Chương 20: Đá Trí Tuệ
Cầm khối đá vuông trong đỏ tươi trong tay mà không ngừng suy nghĩ rồi lại đưa cho An và Quyên xem. Cả hai đều cảm thấy viên đá này còn đẹp hơn hồng ngọc (Ruby) nữa.
“Không biết nó có tác dụng gì ta?” Dương An hỏi.
“Không rõ, muốn biết phải đợi đến tối anh mới dùng năng lực được” Khôi Đăng lau lưỡi thương mà đáp lại. ‘Cái cuốc quăng đi từ lâu, cái rìu thì bị con quái vật đó ném đi đâu rồi, còn cái nỏ thì bị hai đứa vất đi. Chỉ còn mỗi cái thương này để chiến. Nếu vậy phải tìm mấy con dao cho Quyên phòng thân.’
“Ừm, để đến tối đi ông. Không kéo lại như lần trước thì tệ lắm.” Nhã Quyên đồng ý, Dương An cũng đành đồng ý theo nhưng yêu thích không buông, cứ cầm ngắm nó.
‘Thèm đồ cay quá đi…’ Khôi Đăng thầm nghĩ.
Ọt ọt… tiếng rên từ bụng Quyên vang lên, cô bé xấu hổ.
“Nấu mì ăn nha anh. Mấy hôm rồi chưa được ăn đồ nóng.” Dương An đề nghị. Thật sự mấy hôm rồi họ hầu như ăn đồ đóng sẵn, không ăn đồ nấu chính nên giờ cảm giác thèm ăn ấy dâng lên. Hai người kia lập tức đồng ý.
“Để anh xem nhà bếp còn dùng được không.” Khôi Đăng đứng dậy định đi kiểm tra nhà bếp nhưng vừa đứng lên lập tức cảm thấy choáng váng, chỗ lưng bị đạp tuy chữa trị rồi nhưng lại nhói đau lên khiến cậu ta ngã chúi xuống đất cái rầm.
“Chắc anh không đi được rồi, lưng đau quá.” Khôi Đăng than.
“Để em đi cho.” Nhã Quyên lập tức đứng lên và chạy đi luôn mặc kệ hai người trong ngơ ngác.
“Hồi trước con bé thích nấu ăn à?” “Hình như thế.”
Dương An nhớ có lần thấy Nhã Quyên mang hộp cơm đến lớp, có vẻ ngon lắm nhưng không biết vì sao về sau không thấy mang đi nữa. Lúc đấy cậu cũng mới chuyển vào trường chưa quen ai nên không để ý.
Á aaaaaaaa Tiếng thét thất thanh vang lên, Dương An lập tức chạy vào. Nhã Quyên đang ngồi ôm chân sợ hãi 1 góc, tay chỉ chỉ vào phía đối diện.
“Cái…” Dương An sững sờ nhìn theo phát hiện ra là một xác chuột, cái đầu của nó chưa bị ăn hoàn toàn thế trở nên ghê hơn. Dương An lập tức dùng gươm lửa đốt cháy nó thành tro.
“Không sao rồi, tui đốt nó rồi ó.” An lay lay báo tin cho Quyên. Nghe vậy cô mới dám mở mắt ra nhìn. Xác nhận đã không còn cô mới thở phào.
“Sợ chuột hả bà?” “Ừm, lũ chuột gớm lắm.”
“Bà phải mạnh mẽ lên, tụi mình là người thức tỉnh siêu mạnh, có điên mới sợ mấy con đấy.” Dương An làm động tác cổ vũ, tuy là gươm mặt hơi ghê nhưng Nhã Quyên thấy yên tâm hơn phần nào. Khôi Đăng ở gần đấy cười nhẹ. ‘Hai đứa này chưa gì tự cao rồi.’
“E hèm. Có định nấu mì không cô nương. Bụng cô réo lắm rồi kìa.” Khôi Đăng đánh gãy cuộc trò chuyện này. Nhã Quyên xấu hổ mà vội cầm nồi. Khôi Đăng kiểm tra thức ăn ở đây đã thối hẵn rồi, gạo cũng đã bị chén sach chắc do chuột hoặc ai đó đã mang đi. May mắn là có bếp gas dã ngoại vẫn còn gas dùng được.
Nồi mì sôi nóng, thêm chút thức ăn ít ỏi, thơm mùi bò tỏa ra khắp phòng khiến ba con người thèm nhỏ dãi. Chát. Dương An định gắp lấy ăn trước nhưng bị Quyên đánh tay. “Mì chưa chín.”
