Chương 17: Cháy sạch lông
Ngày mới đã đến. Khi Dương An, Nhã Quyên thức dậy đã thấy Khôi Đăng ngồi ngủ ở cửa rồi. Tóc vẫn còn ướt, sương trên quần áo vẫn đọng lại, có lẽ mới ngủ thôi. Hai đứa ra hiệu im lặng với nhau. Tinh thần hai đứa hôm nay có vẻ tốt hơn rôi, nhìn cả hai năng động hơn hôm qua. Được ngủ 1 đêm không canh gác, không chạy trốn, được ăn no nên mới có thể ngủ một mạch đến sáng như vậy.
Nhìn anh ấy ngủ như vậy cả hai đều sinh ra cảm giác biết ơn.
“Uwm~~..” Khôi Đăng mở mắt, phát hiện 6 con mắt (Nhã Quyên 4 mắt) đang nhìn mình,rồi lại nhắm mắt gật gà tiếp.
Nhã Quyên che miệng cười nhẹ, còn Dương An chậc lưỡi.
“Hai đứa dậy lúc nào? Ăn sáng đi.” Khôi Đăng đưa bánh cho hai đứa, miệng vẫn ngáp dài. Đêm qua thật sự vất vả rất nhiều, nếu không có tinh thần lực tăng cao chắc không thể về đến đây ngủ rồi, phải lê lết ở ngoài kia.
“Anh b·ị t·hương ở tay khi nào vậy?” Nhã Quyên để ý thấy tay trái cậu đã băng bó, tối qua làm gì có. “Để em chữa cho.”
“À không cần đâu, băng gạc này có tác dụng chữa lành v·ết t·hương nhanh lắm, nói thế nhưng khi giơ tay lên cảm thấy đau vô cùng. Vẫn là để Nhã Quyên chữa.
Cỏ bốn lá màu xanh hiện lên, tỏa ra ánh sáng xanh lá. Khôi Đăng cảm thấy v·ết t·hương khá hơn rất nhiều, gỡ băng gạc ra thấy nó gần như không dấu vết nữa.
“Thank kiu em gái.” Cậu ta làm động tác trái tim để cảm ơn nhưng tiện thể trêu chọc ẻm luôn.
Dương An một bên nhìn không biểu hiện, nhưng thực chất sâu bên trong lại đố kị thêm buồn bã.
“Nè.” Bất ngờ 1 viên đã thức tỉnh đưa ra trươc mặt cậu. Trong sự ngơ ngác mắt tròn chưa hiểu gì mà nhìn Khôi Đăng gặp cái bánh, tay cầm viên đá.
[Đá thức tỉnh (không hoàn chỉnh) cấp trắng. Giúp người sử dụng nó thức tỉnh dị năng, tiến vào con đường tiến hóa siêu phàm. Một viên đá thức tỉnh băng 100 mảnh thoi năng lượng. Đá thức tỉnh có nhiều tác dụng với người sử dụng, tăng cường năng lượng, tăng miễn dịch. Có xác xuất thức tỉnh thất bài.Thức tỉnh thất bại sẽ khiến người dùng bị suy yếu rất nhiều hoặc trở nên điên loạn.]
“Đá thức tỉnh không hoàn chỉnh. Dùng nó có cơ hội thức tỉnh. Muốn không?” Nuốt xong miếng bánh Khôi Đăng giải thích. “Thứ này khi dùng sẽ có chút tác dụng phụ nhưng nếu thức tỉnh thành công sẽ mang lại siêu năng lực cho người dùng nó, nếu thất bại thì lại tăng cường thể chất cho người đó. Xui thì...”
“Cho em?” Khôi Đăng gật đầu. “Nhưng từ khi nào anh có…”
“Là tối qua đi săn, xui là không thu được loại hoàn chỉnh cho mày.” Khôi Đăng nhún vai giải thích. “Nhưng nói rồi đó, nó mang tính hên xui rất nhiều. Cứ nghĩ kĩ đi rồi dùng nó. Có chuyện gì thì bảo Quyên nó hồi máu tích cực, không c·hết được.”
Cầm viên đá thức tỉnh không hoàn chỉnh nửa trong nửa đục màu trắng sữa này cậu ta không biết nói gì. Nghĩ đến việc tối qua anh ấy vừa canh gác vừa tìm viên đá này, thậm chí b·ị t·hương tay mà không nói. Vậy mà tối qua trong lòng cậu lại có những cảm xúc tiêu cực với anh mà thấy mình thật tệ quá.
