Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 26 Muỗi




Chương 26 Muỗi

Khôi Đăng nhìn kĩ năng thứ hai vẫn còn sáng, suy tư. [Cuốn phim kí ức]: Có thể đọc được kí ức của ai đó trong 3 ngày sau khi c·hết.

‘Phụ trợ kĩ năng này có thể giúp mình biết chỗ Tạ Quyền tái sinh... nhưng...liệu có nên...’ Minh Long và Dương An cả hai có thể g·iết người để sinh tồn rồi, Nhã Quyên và bản thân đều chưa sẵn sàng làm việc đấy. Dù trước đấy Khôi Đăng đã g·iết bác trai đó nhưng bác ấy đã trở thành thây ma, không còn xem là người nữa rồi.

Vo ve vo ve… Khôi Đăng lập tức cảnh giác. ‘Tiếng muỗi bay ư? Không thể nào, bây giờ đâu phải mùa hè… A c·hết tiệt, mùa đông vẫn có muỗi hoạt động ư? Hay là do biến dị mà có.’

Bảng xanh cuối cũng đã hiện lên trong tầm mắt Khôi Đăng.

[Muỗi Biến Dị] Cấp 1. Loài muỗi biến dị với khả năng bay tốc độ cao, hút máu nhanh gấp 5 lần bình thường. Người bị nó máu sẽ nhiễm độc suy giảm sức lực liên tục. Sợ lửa và khí lạnh.

Trước khi biến dị nó nhỏ bé nhưng mang đầy khó chịu cho con người, giờ đây biến dị nó to bằng ngón út người lớn. Mỗi việc nó bay vòng vèo dễ né tránh ra giờ thêm cả tốc độ nhanh. Người bị chích chắc chắc không sống được nữa.

“1 2 4 7..9 con. Mấy con muỗi vẫn hay bay theo đàn vậy ư?” Khôi Đăng đếm nhẩm. “Mình không đủ khả năng bắt nó. Tệ thật.” Cậu chậc lưỡi.

“An. An mau tỉnh dậy.” Khôi Đăng vỗ mặt Dương An, chưa kịp tỉnh ngủ thì bị kéo dậy ra ngoài. “Có bầy muỗi biến dị đang đến. Dùng lửa của em giúp anh.”

“Hả. À ừm muỗi biến dị… MUỖI BIẾN DỊ?” Dương An mơ màng rồi tỉnh hẳn ra, liền tạo ra thanh gươm lửa. Hai người còn lại cũng tỉnh giấc theo. “Nó ở đâu hả anh? Trời tối quá.”

“….Bên trái của em 2 con đang đến.” Dương An lập tức chém nhưng hoàn toàn trượt, chúng lượn qua một cách nhẹ nhàng, vòng ra sau lưng bay vo ve sau đó chuyển sang đối tượng còn lại. Có vẻ thanh gươm lửa của Dương An là mối đe dọa đáng sợ cho chúng nó.

“C·hết tiệt, lũ chúng nó quay sang t·ấn c·ông anh.” Khôi Đăng nhận ra mình thành đối tượng tập kích. Ngay lúc này một bảng xanh liền vụt tắt. Một con đ·ã c·hết bởi Minh Long.

“Nhanh thật sự. Anh tưởng có thể chém được 3 4 con ai ngờ lại né dễ thế.” Minh Long bước ra từ bóng tối, tay cầm lưỡi đao.

“Anh Long… Đằng sau anh!” Khôi Đăng lập tức cảnh báo. Minh Long liền né người sang 1 bên nhưng con muỗi liền đổi hướng vòng vào Minh Long. “Chậc. An, ‘Én lửa’ vào anh Long lập tức.” Khôi Đăng hiệu lệnh.



“Hả…” Tuy ngỡ ngàng nhưng Dương An vẫn tung ‘Én lửa’ theo hướng dẫn. Bùm. Minh Long b·ị t·hương nhưng may mắn con muỗi c·hết theo.

“Xin lỗi anh.” Khôi Đăng ra hiệu. “An, én lửa bên phải anh.”

“Vâng vâng.” Phi phi. Hai én lửa được tung về bên phải, Khôi Đăng nhân cơ hội cũng nhảy lùi về sau. Xui xẻo là không con nào bị hạ. Tiếng vo ve lúc dày đặc lúc xa vời khiến 3 người bất an. Nhã Quyên ở trong cũng đã thức dậy và chữa lành từ xa cho Minh Long.