Cuối cùng có thể ăn được rồi. Cảm giác hạnh phúc rõ lên khuôn mặt, nhất là Quyên càng thêm đáng yêu. Rất nhanh nồi mì đã bị chén sạch. Miếng mì cuối cùng Dương An và Khôi Đăng giành nhau qua lại, Dương An thua đành nhìn Khôi ăn nó. Miệng lẩm bẩm nói xấu thì bị Khôi Đăng gõ đầu.
Đã lâu không được ăn đồ nóng như thế khiến cả ba cảm thấy thoải mái hơn lúc nào, mắt dần lim dim. Đây là no căng bụng trùng con mắt. Nhã Quyên và Dương An ngủ trước, Khôi Đăng ngủ sau. Không thể cùng ngủ được, phải có người canh gác.
--------
“Uwm~~” Khôi Đăng tỉnh dậy cũng là lúc trời đã gần tối, mắt nháy nháy đau đau rồi biến mất, báo hiệu năng lực của câu ta đã có thể dùng được. Được ăn nóng, ngủ một giấc ngon, đông thời được buff tinh thần từ năng lực khiến Khôi Đăng siêu tỉnh táo. Ngó nhìn thấy Dương An đã ngủ một bên, lập tức gõ đầu đánh thức thằng bé.
“Quyên đâu? Nãy bảo hai đứa cùng nhau canh mà?”
“ư….Nãy Quyên nó tìm thấy nhà này có bồn nước dự phòng. Nhiều lắm…” Thằng bé chưa tỉnh ngủ hoàn toàn. “Nên nó…oa~… đi tắm rồi.”
Thằng bé còn nói nhỏ một mình. “Còn dám lấy gươm lửa của mình ra đun nóng nước. Hứ.”
Mấy hôm vừa rồi vì muốn tiết kiệm nước mà họ chỉ lấy nước lau người mà thôi, không tìm thấy nước để tắm. Từ sau trận đ·ộng đ·ất dường như điện nước đã bị cắt, mới đầu còn nước chảy về sau hoàn toàn cắt rồi. Nhã Quyên là con gái càng yêu thích sạch sẽ sao có thể bỏ qua cơ hội tắm rửa này được.
Khôi Đăng muốn trách hai đứa sao không tích trữ nước nhưng thôi, nghĩ chắc hai đứa cũng sẽ chừa nước lại. Dị năng có thể dùng rồi thì làm chính chuyện thôi. Kiểm tra xem khối đá vuông đó là gì.
[Đá Trí Tuệ]
[Có tác dụng như đá thức tỉnh nhưng nó có thể mang lại cho người hấp thụ một kĩ năng đặc biêt. Đá trí tuê cấp bậc càng cao thì kĩ năng mang lại càng mạnh, số bậc của nó được đựa trên số tâm trong nó. Tùy vào màu sắc mà nó đem lại thuộc tính khác nhau. Cùng thuộc tính dễ dàng đạt được so với các hệ khác. Đá trí tuệ có tỉ lệ tìm thấy rất thấp.]
Khôi Đăng nhìn sắc đỏ trong của nó đoán chắc là hệ lửa.
[Đá trí tuệ hệ lửa. Cấp độ 1] Bên trong nó chỉ có 1 tâm đỏ duy nhất.
Có cả phân cấp nữa ư. Cũng phải thôi. Đúng lúc này Nhã Quyên quay lại cùng với bộ đồ không biết tìm đâu được, trông có vẻ năng động và gọn gàng hơn. Khôi Đăng nói cho cả hai nghe về đá thức tỉnh. Nghe tới hệ lửa Dương An sáng mắt lên, miệng cười toác lên. Nếu có đuôi chó chắc chắc sẽ vậy qua lại cực mạnh.
“Hệ lửa tức là nó của em rồi. hahahahah” Dương An ngửa mặt cười sung sướng.
Dương An hệ lửa, Khôi Đăng hệ bóng tối còn Nhã Quyên hệ ánh sáng. Không thể không đưa nó cho An, người thích hợp nhất tuy rằng sẽ có tỉ lệ thất bại lớn nhưng nếu thất bại cũng sẽ tăng cường sức mạnh.
