Chương 19: Khổ Chiến (Chương 2k5 từ)
“Không… anh đừng làm vậy.” Nhã Quyên vừa kịp lúc tỉnh táo lại nhưng nghe tin như thế. Bóng dáng “nó” dần xuất hiện. Nó bật nhảy về phía họ. Khôi Đăng lập tức cầm thương lao lên chặn đường nó.
“Chạy ngay.” Khôi Đăng hét lớn. Dương An không đành lòng kéo tay Quyên chạy đi, mắt đầy căm ghét. “Con chó c·hết. Mày theo tao.”
Khôi Đăng chém thương vào nó, đánh bật nó ra. Bây giờ nó mới hiện rõ hình dáng của nó. Dáng người cao gầy, da xanh lét có vẩy trên cơ thể, tóc tai bù xù, tròng mắt hẹp như thú, bàn tay to hơn bình thường, móng tay nhọn hoăc như dao. Đặc biệt nó có một cái đuôi dài cùng màu. Trên cơ thể nó vẫn sót lại mảnh vụn đồ áo. Nhìn chung nó khá quái dị. Máu trên miệng nó vẫn chảy ra, có vẻ nó vẫn đang nhai xương thịt ai đó. Nó đứng yên thôi khiến người ta thấy thật ghê rợn.
Quái vật thất bại. Lam Vĩ Nhân.
Khôi Đăng biết phải đánh nhanh thắng nhanh, nhìn nó vô cùng hưng phấn như thế nếu kéo dài chỉ s·ợ c·hết trong gang tấc.
Yahhhh
Keng
Tiếng thép v·a c·hạm với nhau. Lam Vĩ Nhân lấy tay chặn lại lưỡi dao đồng thời ném ngã Khôi Đăng ra sau. Cũng nhờ mấy hôm nay nuốt thoi nên tố chất cậu tốt hơn, lập tức đứng dậy ngay mà lao tới chém tiếp. Lam vĩ nhân không đánh trả mà lùi lại né tránh mũi thương, miệng cười kekeke đáng sợ. Thi thoảng nó lại phản đòn khiến Khôi Đăng đau đớn mà hất văng. Nhưng cậu ta lại đứng dậy tiếp, nếu không đứng dậy sẽ bị nó xiên c·hết ngay. Không nhờ vào ba dượng lúc trước huấn luyện có lẽ cậu ta không cầm cự được đến giờ.
Hộc hộc… Lau v·ết m·áu miệng nhưng chỉ trong một khắc thôi, cậu lại bị nó đá văng ra đập vào thân cây.
“Chó…” Cậu ta thừa biết từ nãy đến giờ nó vẫn luôn đùa giỡ với mình, nhưng mục đích chính của cậu không phải là sống c·hết với nó mà là câu giờ cho 2 đứa nhóc kia chạy thật xa.
Yahh. Cậu vu·ng t·hương chém ngang 1 lần nữa, nó lại nhảy đu lên cành cây, đuôi lắc lắc hưởng thụ. Con mồi lần này của nó thật thú vị, không giống như lũ trước chỉ biết đứng đó cho nó chém c·hết. Nó quay vong lên cành cây, đạp lấy đà rồi lao vào t·ấn c·ông con mồi đang suy mệt kia. Nếu người bình thường ở đây sẽ thấy nó lao đi rất nhanh không thể né, nhưng Khôi Đăng vẫn kịp né sáng 1 bên.
‘Suýt nữa mất cái tay rồi. Thật nguy hiểm.’ Không đợi cậu bình tĩnh mà nó lại lao vào t·ấn c·ông tiếp. Từng cú cào xé vừa nhanh vừa nguy hiểm tới tấp, nhưng lần nào cũng không vào vị trí nguy hiểm. Nó vẫn tiếp tục đùa giỡn con mồi. Khôi Đăng liên tục vừa đỡ vừa lùi lại, vô tình cậu ngã phải hòn đá mà ngã ra sau, đồng thời cũng né được nhát cào trước ngực của nó. Nó cũng mất đà mà xém nữa ngã về trước. Nó thu lại t·ấn c·ông, nhảy lùi ra sau nghiêng đầu cười kekeke ghê rợn.
‘Lũ nhóc chắc chạy xa rồi, mình cùng nên chạy thôi.’ Khôi Đăng bật dậy vào thế chiến, một tay đút vào túi quần lấy thứ gì đó.