“Hay ông đừng dùng nó, đợi bọn tui tìm viên đá hoàn chỉnh cho. Nó may rủi như vậy…” Nhã Quyên khuyên nhủ. Dù sao cũng là bạn học, cũng đi với nhau 1 đoạn qua không nỡ để bạn đánh cược như vậy. Chính Dương An cũng lưỡng lự khi cầm nó. Bất giác cậu nhớ lại những ngày qua mình đã trải qua gì, đặc biệt nụ cười đáng ghét của Trường Minh khiến cậu hạ quyêt tâm.
“Em sẽ dùng nó. Được ăn cả, ngã về không.” Dương An ném nó vào trong miệng. Cảm giác viên đá vừa vào miệng tan ra như nước, thấm vào ngóc ngách cơ thể thật dễ chịu. Một luồng sáng đỏ thoát ra từ cơ thể cậu. Cậu cảm thấy thứ gì đó đang tuôn trào hay xuất hiện.
“Quyên, em dùng năng lực của mình luôn giờ đi.” Khôi Đăng đứng nhìn, mặt cẩn trọng nói, tay cũng đã cầm bình nước thuốc đề phòng.
“Nhưng em thấy…” “Đề phòng…”
Năng lực của Dương An dần hình thành. Tại bàn tay của cậu ánh sáng hội tụ lại thành đường thẳng, cuối cùng hóa thành lửa rực cháy tạo thành một thanh gươm đỏ rực. Cầm trên tay, cảm nhận sức mạnh đấy, Dương An biết mình đã thành công thức tỉnh năng lực. Hai người còn lại cũng thở phào nhẹ nhỏm.
“Em thành cô…AAAAAAAAAAA” Lúc Dương An vui mừng định khoe với hai người thì l·ửa b·ùng l·ên khắp cả người cậu. Ngọn lửa đỏ rực như thanh kiếm ấy. Cậu hét lên đau đớn cực hạn.
Biến cố bất ngờ khiến 2 người vừa thả lỏng lập tức khẩn chương lên. Nhã Quyên vội dùng năng lực chữa trị cho Dương An, ánh sáng xanh liên tục được truyền vào người cậu, đối chọi với lửa đỏ.
“Mau dừng năng lực mình lại đi Dương An.” Khôi Đăng hét lớn nhưng đáp lại vẫn chỉ tiếng la đau ấy. “Phải làm sao giờ.” Khôi Đăng trở nên bồn chồn lo lắng, năng lực của mình hiện tại đã dừng không thể dùng. “Nước kiếm đâu ra bây giờ.”
Khôi Đăng lục lọi túi của mình, tìm lấy thạch tự ‘Bom nước’ ném vào Dương An. Lập tức một quả bóng nước siêu lớn xuất hiện, trút nước xuống con người đang cháy kia. Tuy vậy sức nước của nó đẩy văng Nhã Quyên và Khôi Đăng ngã ra sau. Nước trút xuống đột ngột khiến ngọn lửa cũng nhỏ dần. Cuối cùng Dương An cả người đen thui ngã xuống. Khôi Đăng vội chạy đến, đút nước thuốc vào miệng thằng bé. Nhã Quyên cũng đến sau đó tụ lại năng lực chữa trị cho cậu ta. Mặt cả hai đều hết sức căng thẳng. Khôi Đăng cầm thêm một bình tưới lên người làm dịu v·ết t·hương đi.
Khôi Đăng đến cái túi rồi lấy chai thuốc gốc ra, quay lại nhỏ vài giọt vào miệng Dương An. Thuốc gốc có tác dụng rất tốt nhưng không có nghĩa là thần dược, nó chỉ có tác dụng chữa lành v·ết t·hương nhanh chóng mà thôi.
“Khụ khụ khụ…” Cuối cùng Dương An cũng có động tĩnh trở lại, âm thanh cực khàn. Bây giờ có thể an tâm phần nào rồi. Nhã Quyên vẫn tiếp tục chữa lành cho cậu ta.
“Dương An, em sao rồi? Nói gì xem nào?”
“Dương An ông đừng c·hết mà….”
“Bậy…bậy bạ” Dương An nặng nề mở mắt, miệng muốn nói to nhưng không thể. Nghe được hồi đáp cả Khôi và Quyên hoàn toàn yên tâm rồi.
