Chương 22: Sự thất bại
Nhã Quyên che mặt khóc rồi. Cô cũng tự hỏi nếu mình và Việt Thanh cũng như thế sẽ như thế nào. Bạn thân cậu ta đ·ã c·hết thay mình, nếu mình- bạn thanh mai trúc mã c·hết lúc ấy (chỉ lúc chó thây ma t·ấn c·ông) liệu Viết Thanh có đau khổ không? (Con bé tự đa tình thôi, cả hai chỉ là bạn, chưa từng yêu đương thật)
Trước khi đi con khốn ấy để lại một câu mà anh vẫn nhớ như in “Lũ đáy xã hội như chúng mày c·hết là đáng lắm.” Nhưng câu nói ấy Minh Long để trong lòng không kể ra, thù này sẽ có ngày trả lại cho nó. Anh vẫn nhớ nụ cười của bạn gái trước khi c·hết, thật đau sót. Nhưng có lẽ c·ái c·hết lúc đấy là niềm vui với cô ấy. Chính anh là người chấm dứt nỗi đau đó.
“Rồi sau đó?”
“Anh đột nhập vào hang ổ chúng, hi vọng tìm được bạn gái mình. Kết quả bị một tên trong nhóm cũ làm lộ khiến anh bị rượt đuổi. Mém nữa toi luôn." Từ trong hang nhện bò ra, Minh Long lúc đấy khóc như một đứa trẻ. " Xui là sau đó gặp thây ma liên tục, phải chạy trốn khắp nơi. Cuối cùng thấy chỗ này có tiếng súng ....sau đó thì đến đây...” Sau đó ai cũng hiểu.
“Anh xin lỗi mấy đứa. Nếu anh tiếp cận một cách bình thường hơn có lẽ sẽ không như vậy.” Minh Long cúi đầu xin lỗi. Dương An chỉ xì một tiếng rồi bỏ qua, Nhã Quyên lại cúi đầu xin lỗi lại, Khôi Đăng cũng thế dù chì là phép lịch sự.
Dương An cũng kể sơ qua câu chuyện của mình, Khôi Đăng thì kể vắt tắt hơn nữa.
“Lúc anh rời đi hình như có nghe tiếng súng liên tục. Chắc là q·uân đ·ội đến rồi. Đặc biệt là thấy bóng ai đó chinh chiến ở đấy. Nhìn từ xa thấy ánh sáng”
“Anh có thể dẫn em đến đấy được không?” Khôi Đăng đề nghị. Quân đội vẫn là niềm hi vọng của người dân. Có q·uân đ·ội sẽ an toàn hơn rất nhiều. Hơn thế nữa người mà anh ta nói có thể là Việt Thanh.
“Cũng được. Dù sao tôi cũng có ý định quay lại đấy.” Vì lũ khốn đó sẽ ở đấy thôi.
Họ đi ngủ, Khôi Đăng quyết định sẽ đi tìm lại cái nỏ, cầm thương mãi chán lắm. Để Dương An trông coi hai người họ, dù sao người mới vẫn chưa phục hồi lại sức chiến đấu nên để Dương An canh nhà vậy, một phần là không tin tưởng hoàn toàn. Cuối cùng tìm thấy cái nỏ rồi, tiện thể tìm được vài thoi ở chỗ ăn uống của con quái vật. Đặc biệt cậu ta còn phát hiện ra xác của quái vật đã bị gặm nhấm còn chút xương thịt. Mới chỉ nửa ngày mà đã như thế, không biết là do con côn trùng hay thây ma nào làm được.
[Lam Vĩ Nhân. Quái vật hình thành bởi nhân loại sử dụng đá thức tỉnh không hoàn chỉnh thất bại.]. Đọc dòng thông tin này Khôi Đăng rợn người. Thầm nghĩ nếu Dương An thức tỉnh thất bại lúc đấy sẽ thành quái vật gì g·iết hai anh em? Chắc sẽ là quỷ lửa. Anh nên quay lại và nói cho Dương An và mọi người biết để còn tránh, dù tất cả đều là người thức tỉnh.
Sáng hôm sau, sau khi dùng những gói mì cuối cùng, với tình trạng ăn no ngủ ngon tinh thần sảng khoái. Nhã Quyên chỉ cho mọi người chỗ có đồ áo để thay. Đó có lẽ là tủ đồ áo đi, tuy tủ đồ đã bị dập nát nhưng đồ vải bên trong vẫn còn dùng được kha khá. Dương An lập tức xí áo khoác có mũ chùm đầu lớn. Khôi Đăng và Minh Long cũng thay được bộ đồ mới thay cho những mảnh vãi gần như rách kia.
Họ sẽ tiến tới hang ổ nhện để cứu người. Thời gian Minh Long di chuyển từ chỗ đấy đến đây là hơn một ngày nhưng đó việc Minh Long vận dụng năng lực liên tục để di chuyển nên rút ngắn rất nhiều thời gian. Hi vọng không quá trễ. Cả bốn người mang vật tư cân đối nhất và cần thiết nhất có thể. Họ quyết định sẽ vừa chạy vừa nghỉ, Minh Long dẫn đường.
“Hai đứa nhớ con quái vật mà mình gặp hôm trước không?”
“Nhớ, sao vậy anh?”
“Nó… à không anh ta là người. Một người sử dụng đá thức tỉnh không hoàn chỉnh như em. Nhưng anh ta đã thất bại và trở thành quái vật như thế. Anh cứ tưởng thất bại sẽ cùng lắm là c·hết, ai ngờ sẽ biến thành quái vật như vậy.”
Dương An không nói gì nhưng mắt cậu bán đứng nỗi lo sợ ấy. Cả ba người đều biết sẽ có thể thất bại nhưng không ngờ thất bại sẽ thành như thế.
