Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 18: Đi thôi




Chương 18: Đi thôi

Khôi Đăng lại nhét 2 viên thoi vào miệng. Một lúc sau Nhã Quyên phục hồi kha khá thì ngồi dây rồi lại dùng năng lực tiếp lên Dương An nhưng bị Khôi Đăng năng cản, làm thêm chắc sẽ nằm đến tối luôn.

Rầm Rầm Rầm, ngoài kia có tiếng đập cửa.

“Chậc. Chắc là lũ thây ma rồi. Hai đứa ở đây tĩnh dưỡng đi. Anh ra giải quyết.” Lũ thây ma khi nãy chắc đã nghe được tiếng thét của Dương An mà bu lại trước cửa. Tuy rằng tối qua đã chém bớt rồi nhưng thây ma lang thang vẫn còn. Khôi Đăng cầm nỏ và thương, trèo lên tầng trên chuẩn bị tập kích từ cao.

Bùm

Một thạch từ ‘Bạo nổ’ được quăng ra, nổ c·hết mấy con gần cửa. Tuy hơi tiếc thạch tự nhưng phải dùng nó thôi. Sau đó Khôi Đăng lập tức chém những con tiếp theo. Cứ thế mà chém. Thi thoảng lại cầm nỏ b·ắn c·hết liền mấy con.

Ở trong kia hai đứa trẻ nghe tiếng chém g·iết mà im lặng.

‘Một lần nữa…không bị như này…khốn nạn. Thật nhục nhã quá Dương An à. Nợ này mày trả sao cho hết.’

‘Mình mong có năng lực để có thể hỗ trợ cho cậu ấy nhưng mà đến trợ giúp Khôi Đăng cũng không xong. Mình vẫn vô dụng như vậy…’

Một lúc sau bên ngoài yên tĩnh trở lại. Khôi Đăng quay lại với vài viên thoi trên tay, rửa sạch chúng rồi nhét miệng cả 3.

[Thoi năng lượng ngoài tác dụng phục hồi còn có khả năng tăng cường nhẹ các chỉ số người dùng.]

----

“Yahhh… c·hết đi.” Dương An vung thanh gươm lửa của mình chém đôi người thây ma trước măt. So với mấy hôm trước thì giờ đây cậu ta có thể hoạt động như bình thường được rồi, da dẻ cũng đã phục hồi rất nhiều nhưng một số vết bỏng thì vẫn còn đấy. Dươí mũ áo thấy rõ trên mặt có 1 vết bỏng lớn, đây là nhờ Nhã Quyên chữa trị liên tục mới được như thế nếu không nó còn đáng sợ hơn nữa.

[Đỗ Dương An, 16t, ổn định, cột đỏ 8/10, cột xanh 6/10. Chỉ số sức mạnh, tốc độ 0.8 điểm; thể lực, phòng thủ 0.5; ma lực, tin thần 0.5. Dị năng: [Thanh Gươm Rực Lửa]: tạo ra một thanh gươm từ lửa.]

Nhìn xung quanh những xác thây ma cháy đen, kiểm tra xung quanh xem có sót con nào không. Khi xác nhận không có, cậu mò tìm từ đầu chúng, hi vọng sẽ có thoi năng lượng hoặc đá thức tỉnh, cuối cùng chỉ thu đươc 1 viên thoi. Dương An giải trừ năng lực và khoác ba lô hơi phồng đựng đồ mới thu được về điểm trú ẩn tạm thời của mình. Mở cửa ra cậu đã thấy Nhã Quyên ngồi ở đấy sẵn rồi.



“Bà về sớm thế.” Dương An cũng ngồi xuống, ngóm tìm Khôi Đăng. Rồi cởi mũ áo của mình xuống để lộ cái đầu trọc lóc.

“Tui mới về thôi. Anh Khôi chưa về. Nãy anh ấy bảo là đến chỗ xa hơn một chút để kiếm thêm đồ rồi còn gì.”

“ừm..” Dương An khui chai nước suối uống một ngụm rồi cất đi.

“Nay tui kiếm đc 1 viên đá không hoàn chỉnh này, thêm 3 viên thoi nữa. Ông nhiêu?” Nhã Quyên xòe tay ra, những viên đá ở trên tay long lanh.

“Tui được 6 viên thoi thôi. Xu cà na…” Dương An cũng lấy ra chiến lợi phẩm của mình. Xem ra Nhã Quyên thắng hôm nay rồi. Một viên đá thức tỉnh không hoàn chỉnh giá trị hơn viên thoi nhiều.

Cả hai đều phải đi t·ấn c·ông thây ma theo lời Khôi Đăng sau khi phục hồi. Mỗi ngày đều phải đi 1 lần, không ít thì nhiều cũng phải có thu hoạch. Theo lời Khôi Đăng là để hai đứa thích nghi, có thể chiến đấu khi gặp thây ma riêng lẻ. Bản thân Nhã Quyên thì được cho mượn cây thương đen để chiến đấu. Khôi Đăng cầm nỏ và rìu đi săn thây ma.