“Em biết vị trí của nó đúng không? Chỉ cho anh.”

“Biết thì biết nhưng chúng bay liên tục không thể nói chính xác được.” Khôi Đăng vẫn chăm chú nhìn những bảng xanh lượn lờ không trung. Nếu không có bảng xanh chắc cậu cũng không biết nó ở đâu. Tuy vậy Khôi Đăng hoàn toàn không có cách nào làm được nó.

‘haizzz. Cổ tự thạch đã sài hết rồi, kĩ năng mới thì mới nhận chưa kịp làm quen. Xui quá đi mất.’ ‘À khoan đã. Mình còn 1 viên “phát sáng” có thể sài nhiều lần. Vây có cách rồi’

Những con muỗi thay phiên nhau t·ấn c·ông rồi lượn lờ như đang vờn họ.

“Anh Long, Dương An, em có kế hoạch rồi.” Khôi Đăng mò viên cổ tự “phát sáng” ra. “Em sẽ chiều sáng lập tức làm chói mắt chúng nó. Nhân lúc này hai người t·ấn c·ông.” Dương An và Minh Long gật đầu. Có lửa ấm của Dương An thì cổ tự ‘phát sáng’ trở nên không cần thiết lắm, may sáng nay chỉ phá hủy một viên.

“Nhắm mắt ngay.” Khi thấy nhiều con t·ấn c·ông Khôi Đăng liền ra hiệu, đồng thời làm phát ra ánh sáng chói lóa đột ngột. “Tấn công”

Dương An và Minh Long liền mở mắt t·ấn c·ông những con muỗi bị chói mắt ấy trước khi chúng kịp nhận ra. Cuối cùng chỉ còn 2 con sót lại khi nãy không t·ấn c·ông.

“Nice~” Minh Long nhấn like, Dương An và Nhã Quyên cũng like theo.

“Còn hai con…chúng có vẻ là đầu đàn. Hai người nhớ cẩn thận.” Khôi Đăng cẩn thận nhìn hai con muỗi ấy, chúng bay lượn lờ trên cao, cộng thêm trời đêm khiến chúng khó nhìn thấy hơn.

‘Lẽ ra mình nên lấy kĩ năng khống chế nào đấy…Chậc’

Voooooo vee…. Một con lao nhanh tới Dương An.



“AN…” An chưa kịp nhận ra thì đã bị Minh Long ôm sang 1 bên bằng sự nhanh nhẹn của mình, tránh được t·ấn c·ông của nó. Nhưng nó lại tiếp tục t·ấn c·ông không ngưng. Cả 3 lật đật né chắn. Khôi Đăng lấy cái nỏ mới mua ra lắp tay, dựa vào bảng xanh mà khi nó đến gần liền kích hoạt đá ‘phát sáng’ rồi nhảy sang 1 bên. Trong khoảng khắc trước khi chói mắt, cậu ta liền bóp cò về hướng con muỗi, hi vọng sẽ bắn trúng. Nhưng khi mở mắt ra liền thấy con muỗi đã lao thẳng tới trước mặt.

Một đường đao chém thẳng xuống chia con muỗi ra làm 2. Minh Long đã kịp xuất hiện bên người Khôi Đăng và hạ nó.

“Hơi liều đấy…” Minh Long nhìn cậu. “Mém nữa ông bắn tôi rồi đấy ông tướng.” Minh Long trách móc.

“Thế á??? Em xin lỗi.”

“May anh đây nhanh nhẹn không là mày sẽ ăn đòn…”

IIIAAAAAAA Tiếng hét của Nhã Quyên vang lên. Con còn lại nhân lúc 3 người đối phó con kia đã chọn Nhã Quyên làm mục tiêu của mình. Nhờ ánh sáng ban nãy mà nó đã chói mắt nên rẽ hương một bên nhưng nhanh chóng quay lại t·ấn c·ông Quyên.

“Móa…” Dương An chạy nhanh tới, đồng thời phóng ‘Én lửa’ vào nó, nhưng chỉ khiến nó đổi đường bay mà thôi.

“Con muỗi c·hết tiệt.” Minh Long liền vận dụng năng lực nhưng nhận ra mình đã cạn năng lượng rồi, không thể di chuyển qua bóng nữa.

“Có cách nào khống chế từ xa không?” Khôi Đăng tự hỏi. ‘Sợ lửa và khí lạnh ư.’