Lam vĩ nhân đưa hai ngón tay ngoắc ngoắc ra hiệu cho Khôi Đăng tới t·ấn c·ông. Với bộ mặt và thái độ của nó thật đúng rất trêu tức đối phương. Không đợi con mồi t·ấn c·ông mà hắn đã lao nhanh đến gần cậu. Khôi Đăng cậu dùng linh xà xích quật hắn ra xa. Thứ gì đó quật đến bất ngờ khiến nó không phòng bị kịp mà đập vào mặt dừng lại ngơ ngác, sau đấy tức giận gào thét. Thêm thứ gì đó bay về phía nó, nó lấy cào nát thứ đấy.
Bùm. Một đống khói độc xanh lè phủ lấy nó. Nó cũng bị dọa bởi t·iếng n·ổ ấy cùng màn khói che mắt hắn, không tụ chủ được mà nhảy ra sau. Lập tức lưỡi rìu bay thẳng đến chỗ nó, tuy rằng nó né đầu được nhưng lưỡi rìu lại chém vào vai nó. Nó hét lên đau đớn. Vốn dĩ sẽ là đùa c·hết con mồi không ngờ bị nó cắn lại một vết nguy hiểm thế, hơn nữa làm khói xanh kia tuy vơi đi nhưng vẫn cản trở nó. Nó đang chờ đợt tất công tiếp theo nhưng một lúc vẫn không thấy gì. Làn khói tan đi nó hoàn toàn nhận ra là con môi đã chạy mất rồi. Nó trở nên tức giận cực kì, cơ bắp nó nổi gân lên thêm phần đáng sợ.
Khôi Đăng có thể lựa chọn ở lại và t·ấn c·ông nó, có cơ hội lật kèo nhưng cậu quyết định chạy đi vì biết chắc rằng cơ hội lật kèo đấy có thể kéo bản thân c·hết theo. Cậu chỉ cần tạo cơ hội và chạy đi thôi. Thạch tự “Khói độc” trong trường hợp này tác dụng như hỏa mù rất tốt, nhưng còn tác dụng thật sự của nó có lẽ đã thấm vào nó rồi. Tu lấy ít nước thuốc gốc khiến chỗ v·ết t·hương khá hơn.
KEEEEE
Âm thanh điên loạn ấy đến gần hơn rồi. Cuối cùng nó đạp thẳng vào lưng khiến cậu bay thẳng về phía trước, đập người xuống đất lăn mấy vòng. Máu mũi chảy ra, cơ thể trở nên đau nhức, nhất là chỗ bị đạp đau khủng kh·iếp. Khôi Đăng ráng lại đứng lên liền bị lam vĩ nhân đá văng ra. Nó túm cổ cậu rồi đấm thụt một phát vào bụng, cơn đau chuốn chuồn xốc thẳng lên đầu cậu. Quả thực con quái này rât biết cách đánh người. Mặt nó trở nên kinh sợ hơn rất nhiều.
“Giết tao đi con chó này.” Khôi Đăng thều thào nói. Nó lại nghiêng đầu miệng cười kekeke đáng sợ hơn rồi. Có vẻ nó sẽ không g·iết cậu ta liền mà sẽ h·ành h·ạ cậu một thời gian.
“Mẹ mày…” Thục, một đấm vào bụng lần nữa.
Vèo Vèo
Một mũi tên bay đến bất ngờ, không biết là sơ suất hay quá chú tâm vào đánh con mồi mà nó không né mũi tên. Kết quả là bị cắm vào vai trái, chỗ lúc nãy bị rìu chém vào, v·ết t·hương vẫn còn đấy. Nó lập tức ném Khôi Đăng văng vào gốc cây. Nó điên cuồng tìm kiếm kẻ nào đã phá đám nó, cuối cùng cũng phát hiện ra ở trên cành cây, Dương An cầm nỏ giương mắt nhìn nó.
Khôi Đăng cũng phát hiện ra em nó, nhưng không thể làm gì khác. Trong đầu chỉ có suy nghĩ ‘Chạy đi, chạy nhanh đi.’. Có lẽ những suy nghĩ ấy đã truyền được đến với Dương An, cậu ta bắn ra tiếp mũi tên sau đó lập tức nhảy xuống chạy thật nhanh.
Lam vĩ nhân liếc nhìn Khôi Đăng yếu ớt ở đấy rồi lập tức bật nhảy đuổi theo.
