Chương 166: Trấn áp
Những lời của Minh Hải đã làm Quỷ Mộc điên lên không còn kìm chế như trước, đứng đấy không la hét, không cử động mà chỉ để sát khí đầy mùi máu đè nén khắp không gian.
“Quỷ Mộc. Quỷ Mộc, anh…. Mau dưn nại….” Chung Đình Huy cực nhọc hét lớn. Tiếc là giờ Quỷ Mộc giờ đây không còn nghe gì cả. Trừng đôi mắt đỏ au đầy đau khổ cùng phẩn nộ nhìn chằm chọc vào hai xác c·hết bị thực vật quất hết ấy.
“QUỶ MỘC!!!” Chung Đình Huy lấy hết cam đảm mà hét lớn. May mắn có tác dụng, Quỷ Mộc quay lại trừng mắt nhìn Chung Đình Huy. Nếu không được linh thú hoàng yến kịp che mắt thì ánh mắt ấy đã ám ảnh anh ta sau này rồi.
Nhưng nhờ đấy mà Vũ Bình nắm được cơ hội mà thi triển dị năng của mình. Lập tức luồng khí áp đè xuống Quỷ Mộc khiến anh ta bất ngờ nhưng anh ta cũng gồng người chống lại. Vũ Bình chỉ có thể cắn răng dùng hết sức đè Quỷ Mộc xuống đất. Một người cấp ba như ông ấy phải chịu trách nhiệm người cấp bốn mà thực lực vượt cấp 5 như Quỷ Mộc thật sự quá sức.
“Quỷ Mộc! Trấn áp!” ông ta nắm chặt món đồ gì đấy trong tay, lập tức Quỷ Mộc mất đi ý thức ngất đi. Sát khí đẫm máu ấy liền tan đi. Lúc này cả hai người đều tham lam hít thở dù biết hít thở lập tức rất có thể nguy hiểm cho mình. Nhớ nha, bị mất oxi không nên vội vã hít thở, hít chậm từ từ thôi. d( _・ )
“Hoàng yến, đi chữa trị cho anh ta đi.” Chung Đình Huy bảo linh thú hoàng yến của mình giúp đỡ người nằm bất động trên đất, xung quanh đẫm máu. Dù rằng không muốn nhưng hoàng yến đành phải đậu trên người Quỷ Mộc, người lúc nãy vừa khiến chủ nhân khổ sở, nó phát ra ánh sáng vàng lấp lánh chữ trị cho Quỷ Mộc.
Vũ Bình và Chung Đình Huy dựa vào hổ đỏ mà tới gần Quỷ Mộc, tuy vậy vẫn cách xa anh ta 2 mét đề phòng. Cả hai cùng dưỡng sức phục hồi.
Chung Đình Huy ngó nghiêng xung quanh, cau mày suy nghĩ. “Khi nãy tôi có thấy Khôi Đăng nó theo chúng ta, nhưng đã lâu như vậy sao không thấy cậu ta đâu?”
Vũ Bình nghe vậy cũng cau mày. “Chắc cậu ta không theo kịp đã quay về trước rồi. Khi nãy tên này (chỉ Quỷ Mộc) bay nhanh quá mà.”
“Đúng vậy. Quả là ác quỷ nổi danh mà. Không thể đùa được.” Chung Đình Huy đồng ý. ‘Cách chiến đấu anh ta vừa âm hiểm vừa đáng sợ. Nhất định không thể trở thành kẻ thù của nhau, phải lôi kéo anh ta thành đồng minh của mình. Chỉ cần có sức mạnh của anh ta mình mới an toàn được.’
Hơn mười lăm phút sau, bọn họ mới phục hồi kha khá mới đứng dậy được. Quỷ Mộc cũng được phục hồi khá tốt. Nhưng vì Quỷ Mộc khá nặng nên đành uỷ khuất ‘hổ đỏ’ vác anh ta vậy. Hổ đỏ kịch liệt phản đối, mùi trên người hắn quá ghê tớm làm Hổ đỏ không muốn chạm vào. Chung Đình Huy đành phải lấy dị thạch cấp 4 ra dụ dỗ nó mới miễn cưỡng đồng ý.
“Đến lúc quay lại xe rồi. Hi vọng bọn họ chờ chúng ta.” Chung Đình Huy hi vọng.
Vũ Bình gật đầu.
Chỉ là sau lưng họ, xác thịt bị nghiền nát bởi thực vật lại có biến chuyển mà họ không biết.
Minh Hải hắn ta không can tâm. Linh hồn của hắn vụn vỡ, hắn gào thét không cam tâm.
Nhờ vào lồng chắn của mình mà hắn có thể thoát c·hết với những người khác. Sau đó cảnh g·iết chóc của Quỷ Mộc đã khiến anh ta sợ hãi trốn tránh trong nhà. Mãi đến khi gặp người đó khơi dậy mong muốn trả thù của mình, bất chất tất cả mà trở thành ác quỷ, phục kích ở đây chờ để g·iết Quỷ Mộc.
Chỉ là hắn đánh giá thấp Quỷ Mộc, khi còn cấp 2 Quỷ Mộc đã g·iết một đại đội, có năm sáu người cấp 4 vậy thì bây giờ anh ta là cấp 4 thì g·iết c·hết cấp 4 như hắn có là gì khó chứ. Là hắn ngu muội, tự phụ mới để bị g·iết như vậy.
