Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 21: Người mới tới




Chương 21: Người mới tới

Cuối cùng Dương An cũng có thể khống chế kĩ năng mới của mình, dù rằng không thật sự tốt. Thật may là Khôi Đăng bảo cậu ta nhắm xuống đất, nếu không mấy cái cây khách cháy lên rồi sảy ra nhiều vấn đề lắm.

“Em sẽ gọi nó là ‘tuyệt kĩ bá đạo hỏa thức tiêu diệt tà ác……’ (sơ lược nhiều từ)”

“Nói tiếng người.” Khôi Đăng gõ đầu. Dường như gõ đầu hai đứa đã thành thói quen.

“Tuyệt kĩ…..” Lại gõ thêm lần nữa.

“Hay gọi là “Én lửa” đi.” Nhã Quyên đề xuất. “Nãy tui thất ngọn lửa bay ra như chim én vậy.”

Dương An ngẫm nghĩ một lúc rồi đồng ý. Dù sao cái tên mà cậu đặt chắc chắn không ai muốn nghe, rõ ràng nó rất hay mà.

Đồng thời trên bảng xanh Dương An kĩ năng [Nhát chém lửa bay] đã đổi tên thành [Én Lửa] trong sự nghi hoặc của Khôi Đăng. Vậy là Dương An chính thức có chiêu thức mới và đã được tăng cường sức manh. “Hết giờ thử nghiệm rồi, về nghỉ thôi.” Khôi Đăng dẫn đầu quay lại. Thằng bé vui đến mức nhảy chân sáo đi theo.

Khi vào nhà, Khôi Đăng phát hiện ra điều gì đó không ổn. Túi đồ sai lệch với trí nhớ của cậu.

“Anh. Cái túi bánh của em bị ăn hết rồi.” Nhã Quyên cầm vỏ bánh đã hết xạnh ra, buồn rầu nói. “Rõ ràng là còn rất nhiều mà.”

“Hai đứa kiểm tra đồ đạc lập tức.” Khôi Đăng nghĩ gì đấy lập tức dùng năng lực kiểm tra xung quanh. Quả nhiên là xuất hiện 1 bảng thông tin. Là bảng xanh, chứng tỏ có một người thức tỉnh ở đây. Nhưng cậu chưa kịp nhìn nó lập tức biến mất. Khôi Đăng quay sang hướng khác tìm, nó di chuyển liên tục không thể theo được.

“Có kẻ địch xâm nhập.” Khôi Đăng ra hiệu “Hai đứa cẩn thân…..”

“Đứng yên không tao g·iết con bé.” Âm thanh khàn khàn khô khan của nam giới vang lên sau lưng Nhã Quyên. Cô bé đang bị một người thanh niên cầm đao kề cổ chỉ nhúc nhích tý thôi sẽ có máu chảy ra. Nhã Quyên hoảng sợ không nói lên lời. Dương An lập tức gọi ra gươm lửa, sẵn sàng chiến đấu.



“Tao bảo đứng yên không hiểu HẢ?” hắn ta kề sao vào sát cổ hơn, lớn tiếng quát.

“Bình tĩnh nào.” Khôi Đăng ra hiệu cho Dương An bình tĩnh lại. “Bình tĩnh, ha ha, bình tĩnh anh ơi, chúng tôi không động.” Khôi Đăng giơ tay đầu hàng.

“CÂM, tao khiến mày nói à.” Tuy miệng rắn nhưng dao không kề sát cổ nữa. “Thằng mặt quỷ kia dừng năng lực mày lại.” Hắn quát Dương An, cậu ta đành làm tan biến gươm lửa đi, miệng nghiến chặt. Đụng tới v·ết t·hương của cậu là sai rồi.

Hắn măt mũi tèm nhem dơ bẩn, quần áo rách, cánh tay còn băng bó một cách sơ sài. Mắt đỏ xọc cùng bọng mắt lớn có lẽ là do khóc hoặc thiếu ngủ. Hơi thở khá mệt nhọc, nhìn kĩ tay cầm dao kề cổ khá run, có lẽ là vận động quá nhiều dẫn đến mệt mỏi. Đồng thời bảng xanh của hắn cũng đã hiện rõ trước mặt.