Bóng hình Khôi Đăng dần xuất hiện. Nay có vẻ anh ấy chật vật hơn hẵn, nhiều vết trầy xước hơn hôm qua. Cũng phải bởi vì Khôi Đăng vào trúng một bữa tiệc, trong đấy có rất nhiều thây ma hơn, lại còn không phải buổi tối nên không được gia cường sức mạnh, phải tốn 1 viên thạch tự bạo nổ mới có thể xử lý hết được, nhưng mệt mỏi và cạn kiệt năng lượng rất nhiều. Đổi lại thu hoạch rất khá, 2 viên đá thức tỉnh, 17 viên thoi, đã dùng 4 viên để phục hồi năng lượng rồi.

Khôi Đăng chào hỏi hai đứa rồi nhờ Nhã Quyên phục hồi cho mình.

“An tốt hơn chưa em?”

“Rồi anh ơi. Hoạt động tốt rồi anh.” Nói rồi cậu cũng làm động tác khỏe mạnh, khoe con chuột của mình (thật ra chỉ là gồng bắp tay lên mà thôi).

“Đầu vẫn trọc…” Một câu nói sát thương cao rất nhiều cho Dương An, cậu ta cũng đỏ mặt lên. Cả 3 đều ăn ý không nhắc về vết bỏng dù rằng Nhã Quyên vẫn thường chữa lành chỗ đấy. Nhã Quyên cũng che miệng cười. Có lẽ đầu trọc đã trở thành trò đùa đau đớn của ba người.

“Vậy chúng ta nên rời đi thôi, quanh đây đã ít thây ma đi rất rất nhiều rồi.”

“Ơ….sao phải đi ạ? Thây ma ít đi thì tụi mình an toàn hơn chứ.” Dương An thắc mắc thay phần Nhã Quyên luôn.

“Ngốc, thây ma ít đi đúng là yên tâm hơn thật, nhưng mà vẫn còn sâu bọ nữa mà.” Khôi Đăng lại gõ đầu hai đứa. Đau. “Nhớ lũ bọ mới đầu chúng ta gặp không, có thể sẽ gặp nhiều những con như vậy. Tuy là trên đường đi sẽ gặp chúng còn hơn là ở đây chờ chúng đến làm thịt.” Không thể nói là vào buổi tối cậu ta có cảm giác mãnh liệt về chúng được, mấy ngày nay vừa đi săn thây ma vừa đi thăm dò xem liệu sẽ có con côn trùng biến dị nào quanh đây không. Sáng nay đã phát hiện dấu vết đường dài đầy khả nghi cùng những vết cắt trên thân cây đã chứng minh điều ấy.



“Hơn nữa là mình tuy còn nhiều nhưng nó không phải vô tận, phải đi tìm đồ thôi.” Nhìn 3 cái ba lô trên sàn khá đầy đồ mà cảm thán. “Hên là tụi mình ở vùng không đông người lắm, nếu ở trong thành phố thì có lẽ đi đời nhà ma rồi.”

“Vâng ak” Hai đứa mặt buồn xuống.

“Nhà 2 đứa ở đâu? Có định đi tìm ba mẹ không?”

“Có chứ, phải tìm ba mẹ mà anh. Không biết họ còn sống không.” Dương An lập tức đáp lại.

“Em lo cho bà ngoài, hi vọng bà không sao.” Khôi Đăng xoa đầu Nhã Quyên, nói xin lỗi.

“Nó sống với bà ngoại, còn ba mẹ nó thì đi làm ăn nước ngoài đấy.” Dương An giải thích liền, có vẻ cậu quen thuộc Nhã Quyên lắm.

“Hai đứa thân quá ha.” Khôi Đăng lập tức rút tay về, Nhã Quyên che miệng cười tiếp.

“Tụi em đến nhà nó chơi mấy lần rồi. Nhà giàu lắm luôn.”

“Giàu gì đâu, bình thường à.” Nhã Quyên xua xua tay phủ nhận. Nhưng nhớ ngày đầu gặp cũng thấy đồ con bé mặc có lẽ là đồ hàng hiệu, chắc là bình thường trong nhà giàu rồi.

“Ừ, chắc tui tin.”

“Xắp đồ chuẩn bị đi thôi.”

Dương An đi trước thấy nguy hiểm sẽ dùng năng lực mình t·ấn c·ông trước. Năng lực Dương An thích hợp đi trước hơn hai người còn lại nên đảm nhiệm vai trò này. Khôi Đăng đi sau cùng, dùng nỏ để t·ấn c·ông từ xa, yểm trợ Dương An bằng tên đồng thời bảo vệ phía sau. Nhã Quyên ở giữa, phụ trách hỗ trợ phục hồi cho hai người còn lại, Healer cần được ở vị trí an toàn. Khi cần thiết Nhã Quyên sẽ cầm nỏ hỗ trợ, Khôi Đăng cầm thương lên giúp Dương An. Đội hình 3 người an toàn hơn nhiều so với việc mệnh ai lấy lo.