“Kể anh nghe với.” Minh Long tò mò. Khôi Đăng cũng kể ra cuộc chiến lúc đó khiến anh ta sửng sốt vo cùng. Anh ta biết về việc thức tỉnh nhờ đá thức tỉnh nhưng không ngờ lại có trường hợp như thế. Quả là đáng sợ rồi.
“Từ giờ anh cấm hai đứa sử dụng nó, dù cho dùng để phục hồi năng lượng cũng không. Rõ chưa?”
“Vâng.” Nhã Quyên đáp lại đồng thời ném viên đá không hoàn chỉnh cho Dương An phá hủy.
“Hey hey, thôi nào không nghĩ về nó nữa đi. Nó qua rồi mà.” Minh Long cổ vũ. “Dừng lại chút nhé, từ nãy đến giờ chạy cũng rất nhiều rồi.”
Cả bốn cũng dừng lại. Nhã Quyên là healer nên tốc độ của em ấy không phải là thế mạnh, để đuổi kịp mọi người em ấy đã chạy hết sức rôi. Khôi Đăng cũng thế nhưng chỉ số tốc độ mới chỉ 0.8, thua hai người 1.0 kia. Nếu vào buổi tối có lẽ sẽ dễ dàng theo kịp.
“Còn xa không anh?”
“Anh vẫn còn xa lắm. Hôm qua anh chạy cả 2 ngày mới thoát được mà.” Minh Long đáp.
“Em đang suy tư gì căng thẳng thế An?” Khôi Đăng hỏi.
“Em chỉ đang nghĩ nếu mình đến đó liệu có gặp lũ kia không? Nếu thế sẽ vất vả hơn rất nhiều.”
“Em nói đúng, nhưng sao đi nữa cũng phải cẩn thận. Hang ổ của nhện không đùa được.” Khôi Đăng nhìn về chỗ mình sắp đi qua. ‘Sắp đến khu đông dân rồi.’
“Anh Long, chỗ sắp tới có nhiều thây ma không?”
“A…ưm… Này anh không để ý. Haha.” Minh Long che mặt xấu hổ. “Hôm qua anh cứ bám vào bóng tối mà chạy nên tránh né rất nhiều thây ma. Nhưng mà em yên tâm không nhiều lắm đâu.”
“Hi vọng không có côn trùng biến dị nào.” Nhã Quyên hi vọng, điều này cũng được ba người đồng ý.
“Đi tiếp thôi.”
Khi tiến vào khu đông dân cũng đã gần chiều rồi, sự sụp đổ còn thảm khốc hơn chỗ 3 người Khôi Đăng khởi đầu. Chung cư ở đây sụp đổ cả nửa nhà, nhà dân thị bị nát như tổ ong. Đặc biệt trên đất và các mảng tường còn vương lại vệt máu đen, chứng tỏ đã có n·gười c·hết ở đây rất lâu rồi.
“Chậc. Mọi người cẩn thân.” Minh Long nhắc nhở. Nhưng thấy ba người cầm sẵn v·ũ k·hí ra thì biết mình an tâm rồi. Nỏ Khôi Đăng cầm, thương Nhã Quyên giữ, Dương An câm con dao thái dài dẹp trước đấy, thủ sẵn vài con dao nhỏ khác, vốn định dùng năng lực nhưng bị Khôi Đăng khuyên giữ năng lượng.
Bốn người men theo bờ tường, tránh các con đường lớn có nhiều thây ma qua lại. Dù cả 4 có thể càn quét nhưng sức người có hạn và việc cấp bách là đi cứu người.
“Anh một con, em một con.” Minh Long chỉ về 2 con thây ma đang đứng trước mặt họ, phân chia với Dương An, sau đó ra hiệu cả hai t·ấn c·ông. Rất nhanh hai con bị xử lý.
Khi vào sâu hơn lượng thây ma dường như ít hơn, không khí nồng mùi máu hơn rất nhiều, đặc biệt sự yên tĩnh dường như bắt đầu.
“Ba đứa ở đây, anh đi thăm dò trước.” Nói rồi Minh Long lập tức hòa vào bóng tối mà di chuyển. Chỉ thấy cái bóng đen vụt qua những khoảng nắng. Lát sau Minh Long quay lại với vẻ mặt khó coi.
“Ở gần đây có 1 con thây ma lớn, cao khoảng 2m khá khó đối phó, nhưng có 1 con thây ma gầy hơn nhưng khủng bố hơn nó rất nhiều.”
“Có lẽ sẽ phải đi đường khác thôi.”
“Ừm.” Cả 4 quyết định rẽ ra một đường khác. Nhưng trước lối đi của họ đã là một con thây ma đặc biệt khiến 4 người chững lại. Nó to lớn khoảng 2m, da trắng xanh, hàm răng đầy ghê tởm. Cánh tay to lớn, bàn tay to như hộ pháp. Đôi tay dài đến đầu gối khá mất cân bằng. Động tác ngắc ngứ khiến người ta cảm giác ghê rợn.
“Là nó à?”
“Phải là nó. Không ngờ nó có thể đuổi theo nhanh như vậy.”
“Mới có một tuần thôi mà thây ma biến đổi nhiều quá.” Khôi Đăng thở dài.
Dướng An cau mày, gọi ra gươm lửa của mình, Nhã Quyên cũng vào thế, sẵn sàng hỗ trợ.
“Tiễn thủ hạ vi cường” Minh Long nói xong liền dùng năng lực hòa vào bóng tối 1 lần nữa, nhanh chóng di chuyển đến gần con thây ma này. Mà lúc này thây ma cũng phát hiện ra họ, gầm rú rồi cũng xông về phía họ.