“Cỏ bốn lá chúc phúc” tiếng nói nhỏ nhẹ của Nhã Quyên vang lên. Cô bé đã ở đây từ lúc nào. Ánh sáng xanh mát dịu bao phủ lấy Khôi Đăng.
“Híc híc…bọn em xin lỗi…” Cô bé vừa khóc vừa chữa trị cho cậu.
“Hai đứa này…khạc khạc.. anh đã bảo chạy đi thật xa rồi… khụ khụ.” Khôi Đăng định trách mắng nhưng thây không nỡ lòng thêm chút nào, vươn tay xoa đầu. “Chai thuốc ở túi…nhờ em…khụ… một lúc vậy.”
Nhã Quyên biết ý lục túi cậu ta ra, đổ chai thuốc vào mệng, kết hợp với chữa trị của Nhã Quyên mà v·ết t·hương phục hồi nhanh hơn rất nhiều nhưng cũng mất một lúc, cơn đau cũng vơi đi.
Khi Khôi Đăng đang được chữa trị thì bên này Dương An dẫn lam vĩ nhân ra chỗ thoáng hơn, vứt cái nỏ đi mà gọi ra thanh gươm lửa của mình chiến đấu. Khả năng thực chiến cường độ cao hơn so với lúc đánh nhau với thây ma, cùng sự yếu ớt hơn về chỉ số khiến Dương An nhanh chóng rơi vào yếu thế. Một cú quất đuôi khi nó tung đấm vào cậu khiến cậu bị ngã ra.
Kekeke…
“Con chó ghẻ này.. Mày cười éo gì.” Dương An cầm gươm lửa vung vào vai trái nó. Dường như vai trái nó đã trở thành điểm yếu, bằng chứng là nó ít vung tay trái hơn rất nhiều. Nó bị khiêu khích liên tục vào chỗ v·ết t·hương mà trở nên tức giận. Một đấm đánh tan gươm lửa đồng thời đạp thằng bé xuống đất. Dương An liên lục đấm vào chân nó nhưng như muối bỏ bể, không thấm vào đâu mà khiến nó cười kekeke thích thú hơn.
Bổng dưng nó khụ ra huyết dịch, thất kiếu nó bắt đầu chảy máu. Điều này khiến nó ngạc nhiên, tự hỏi sao lại thế. Dương An nhân lúc này dùng hết sức hất chân ngã nó, sau đó chật vật chạy đi.
Kekkkk
Nó định lao vào t·ấn c·ông Dương An nhưng lập tức bị dây xích quấn quanh cổ kéo lại. Nó quay lại thấy con mồi hấp hôi khi nãy giờ đã đứng đấy, nó càng thêm la hét, càng thêm giãy dụa. Sức lực của nó đâu rồi, sao nó lại chảy dịch thể như thế.
AAAAAA Thả ta ra, ăn thịt của thằng kia sẽ hết thôi AAAAA. Nó thì kêu lên cực chói tai. Chỗ vai trái nó chảy máu nhanh hơn rất nhiều, thất kiểu của nó càng lúc càng nhanh nhuốm đỏ. “Nhã Quyên mau nó nó đi.”
Lam vĩ nhân cảm nhận được thứ gì đó mát lạnh đập nhẹ vào lưng nó.
BÙM!!!!!!! Một cú nổ lớn ngay trên lưng nó, xương cốt nó hiện rõ.
“C·hết mẹ mày đi….” Dương An nhảy ra chém đứt đầu nó. Nó mở trợn tròn mắt không tin nổi giống như những cái xác mà nó đã ăn. Có lẽ đây là kết cục tuần hoàn của nó.
“Dương An…” Nhã Quyên vội vàng chạy đến chỗ Dương An mà chữa trị. “Haha không sao” Dương An cười. Khôi Đăng cũng lết đến chỗ cả 2, đút chai thuốc chỉ còn nửa, vài viên thoi vào miệng 2 đứa rồi ngồi bệt ra đất thở mệt nhọc, bản thân cũng nuốt lây viên thoi. Tác dụng của viên thoi lúc cần nhất vẫn rất hiệu quả.
Nhã Quyên và Dương An không dám lên tiếng, Khôi Đăng cũng không lên tiếng nhưng mặt trở nên đáng sợ (trong mắt hai đứa là thế).
“Lần sau… Không được liều lĩnh như thế. Nhớ chưa?” Khôi Đăng nói nhẹ, không trách móc gì.