“Nhớ cẩn thận đấy An, rừng cây nó phát triển nhiều lắm. Lũ côn trùng có thể ẩn nấp t·ấn c·ông bất ngờ đấy.”

“Em biết rồi.” Phừng.. gươm lửa cháy lên, cậu ta lao vào t·ấn c·ông thây ma trước mặt. Dù thây ma có phản khán lại nhưng cũng chịu thua trước gươm lửa ấy.



“Anh ơi… bên kia hình như có gì đó.” Nhã Quyên kều tay Khôi Đăng, chỉ về 1 phướng. “Có thứ gì đó ở đấy…”

Khôi Đăng gật đầu, ra hiệu cả 3 im lặng sau đó cẩn thận tiến về hướng Nhã Quyên chỉ. Cả ba cố gắng không phát ra âm thanh lớn, nấp sau thân cây. Khi đến gần mục tiêu khoảng 50m, họ kinh hoàng phát hiện ra thứ đó là gì…

Một con thây ma gầy gò, đang ngồi quay lưng lại với họ. Nó dùng tay móc mắt người dưới đất, mái tóc dài có lẽ là phụ nữ, lè lưỡi dài liếm hưởng thụ và thưởng thức nó. Nó tiếp tục moi ra những bộ phận khác mà thưởng thức ngon lành. Nó xé cánh tay cô ta ra và nhai như nhai một miếng bánh, rôm rốp. Thi thoảng còn phát ra tiếng cười kekeke rợn người. Máu chảy dưới đất. Không những thế xung quanh nó xác thây ma và xác người la liệt. Họ c·hết mà mắt vẫn mở trợn trắng. Khúc xương bị ném sang 1 bên, vào đống xương giống như nó. Một bên xác thịt còn nguyên một bên là chỉ còn 1 phần nào đấy cơ thể. Một cảnh tượng hết sức kinh hoàng.

Nếu chỉ đơn thuần là lũ thây ma ăn xác thì không quá đáng sợ, nhưng được thấy cản tượng này khó ai có thể kìm lòng được. Nhã Quyên lập tức nôn ra, còn Dương An đ·ã c·hết đứng rồi, Khôi Đăng phát giác tình hình không ổn lập tức kéo 2 đứa đấy chạy ngay đi. Vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại xem liệu “nó” có đuổi theo không.

Cả ba như ma đuổi, vắt chân lên cổ mà chay. Không biết được bao xa mà cả ba dừng lại thở hổn hển. Nhã Quyên lẫn Dương An lần nữa nôn ra, lần này còn tệ hơn trước. Dạ dày Khôi Đăng cũng không khá hơn là bao, cũng sắp trào ra rồi.

“Nó là cái g… ọe ọe…” Dương An mặt tái mét mà hỏi.

“Anh không biết… Nhưng nó chắc chắn nguy hiểm hơn con nhện lần trước rất nhiều lần.” Khôi Đăng đáp. Nhã Quyên mặt xanh lét sợ hãi. Có lẽ cảnh tượng ấy sẽ khắc ghi vào trí nhớ con bé rất lâu.

“Chỉ hi vọng nó không phát hiện ra. Nếu không…” Khôi Đăng nuốt nước bọt. “Anh không chắc mình sẽ c·hết như thế nào.”

‘Nếu vào buổi tối có lẽ mình sẽ biết về nó rồi. Trời vẫn còn rất sáng, lâu lắm mới đến tối. Khỉ thật.’

Kekeke…

Tiếng cười khi nãy đã đến gần hơn, Khôi Đăng và Dương An lập tức cầm v·ũ k·hí, kích hoạt năng lực, tư thế chiến đấu sẵn sàng.

“Quyên, sốc lại tinh thần đi em. Cầm nỏ trốn đâu đó ngay.” Khôi Đăng lập tức nói với Quyên, nhìn xung nghe tiếng kekeke ấy ngày một càng gần. Thấy Quyên vẫn chưa bình phục lại, Khôi đưa ra quyết định.

“An, em đưa Quyên nấp sau cây, khi nào anh ra hiệu chạy ngay.” Cậu ta quyết định mình sẽ dẫn dụ nó đi. “Nó đánh hơi được mình rồi.”

“Anh….” Dương An hiểu ý định của Khôi.

“Ừm, ít nhất hai đứa có thể sống. Tin tưởng anh đi. Anh vẫn còn mấy thứ phòng thân.” Khôi Đăng quả quyết. “Thể trạng anh tốt nhất nên anh sẽ dẫn dụ nó đi. Yên tâm, anh có kinh nghiệm rồi.” Lúc này Khôi Đăng còn ra vẻ tinh nghịch.

-------------

Mừng đại lẽ 30.4 1.5 3 chương up sớm. Arigatoooooo.