“Quyên, quơ lửa xung quanh em nhanh.” Khôi Đăng hét lớn. Nhã Quyên liền cầm lấy một cây củi cháy mà quơ. Con muỗi không đến gần nhưng vẫn loay hoay vo ve gần cô. Dương An cũng đến bên Quyên. Bổng dưng tiếng vo ve yếu dần đi, cuối cùng tắt hẵn.

“Hử? Nó đi rồi à?” Dương An liền hỏi nhỏ.

“Không nó đang đậu trên mái.” Khôi Đăng đáp, nhìn chằm chằm vào chỗ nó đậu. “Chỗ đó.” “Nó đang chờ thời cơ để t·ấn c·ông.”



“Hồi trước muốn đập muỗi khi nó đầu thì phải thật nhanh. Bây giờ muốn đập nó không chỉ nhanh mà phải là rất nhanh.” Long nói. “Hơn nữa giờ anh không thể đột kích đến chỗ nó nữa. Hết năng lượng rồi.”

“An, em đừng t·ấn c·ông bây giờ. Nếu không nó sẽ bay đi sẽ mệt mỏi lắm.” “Em biết rồi.”

Thật khó để nghĩ cách bắt con muỗi này. Liệu có cách nào không? ‘À, hồi chiều mình có thu được một viên “Đá trí tuệ” lỡ như đó là giải pháp thì sao. Sao lại quên nó được.’ Khôi Đăng liền kiểm tra thuộc tính của nó, thuộc tính “ảnh” gần với “bóng tối” của cậu.

“Mọi người, chông chừng nó giúp em. Em muốn hấp thu “Đá trí tuệ” này.”

“Vâng.” Nhã Quyên và Dương An không ý kiến, dù sao cũng tin tưởng vào Khôi Đăng rất nhiều. Minh Long nghĩ một chút rồi gật đầu.

“Đá trí tuệ” rã ra như khói xám, chui vào người Khôi Đăng, sau cùng viên đá ấy cũng biến mất.

[Đen Đoạt Mắt]: tạo ra bóng tối lên một kẻ địch, khiến hắn bị mất đi thị lực trong vài giây. Yêu cầu đối phương phải tiếp xúc mắt với mắt trong 5s.

“Xong rồi. Dương An em sẵn sàng phóng lửa về phía nó nhé. Anh sẽ tước đoạt thị giác nó trong chốc lát, em liền t·ấn c·ông nó theo lệnh anh.” Mắt của Khôi Đăng xuất hiện một vòng đen ngoài con ngươi, kĩ năng [Đen Đoạt Mắt] đang thi triển lên con muỗi. Như nhận ra gì đó, con muỗi đã bắt đầu chuyển động nhưng bóng tối liền che mắt nó.

Nhưng loài muỗi cũng như loài ruồi, đôi mắt to chiếm 75% diện tích đầu cùng nhiều mắt nhỏ ghép thành thành mắt kép.Chính vì vậy khi Khôi Đăng sử dụng kĩ năng {Đen đoạt măt] chắc chắn sẽ nhìn vào ít nhất 10 mắt nhỏ của nó, kĩ năng sẽ tác động lên thị lực của nó. Một kĩ năng ảnh hưởng đến “thị giác” toàn bộ của một cơ thể.

“Tấn công.” Dương An liền phóng én lửa vào con muỗi, thiêu cháy nó rơi xuống.

“Yayyyyy. Thắng rồi.” Dương An cùng Nhã Quyên nhẹ nhõm ngồi bệt xuống.

“Kĩ năng mới tốt đấy Đăng.” “Thanh kiu anh. Chỉ là hơi nhức mắt.”

“Để em hồi phục cho mọi người.”

“May là con muỗi không t·ấn c·ông Tạ Quyền, nếu không sẽ tệ hơn.” Minh Long cảm thán. “Nhưng mà cả 7 con đều không cho được gì ngoài mấy mảnh thoi này, tiếc thật.”

“Chắc không còn gì nữa đâu, mọi người đi ngủ tiếp thôi. Trời vẫn còn tối lắm.” Khôi Đăng khuyên nhủ. Dù sao ca trực của cậu cũng mới chỉ bắt đầu liền bị muỗi t·ấn c·ông.

-------

Cảm tạ oaithuong đã ủng hộ *Arigatoooo*