[Nguyễn Minh Long. 25tuổi. Cấp 1. Sinh Lực (Cột đỏ) 4/10; Năng lượng (Cột xanh): 2/10. Trạng thái: Mệt Mỏi, đói khát. Sức mạnh: 0.4; Thể Lực: 0.5; Tốc độ: 1.1; Ma Lực: 0.5; Phòng thủ: 0.2; Tinh thần: 0.4. Siêu năng lực: [Đi trong bóng]]

‘Mệt mỏi và đói khát ư? SM và NL của anh ta thấp gần đến giới hạn rồi. Có lẽ anh ta đã di chuyển rất lâu rồi.”

“Anh không nên g·iết con bé. Con bé là Healer rất quý giá đấy, nó có thể giúp anh chữa v·ết t·hương. Hạ đao xuống đi mà.”

“Chữa lành??? Con bé này á? Đừng có mơ mà tao tin nữa?” Anh ta có vẻ tức giận hơn.

‘Xem ra anh ấy gặp chuyện gì đó rồi.’

“Chậc” Dương An thêm cau có rồi.

“Anh ơi, em có thể chữa lành v·ết t·hương thật mà.” Nhã Quyên thú nhận, đồng thời dùng năng lực của mình lên chỗ băng bó sơ sài kia. Minh Long có chút giật mình nhưng lại cảm thấy cánh tay mình mát lạnh dễ chịu. Thấy Minh Long sơ hở Khôi Đăng lập tức ra hiệu t·ấn c·ông.



“Tiến lên Dương An.”

Dương An liếc nhìn nhanh rồi phi cước vào mặt Minh Long. Đồng tời Nhã Quyên bị dây xích kéo ra. Bị đá vào mặt Minh Long ngã ra sau, chưa kịp dùng năng lực liền bị một thạch tự ném trúng, nó biến trành một lưới nhện trói chặt lấy anh ta. Dương An cũng thừa thế đập khiến anh kêu oai oái cuối cùng ngất đi nhưng Dương An vẫn đánh thêm vài cái nữa.

“Này sao không vào phụ với tui..” Dương An quay lại chất vấn nhưng nhận lại 2 bản mặt ngơ ngác nhìn cậu. “Giề? Đứng đơ đấy làm gì?”

“Mau kiếm cái gì trói lại. Lưới nhện này không giữ được lâu đâu.” Cuối cùng lấy chính thắt lưng của Minh Long cột ngược tay lại.

‘Nãy than không chưa được dùng ‘Lưới nhện’ ước cái được luôn. Hay thật’

Một lúc sau Minh Long tỉnh lại đã thấy mình bị trói 1 góc. Chân tay không thể di chuyển được nữa, trừng mắt nhìn ba người đối diện. Cả 4 người im lặng.

“Anh uống nước không?” không ngờ Nhã Quyên lại là người mở lời trước, dù trước đấy bị kề dao vào cổ rất sợ hãi.

“….Uống.” Minh Long cúi đầu đáp lại.

“Em nên chữa trị cho anh ấy luôn đi. Anh ấy đã vận động liên tục rồi. Chắc là chiến đấu nhiều lắm hả?” Khôi Đăng nhắc nhở.

Nhã Quyên định đút nước nhưng bị Dương An giành lấy và đút thẳng vào miệng đầy thô bạo. Cốp, gõ đầu thành nghiện. Ánh sáng xanh dần lan tỏa khắp cơ thể, Minh Long cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhiều chỗ b·ị t·hương ngứa ngứa. Anh ta nhìn Nhã Quyên mà chảy nước mắt.

“Híc…” Nhã Quyên hoảng sợ mà lùi ra sau, tưởng rằng mình làm đau thêm cho Minh Long. “Xin lỗi..”

“Híc... tại sao bây giờ... híc... sao bây giờ mới có thể gặp em chứ... híc... nếu gặp em sớm hơn.... híc híc...”