Nhã Quyên vẫn liên tục dùng dị năng, một lúc sau Dương An có thể nhấc tay lên vỗ vỗ Quyên, ý bảo dừng được rồi nhưng cô vẫn tiếp tục tiếp tục nhưng lập tức ngã sang 1 bên, da môi khô khốc như vừa bị hút cạn nước.
“Tuyệt. Giờ thì có hai n·ạn n·hân.” Khôi Đăng vỗ vỗ trán bất lực.
“Em không sao… khụ khụ…” Dương An nằm đất mắt kép hờ, miệng nói với Khôi. “Quyên nó làm sao đấy anh? Em kéo theo…. nó đi rồi hả.”
“Chắc con bé cạn năng lượng thôi. Không sao cả.” Khôi Đăng kiểm tra. ‘Con bé dùng năng lực cũng lâu phết. Có lẽ là chỉ số ma lực của con bé là 3.8 nên mới có thể lâu như vậy.’ Cậu cảm thán. Khôi Đăng nhìn hai đứa một lúc, thi thoảng lấy tay để mũi xem hai đứa có còn thở không lập tức nhận lại 2 cái trừng mắt tức tối.
“Nuốt đi.” Anh ta đút thoi năng lượng vào miệng hai đứa. Thoi năng lượng có tác dụng bổ xung năng lượng cấp tốc cho thức tỉnh giả mà, hai đứa đã thành họ rồi nên sẽ có tác dụng thôi.
Quả thật hai đứa tình trạng tốt hơn hẵn. Dương An còn rơi ra mấy vết than cháy nữa, Nhã Quyên thì sắc mặt hồng trở lại. Lấy băng gạc cũ ra nhưng phát hiện nó không thể dùng được nữa rồi, Khôi Đăng đành lấy cuộn mới ra dùng, nhìn cả thân đen của Dương An anh ta quyết định…. Không dùng cho nó, không đủ độ dài.
“Em xin lỗi…” Dương An để nước mắt trải dài. “Giá em cẩn thận hơn sẽ không kiến mọi người như vậy… khụ khụ…”
“Không sao mà…” Nhã Quyên an ủi.
Khôi Đăng cầm chai nước uống rồi nhìn hai đứa, không nói gì.
“Anh nên xin lỗi mới đúng. Nếu anh không đưa nó cho em hoặc tìm được viên đá hoàn chỉnh chắc sẽ không sao.” Khôi Đăng chống cằm, mặt chút buồn.
“Không phải lỗi anh đâu. Anh đã cảnh báo em rồi mà, còn dùng thuốc chữa cho em nữa. Là em ngu ngốc quá khi mới có năng lực đã bị phản lại như thế.” Dương An vội nhận lỗi về mình. “Cám ơn anh rất rất rất rất nhiều.”
Khôi Đăng bùng tráng thằng bé, nó tru lên đau đớn.
“Em quên cảm ơn Quyên rồi. Nó có công lớn hơn anh đáy. Không có nó thì thuốc của anh chả làm được gì.”
“Phải cảm ơn anh mới đúng. Nếu trước đấy anh không để Quyên thức tỉnh trước có khi em c·hết c·háy luôn rồi.” Dương An cười đăng cay. Lòng lại thêm chửi rủa mình. Vận dụng hết sức mà quay đầu sang bên Nhã Quyên. “Cám ơn bà, mốt tui sẽ bảo vệ bà trước thằng Trường Minh.”
Vốn dị cảm động đấy nhưng Nhã Quyên dù nằm bẹp đấy lại bật cười ha hả. Ai bảo giờ Dương An đen quá đen, đồ áo tóc tai cháy sạch, đầu đen bóng, nước mắt lại chảy dài không cười không được. Dương An lại đơ mặt ra nhìn Quyên cười, chả hiểu tại sao.
“Không…ha…không sao….hahaha… không có gì đâu….há há há há…” Càng nén cười thì càng cười to.
Nhìn hai đứa như thế Khôi Đăng nhớ lại lúc trước cũng cười với bạn thế nào, mắt trĩu buồn.
“Thằng ngốc, giờ mày không còn tí lông nào trên người đâu. Sư cọ à.”
“Ơ… đệch.” Dương An giờ mới hiểu ra vì sao. “Quả này báo quá trời báo, siêu năng lực của tui báo quá mà.” Dương An khóc không ra nước mắt.