/Không cam tâm?/
/Vậy cho ta linh hồn của ngươi, ta sẽ giúp ngươi g·iết chúng./
Một âm thanh như cửa kẹt vang lên khiến Minh Hải sợ hãi, nhưng hắn ta lập tức đồng ý. Linh hồn của hắn bị một đầu lâu rực lửa đen nuốt lấy, nhai ngấu nghiến.
/Linh hồn này thật rác rưởi, chỉ là mùi vị trả thù vặn vẹo không tồi./
Khi Quỷ Mộc tung nắm đấm trên trời vào tên ác quỷ cũng là lúc chiến trường bên Lưu Tâm Diễm đến đoạn kết. Mèo thây ma đực tuy không còn lông nhưng cố gắng xù lông đe doạ bọn họ, cả người nó đầy vết cháy khét, xương đuôi của nó đã bị cắt đứt.
Những người cấp 3 b·ị t·hương nhìn hai người Lưu Tâm Diễm và Đăng Minh Khải đứng trước mặt họ mà thầm cảm thán nếu hai người họ rời đi chắc chắn bọn họ c·hết hết rồi. Đặng Minh Khải vung lưỡi liềm đen chém mèo đực, nó vung trao chặn lại sau đó như rắn trường ra sau lưng anh ta tập kích.
Móng vuốt cào vào lưng anh ta nhưng chỉ để lại vết tích nhưng không nguy hiểm tính mạng. Minh Khải mặc sẵn áo giáp lưới thép bên trong. Đó là sản phẩm của bộ nghiên cứu tạo ra, có thể chặn được công kích cấp 3 trở xuống. Minh Khải quay người chém vào mèo đực.
‘Cũng may là nghe lời em ấy mặc sẵn áo giáp.’ Minh Khải cám ơn trong lòng cô bạn gái này, nghe cô ấy nói mơ hồ tương lai cũng thật may mắn.
Mèo đực nhảy vọt ra sau tiếc là thứ gì đó nóng bỏng đỡ lấy nó. Lưu Tâm Diễm tựa như Firestar, cả người được lửa quấn quanh, tóc đuôi ngựa rực cháy kiêu hãnh mà đấm vào mèo đực khiến nó cảm nhận được nhiệt độ đáng sợ. Nó b·ị đ·ánh bay ra đất nhưng rất nhanh đứng dậy sẵn sàng tái chiến. Chỉ là nó quay đầu hướng nào đó rồi gào lên hung dữ. Lúc này mèo cái đã bị Quỷ Mộc đánh còn nửa cái mạng.
“Sao thế? Tao mới khởi động thôi mà. Chưa đủ cho tao nóng thêm sao mèo hư?” Tâm Diễm như phản diện gân mặt nhìn mèo đực kiêu kích. Lửa quấn lấy tay cô tạo thành một bàn tay lửa nóng bỏng. “Tới đây kết thúc thôi. Mày làm tao chán đến mức tức giận đấy.”
Trước sau hai người Tâm Diễm Minh Khai t·ấn c·ông khiến mèo đực phẫn nộ. Những kẻ mà nó coi là con mồi lại có thể đánh nó như vậy, bên kia chủ nhân lẫn bạn đời đang bị người khác đánh tan nát. Nó gầm lên, bản thân lớn thêm một vòng, huyết dịch hôi thôi bọc lấy nó.
Tâm Diễm chắc ních tung nắm đấm vào nó. Huyết dịch h·ôi t·hối v·a c·hạm nắm đấu lửa b·ạo l·ực mà tan nát nhưng rồi lại tái hợp lại thành mèo lớn.
“Vô ích thôi mèo hư.” Tâm Diễm tung quyền lần này mạnh đến mức lửa bay ra tận ra sau mấy mét chưa tắt.
Chỉ là đống huyết dịch ấy lại tụ lần nữa nhưng Minh Khải không để nó thành công tái hợp. Lưỡi hái đen mang theo hắc quang trảm xuống chém đứt đôi đầu nó. Nó hoàn toàn bị g·iết c·hết.
Minh Khải vừa tiếp đất đã bị Tâm Diễm túm cổ áo, giơ nắm đấm đe doạ. “Sao mày dám xen vào như thế? Mày nghĩ tao không thể diệt được nó à?”
“Không có. Tôi không dám nghĩ thế. Tôi tin chị có thể làm được mà. Nhưng cần phải kết thúc nó nhanh càng tốt.” Minh Khải hoảng sợ. Đối diện với con ả nóng tính điên khùng này anh ta không dám làm phật ý ả. Khi nãy chiến đấu cùng anh ta cảm nhận con ả này b·ạo l·ực đến mức nào. Nhìn lại mớ dấu tích tan nát trên đất vẫn còn b·ốc k·hói, tất cả đều là dấu tích của ả ta tạo ra cả.
“Hừ.” Lưu Tâm Diễm hất anh ta ra, hừ lạnh. “Đừng có tưởng bở. Tao tức giận lên đừng hỏi bố mày là ai.”
Đi ngang qua đám người khi nãy dèm pha, cô ấy quăng ra ánh mắt coi thường, thu hồi dị năng ngồi bệt xuống đất nhìn vào hướng nhóm Quỷ Mộc rời đi.