“Em... xin lỗi...” Dù không hiêu chuyện gì nhưng nhìn bộ dạng đáng thương này mắt cô cũng không nhịn được mà rớm nước mắt, định lấy tay lau nước mắt nhưng lại thôi. Dương An tuy vẫn tức giận nhưng lại quay mặt đi chỗ khác.



“Híc.. híc...” Cuối cùng Minh Long dừng khóc. “Thả tôi ra được không? Tôi thề không là gì nữa.”

“ừm.” Khôi Đăng trực tiếp cởi trói. Đưa khăn giấy cho anh ta lau mặt. “Ăn mì không?”

“Có mì sao?” Minh Long hỏi ngược lại, sau đó gật đầu lia lịa.

Nhã Quyên kéo Dương An đi làm mì, muốn có mì nhanh thì dùng lửa của cậu dù nhiều lần đã phản đối không thành.

Nhìn Minh Long ăn mì như c·hết đói cùng bộ dạng tệ hại ấy Dương An cũng không cau có như trước. Khi ăn xong anh ta lau mặt mũi, để lộ gương mặt đẹp trai thanh tú của mình. Anh ta cũng chủ động kể chuyện của mình, Nhã Quyên cũng tiện thể chữa trị phần còn lại.

----

Sau trận đ·ộng đ·ất, Minh Long và những người bên cạnh may mắn hơn không bị côn trùng nào đuổi theo, chỉ bị thây ma rượt mà thôi. Nói chung những ngày đầu còn khá tốt. Nhưng mấy ngày sau khi những còn còn sống đã bắt đầu xảy ra t·ranh c·hấp về thức ăn, nghi kị rồi đánh nhau xảy ra khiến họ trở nên náo loạn. Tệ hơn là họ gặp bầy ong to bằng bàn tay t·ấn c·ông rất khủng kh·iếp. Bạn gái anh ta thức tỉnh năng lực gió lốc cùng 1 người khác thức tỉnh năng lực tốc độ đã xử lý chúng tuy rằng c·hết hơn nửa số người ở đấy. Sau đấy cũng có người dựa vào đá thức tỉnh mà thức tỉnh, nhưng họ hầu hết lại theo người có năng lực tốc độ kia. Họ chèn ép bạn gái anh và những người còn lại. Kết quả khi gặp một con thây ma đặc biệt bọn chúng lại chạy đầu tiên. Sau này họ gặp một đoàn đội khác thì liền kêu anh gọi em với bọn chúng, còn làm ra những hành động dâm loạn lên bạn gái anh. Lúc ấy anh ta cũng thức tỉnh [Ẩn mình bóng tối] liền náo loạn nơi đấy,kéo nhau chạy trốn thành công.

Nhã Quyên nghe kể chuyện mà mắt buồn thay anh ta. Khôi Đăng biết đó chưa hẵn là nguyên nhân khiến anh ta đến tình cảnh như giờ.

Minh Long kể tiếp. Không ngờ bạn gái anh đã bị hạ độc, lập tức trở nên đau đớn quành quại. Cuối cùng bị bọn hắn bắt lại. Buồn cười là bác sĩ chữa cho họ lại chính là người hạ độc.

“Sao không phản lại g·iết bọn nó đi?” Dương An cáu có hỏi.

“Vì bọn chúng...là con nhà giàu, ba mẹ chúng có chức quyền lớn trong thành phố.” Cũng đúng, bởi thế giới này chưa đổi thay hoàn toàn, “thứ đó” vẫn tồn tại. Thời nào cũng thế, sẽ có những kẻ cậy quyền cậy thế mà lên mặt, ức h·iếp người khác.

‘Có lẽ sẽ gặp những kẻ như thế sớm thôi.’

Sau đó bọn chúng càng cậy quyền bóc lột thoi năng lượng. “Hừ... lũ chó đấy.” Dương An chửi thề. Thật may là quả báo tới bọn họ. Một bầy nhện đã t·ấn c·ông, chúng bắt nhiều người về tổ của chúng. Bạn gái anh thị bị một con khốn đem ra làm thế mạng cho mình mà b·ị b·ắt đi.