“Khoan đã.” Khôi Đăng lập tức ngăn chặn Dương An khi muốn dùng nó. “Mày quên năng lực của mày có thể phát lửa ra xung quanh à. Đi ra ngoài kia rộng rãi an toàn hơn. Nhã Quyên em cũng lại chuẩn bị như lần trước.” Khôi Đăng nhắc nhở khiến Dương An gãi đầu ngại về hành vi vô tư của mình, Nhã Quyên che miệng cười nhẹ rồi theo hai ngươi ra ngoài.
Nuốt xuống đá trí tuệ ấy nhưng Dương An đứng một lúc vẫn không thấy hiện tượng gì xảy ra. Quay lại cầu cứu Khôi Đăng cũng đành nhún vai không biết.
“Có khi nào thất bại rồi không?” Dương An thắc mắc.
“Không thể nào thất bại từ lúc bắt đầu được, ít nhất là có hiện tượng gì đó chứ.” Khôi Đăng nhăn mày suy nghĩ. “Thử dùng năng lực của em xem.” Khôi Đăng cũng dùng năng lực của mình để kiểm tra. Trên bảng xanh của Dương An xuất hiện thêm một phân mục mới: Kĩ năng: [Nhát Chém Lửa bay]
“Thanh Gươm Rực Lửa”
Bừng bừng… Một thanh gươm lửa cháy rực rỡ hiện lên trên tay Dương An. Cùng lúc đấy Dương An như mất hồn.
“Anh ơi, nhìn kìa… có hiện tượng rồi.” Nhã Quyên chỉ chỉ. Quả thật có hiện tượng xảy ra. Trên người Dương An dần toát ra những đốm lửa nhỏ. Nhã Quyên cũng dùng dị năng mình, cô sợ Dương An lại bị phản hệ lần nữa.
“Khoan đã Quyên, ngọn lửa này hình như vô hại với nó.” Khôi Đăng ngăng cản. Đúng thế, ngọn lửa này khá nhỏ và không mãnh liệt như lần trước, nó chỉ bao quanh như một nghi lễ mà thôi. Sau một lúc (thực ra rất ngắn) chúng tan biến vào thanh gươm của Dương An. Thông qua bảng xanh, có thể thấy chỉ số sức mạnh và tốc độ của Dương An đã tăng lên 0.8, trở thành người có sát thương lớn nhất nhóm.
“Em biết mình nhận được kĩ năng gì rồi.” Dương An vung gươm lửa thể hiện. Bùng. Một ngọt lửa lập tức được bắn ra từ gươm lửa, xuyên thẳng vào gốc cây cháy lên nhanh chóng.
Cả ba lập tức ngơ ngác rồi nhìn nhau. Dương An vui mừng hớn hở trở lại. Phải biết rằng cậu đã đọc khá nhiều truyện tranh võ hiệp, thấy họ tung kiếm ra là ngàn công kích từ xa rất ngầu. Vì vậy sau khi có dị năng, cậu ta đã thử mọi cách tạo ra những chiêu thức ấy nhưng không thể, cậu chỉ có thể công kích tầm gần với thanh gươm ấy. Dương An lại vung gươm lần nữa, lần này không có gì sảy ra.
Thêm một lần nữa vẫn không có, lần hai, lần 3 cuối cùng có 1 tia lửa bắn ra.
“Sao kĩ vậy ta, mãi mới được một cái.” Dương An buồn bực.
“Cái gì cũng phải từ từ. Xem này.” Khôi Đăng tạo ra linh xà xích trước mặt hai người. “Cái này cũng là kĩ năng giống như em. Ban đầu anh cũng không khống chế được. Nó vừa to vừa nặng, mấy lần anh dùng nó đu xích né tránh nhưng chưa thạo liền mặt úp mặt, lưng áp lưng. Hơn nữa dây xích phải trong tay anh mới điều khiển được.”
“Dị năng của chúng ta chắc theo tự nhiên mà theo ý muốn mình, còn kĩ năng thì phải làm quen sử dụng dần dần. Hiểu chưa?” Dương An và Nhã Quyên gật đầu.
“Anh có kĩ năng từ lúc nào vậy?”
“…Lúc bị con bọ t·ấn c·ông.” Khôi Đăng không nói nguồn gốc đâu, “Thương mại đen” là bí mật.
Dương An liền nghĩ tới việc bị quái vật t·ấn c·ông, thêm kĩ năng mới còn chưa thao mà anh ấy đã có thể sống sót, cảm thấy anh ấy khó khăn đến chừng nào.