Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 167: Không thể nói trước!




Chương 167: Không thể nói trước!

Đăng Minh Khải tới chỗ bạn gái cầu an ủi. Bạn gái anh ta là Chu Y Nhã có năng lực [Mộng Tri] biết được tương lai thông qua giấc mơ, có như vậy mới cảnh báo anh ta mang áo giáp sẵn. Chu Y Nhã thấy anh ta anh ta trở lại vội lấy khăn lau mồ hôi cho anh ta.

“Cám ơn em. May có em nhắc anh mới không bị nó đánh lén.” Đăng Minh Khải nắm lấy tay cô ân cần cảm ơn.

Chu Y Nhã mỉm cười. “Không có gì, em nên làm thôi.”

Hai người gặp nhau một ngày tệ hại. Cô là một người ăn xin ở khu ổ chuột, yếu ớt chờ ngày c·hết. Ấy vậy ông trời trêu ngươi cô, cho cô dị năng khi không còn sống được bao lâu, gần một tuần cô ấy không ăn được gì, sắp c·hết thì cô đã [Mộng Tri]. Mộng tri cô mơ thấy người đàn ông lại đứng giữa bầy thây ma, một mình cầm lưỡi hái đen chém g·iết thây ma như tử thần quyền năng.

Ban đầu chỉ là cô tưởng mình nằm mơ điều kì lạ nhưng một lần một người đàn ông bị người khác rượt đuổi, đánh gẫy chân, chỉ là cảnh tượng quá mức chân thật nên khiến cô suy nghĩ về nó. Ấy vậy nó đã diễn ra thật sự. Mọi cảnh tượng đều diễn ra y chang giấc mơ của cô. Và gương mặt người ấy y đúc người đàn ông cầm lưỡi hái ấy. Lúc này cô mới tin là giấc mơ của mình là thật.

Nếu anh ta là một cường giả tương lại vậy thì cô quyết định giúp anh ta trước khi c·hết vậy. Trước khi anh ta b·ị đ·ánh cô đã dùng hết sức húc ngã đối phương (vâng là húc đấy). Trước sự ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngữa, Đăng Minh Khải thấy Chu Y Nhã ra hiệu t·ấn c·ông. Anh ta liền cầm cục gạch đập vào đầu hắn rồi kéo cô chạy đi. Chỉ là người thân tàn sắp c·hết như cô lấy sức đâu mà chạy.

“Chạy về hướng nam, anh sẽ an toàn. Đi đi, tôi sắp c·hết nên không cần để ý đâu.”

Nghe vậy Đăng Minh Khải liền chạy thật nhanh, để mặc cô ở lại bên tường. Chu Y Nhã không trách anh ta, dù sao cô cũng biết giới hạn của mình. Rất nhanh khi trời chuyển tối, Minh Khải trở lại với những người khác, hối hả tìm cô, mang cô về chăm sóc. Duyên phận hai người cũng bắt đầu từ đây.



Chu Y Nhã mỗi lần nằm mơ sẽ nói cho Đăng Minh Khải biết để anh ta đề phòng. Có sự giúp đỡ của Chu Y Nhã, Đăng Minh Khải dần thăng tiến. Để rồi một ngày cô mơ thấy cứ điểm họ đang ở bị thây ma tập kích, mọi người đều bị nhấn chìm trong thi triều, cô thấy mình bị thây ma gặm thịt, xé xác vô cùng đáng sợ, dù cô có la hét thảm thiết cũng không ai cứu được cô. Vì quá sợ hãi nên cô choàng tỉnh dậy, nỗi sợ hãi chiếm lấy cô ấy.

Nghe Chu Y Nhã kể về giấc mơ ấy, Đăng Minh Khải quyết định mua vé xe rời đi cho cả hai, báo cho những người thân thiết với anh ta nhưng không ai tin mà cười nhạo anh ta. Cuối cùng chỉ có hai người là sẽ rời đi. Một lần nữa cô mơ về chuyến xe khởi hành.

“Em thật sự không mơ thấy tên cấp 2 đó sao?” Đăng Minh Khải nói thầm với Chu Y Nhã trên xe, cô ấy gật đầu chắc nịt.

“Em không thể mơ thấy điều gì về anh ta cả. Tất cả những gì em thấy là một bóng đen mà thôi. Vì thế anh phải cẩn thận với cậu ta.”

“Ừ. Em cũng vậy.”

“Nhưng em có cần thiết cứu mạng bọn chúng không? Khi nãy chúng hoàn toàn dễ bị g·iết lắm.” Đăng Minh Khải thắc mắc.

Chu Y Nhã cẩn trọng nhìn xung quanh. “Chưa phải lúc, bọn họ nếu giờ c·hết chúng ta dễ gặp nguy hiểm hơn anh à.”

Anh ta gật đầu đã hiểu. Đăng Minh Khải từ khi biết được năng lực của Y Nhã đã dặn cô không được để người khác biết, nếu không sẽ trở thành mục tiêu cho mọi thế lưc. Nằm mơ mà biết tương lai, ai chả muốn sở hữu năng lực ấy. Anh ta cũng thế, muốn chiếm giữ Chu Y Nhã cho mình.

