”
“Ấy khoan đã hai người đang nói về gì vậy?” Dương An thắc mắc và nhận lại cái gõ đầu của Khôi Đăng.
“Đang nói về Tạ Quyền đấy ông tướng à. Ông quên năng lực của hắn rồi à?”
“…Oh.. Đúng rồi ha.” Dương An ra vẻ mình nhớ rồi.
“Ok được rồi. Đi nhanh thôi.”
Dương An chạy vụt lên phía trước. “Ai đến cuối sẽ phải đưa bánh cho người về nhất. Hehe”
“Không nha.” Nhã Quyên phản đối nhưng Minh Long vụt theo sau rồi. “Dương An, tui sẽ không hồi phục cho ông nữa!!!!” Nhã Quyên hét lên, cô bé thừa biết khả năng của mình, chắc chắn đứng bét rồi. Khôi Đăng vỗ vai an ủi.
“Tý nữa anh sẽ xử nó cho. Nhưng nhớ đưa anh cái bánh.” Xong Khôi Đăng lè lưỡi chạy luôn, để lại Nhã Quyên bất lực chạy theo.
….
“Ây da ngại quá anh về nhất rồi.” Minh Long pose dáng đứng nhất. “Em gái dễ thương về cuối mau đưa bánh đây nào hahahahaha.”
“Phải đó đưa đê. Muahehehe.” Dương An hùa theo.
“hai người nhớ đấy. Hứ.” Nhã Quyên phồng má nhưng vẫn lấy bánh cống nạp, đánh đánh Dương An vì bày ra trò này.
“Em cũng nên tăng thể lực mình đi. Healer thì cũng phải biết bảo vệ bản thân.” Minh Long xé gói bánh, đút vào miệng Nhã Quyên. “Nếu không thì em c·hết trước khi được cứu đấy.” Minh Long nghiêm túc nói.
“Em biết rồi.”