“Vâng” Hai đứa vui vẻ đáp lại nhưng lập tức ăn hai cái gõ đầu. “Biết ngay mà….” Dương An nói nhỏ.
“Ráng lết tìm chỗ nào thôi. Nay nghỉ sơm vậy.”
Khôi Đăng đứng dậy cùng Nhã Quyên dìu Dương An, chân cậu bủn rủn không còn sức rồi. Đi ngang qua chỗ xác lam vĩ nhân, Khôi Đăng dừng lại lấy dao tách đầu nó ra, may mắn thu được một viên đá thức tỉnh và khối đá vuông đỏ tươi. Tiện tay lấy ít máu của nó đổ đầy chai thuốc rỗng.
“Tý anh sẽ giải thích sau.” Ba người lại dìu nhau đi tiếp, được một lúc Nam Khoi hỏi. “Nãy hai đứa quăng đồ ở đâu? Còn cái nỏ nữa, không vứt đi được.”
“Cái này…” Nãy vội quá nên hai đứa cũng không biết mình quăng nó chỗ nào. Toàn thức ăn với đồ dùng cả, nếu không tìm lại có lẽ cả ba sẽ c·hết đói thay vì c·hết bởi thây ma. Nhìn mặt hai đứa Khôi Đăng thừa hiểu mà cười trừ. “Chán tụi bây luôn.”
Xào xạc… Nhã Quyên ngước nhìn rồi nhìn xung quanh.
“Anh…” “Anh biết rồi, đi nhanh thôi.”
Trận chiến của họ ồn ào như vậy chắc hẵn sẽ thu hút khách không mời tới. May mắn sẽ là thây ma, xui thì lũ côn trùng biến dị. Nhã Quyên vừa đi vừa dùng năng lực của mình lên 2 người còn lại, bản thân cô vừa rồi tham chiến rất ít nên không bị sao cả. Thật may họ quay lại được điểm cũ tìm được mấy cái túi của mình.
“Anh… đến chỗ…mà thôi không nên.” Dương An dường như muốn đề nghị gì đó nhưng lại thôi khiến Nhã Quyên và Khôi Đăng thắc mắc nhưng rất nhanh cả 2 nhanh chóng nghĩ đến bãi xác khi nãy. Không hẹn mà cả 3 cùng tối mặt đi. Cuối cùng họ tìm được một phần nhà có trể trú ẩn được.
“Mệt quá… Mốt còn gặp mấy con như thế chắc c·hết quá.” Dương An tha thở. “Nó rất khủng bố luôn ý. Em đánh với nó một lúc đã thấy mệt không ngờ anh cầm cự lâu được như thế.”
“Ừm, may mắn.” Khôi Đăng uống ngụm nước. ‘Cũng có thể là chỉ số tinh thần của mình lên tận 1.3 rồi nên mới tỉnh táo mà chống chọi.’
“Nãy anh lấy máu nó chi đấy anh? À mà khi nãy hên quá luôn, không hiểu sao nó lại phun ra máu, yếu đi nên em mới thoát được.” Dương An tò mò nhìn Khôi, Quyên cũng nhìn theo, bởi khi nãy chính Khôi Đăng hứa sẽ giải thích.
“Nè.” Khôi Đăng đưa chai nước cho An. “Trước lúc mấy đứa đến anh đã ném 1 viên khói độc vào nó. Nhờ nó mà anh thoát được, đồng thời nó cũng hít khói vào nên sẽ bị nhiễm độc. Chắc lúc mà em nói là độc nó phát tác rồi.” Dừng lại một chút, lấy chai máu khi nãy ra. “Máu của nó sẽ có độc. Chắc chắn sẽ có ích.”
Nghe được lời giải thích đấy cả hai mới thôi thắc mắc. Nhưng cũng e ngại chai máu ấy. Thây ma rất thính khi thấy mùi máu nhưng đóng nắp kín chắc không sao đâu.
Khôi Đăng cũng kiểm kê lại số lượng thạch tự minh còn lại. 3 viên ‘bạo nổ’ 1 viên ‘khói độc’ 2 viên phát sáng, 1 viên t·ê l·iệt, 2 viên ‘lưới nhện’ chưa được dùng bao giờ. ‘Hi vọng lần tiếp theo đến nhanh.’ Ám chỉ kĩ năng “Thương mại đen” hết thời gian cooldown.