Tận thế ai thiện ai ác không thể nói trước.



Lưu Tâm Diễm quăng ra ánh mắt coi thường khi đi ngang qua đám người cấp 3, thu hồi dị năng ngồi bệt xuống đất nhìn vào hướng nhóm Quỷ Mộc rời đi. Thầm nghĩ trong đầu. ‘Thằng nhóc đó cản mình là đúng. Nếu chỉ có mình thằng cầm lưỡi hái kia ở lại chắc chắn đám người ở đây sẽ c·hết. Bản thân mình đối phó con mèo cũng cảm thấy không thoải mái, cứ như đang bị người nào đó nhìn vậy.

“Thật bực bội mà!” Lưu Tâm Diễm nắm chặt tay khó chịu.

Người khác thấy cô bực tức như vậy rón rén cách xa một thước. Họ thì thầm với nhau. “Hết Quỷ Mộc tới thằng cấp 2 ngáo đá, giờ thêm con khùng này nữa. Cái đoàn xe này loạn quá đi mất.” “Thêm thằng quân nhân kia nữa, dắt theo con bạn gái vô dụng làm đéo gì không biết.” “Phải đấy. Toàn một lũ đáng sợ.” “Tao có nên xuống xe luôn không? Từ đây về lại cứ điểm vẫn an toàn hơn đi chung bọn này.” “Thật đấy, sợ vãi.”…. “Suỵt, con điên đó nhìn chúng ta kìa. Sợ quá đi mất.” “Không nói, không nói nữa.”

Lưu Tâm Diễm trừng mắt nhìn đám đó. Cô đâu điếc đến mức không nghe bọn chúng thầm thì như vậy chứ, dị năng giả cấp 4 cũng được cường hoá giác quan cơ bản mà.

Nhóm Chung Đình Huy trở về, lúc này Quỷ Mộc cũng đã tỉnh lại tự mình đi. Hai người Vũ Bìn, Chung Đình Huy đều không quên ánh mắt lẫn tiếng hừ lạnh của Quỷ Mộc khi tỉnh lại. Sợ thọt tim may là Quỷ Mọc không làm gì thêm mà đi trước bọn họ.

Nhìn thấy chiến tích ở chỗ xe bọn họ nhăn mày. Chung Đình Huy vội chạy tới hỏi tình hình, các linh thú của anh ta đã thu hồi nên không ai thấy, chỉ có linh thú hoàng yến đậu trên vai, nó thích hưởng ánh sáng nên Chung Đình Huy thường để nó ở ngoài với mình. Vũ Bình và hai người nhà xe ở một góc trao đổi với nhau, thi thoảng nhìn hành khách rồi lại nói tiếp với nhau.

“Thằng nhóc kia chưa về sao?” Chung Đình Huy ngạc nhiên khi chưa thấy Khôi Đăng trở về. “Cậu ta theo sau chúng tôi nhưng không thấy sau đó, trên đường về cũng không thấy đâu tưởng là về xe rồi.”



“Chưa. Nó bỏ chạy theo các người mà.”

“Có khi nó sợ quá nên bỏ chạy rồi chăng?”

“Hahaha, có khi thế thật. Suy cho cùng cũng là thằng yếu ớt cấp 2 thôi mà. Bỏ chạy như chuột nhắt là phải rồi.”

“HAHA.”

“Uổng công cho cậu lo lắng rồi. Thằng ranh con đó chỉ được cái nhà chống lưng mà thôi.”

“HAHAHA” tiếng cười càng vang hơn.

Nhắc tới Khôi Đăng bọn họ thản nhiên nói xấu như chuyện rất bình thường.

Ầm! Lưu Tâm Diễm đập mạnh vào thành xe khiến bọn họ giật mình định nói nhưng thấy ánh mắt bực bội của cô ấy, bọn họ đành nuốt lưỡi vào trong. Mà sống lưng họ cảm thấy ớn lạnh. Quỷ Mộc liếc nhìn đám ngu xuẩn ấy.

Vũ Bình đi tới trước mặt bọn họ thông báo. “Nhà xe sẽ sửa xe trong mười lăm phút, chúng ta cũng đợi cậu ta luôn. Nếu không thấy chúng ta sẽ đi luôn không chờ thêm gì nữa. Ai có ý kiến gì không?”

Tất cả lắc đầu, cầu còn không được, tiện thể nói xấu thêm chút ít.

“Không cần. Tôi trở về rồi.” Tiếng Khôi Đăng vang lên dõng dạc từ sau lưng Quỷ Mộc. Hai người chạm mắt nhau không nói gì, chỉ gật đầu chào hỏi. Khôi Đăng kéo lê một người trở lại. Nhìn có vẻ b·ị t·hương nặng.

Nhìn thấy Khôi Đăng trở lại đồng thời kéo thêm một người trở lại, bọn họ sắc mặt không tốt chút nào. Nhất là họ vừa nói xấu n·ạn n·hân thì n·ạn n·hân đã trở lại. “Có khi nào nó nghe thấy rồi không?” “Không có đâu.” “Có nghe thấy thì làm được gì chúng ta. Sợ gì.”