Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 168: Ác quỷ kiếp trước




Chương 168: Ác quỷ kiếp trước

Quỷ Mộc Andy thầm đánh giá người đó. ‘Bị thương như vậy là do bị người t·ấn c·ông. Nhưng là người này cũng cấp 4 chứ không đùa, tuy không mạnh bằng cô ta (*chỉ Tâm Diễm) hay hai thằng đó (*Chung Đình Huy và Đăng Minh Khải) nhưng b·ị đ·ánh như vậy…. Thằng nhóc này thật sự không đùa được. Thú vị…’

┐( ̄ヘ ̄)┌

Nhìn thấy Khôi Đăng trở lại đồng thời kéo thêm một người trở lại, bọn họ sắc mặt không tốt chút nào. Nhất là họ vừa nói xấu n·ạn n·hân thì n·ạn n·hân đã trở lại.

“Có khi nào nó nghe thấy rồi không?” “Không có đâu.” “Có nghe thấy thì làm được gì chúng ta. Sợ gì.”

Khôi Đăng ném người đó cho Vũ Bình. “Chữa trị cho người các ông đi. Anh ta còn sống đấy.”

Xong rồi cậu quay lại mặt lạnh nhìn đám người đó. “Còn sống à? Mồm mép vẫn dùng tốt như vậy chắc không sao rồi ha? Chúc mừng nhé.”

Nghe thế bọn họ tức giận xanh mặt chửi cậu nhưng cậu quay người bỏ đi không quan tâm, lên xe ngủ mặc kệ bọn họ muốn nói gì thì nói.

“Không biết trốn ở đâu cả buổi. Về còn kéo theo thằng nào rồi bảo h·ung t·hủ giao cho bọn họ. Rõ là kiếm cớ trốn việc mà.” “Lỡ đâu vớ phải thằng b·ị t·hương rồi mang về chiếm công thì sao?” “Đúng là thằng hèn mà.” “Càng lúc càng không ưu nó, có dịp chắc chắn tao sẽ đánh nó một trận.” “….”

“Mọi người đừng nói cậu ta thế. Cậu ta đã bảo Tâm Diễm ở lại bảo vệ mọi người còn gì. Nếu cậu ta không bảo cô ấy ở lại mọi người đã gặp nguy rồi. Đừng nói xấu em nó như thế.”



Chung Đình Huy lên tiếng bảo vệ cho Khôi Đăng. “Em ấy có thể đánh bại dị năng giả cấp 4 chứng tỏ em ấy không phải là kẻ yếu ớt. Mọi người đừng nghi nghờ em ấy quá nữa. Tôi tin em ấy là một thằng nhóc có năng lực.”

Nghe Chung Đình Huy nói vậy những người khác cũng im lặng dần, đây xem như nể mặt anh ta.

Mười năm phút đã qua, xe cũng đã sửa xong, mọi người cũng an vị chỗ ngồi. Chỉ là Chung Đình Huy được bọn họ kéo ngồi lên phía trước. Hàng ghế sau chỉ còn bà chằn lửa không ai dám động, ác quỷ không ai dám gần và một kẻ vô lại yếu nhất đang ngủ đéo ai muốn nói chuyện. Xui xẻo là Vũ Binh phải giá·m s·át ác quỷ nên không thể rời xa, nếu không ông ta cũng muốn ngồi chỗ khác rồi.

Nói chung là 3 người này bị xa lánh rõ rết. Nhưng cả ba người đều không quan tâm.

Ầm!. Tiếng thứ gì đó đập vào nóc xe khiến mọi người giật mình. Nhìn vết lõm biết phía trên đang là sinh vật nặng nề nào đó. Nó từng bước đi trên nóc xe, mọi người ở dưới căng thẳng nhìn nó.

“Ú OÀ!!!!” Nó treo ngược trước xe hù doạ bọn họ. Quỷ Mộc và Chung Đình Huy rất nhanh phát hiện đối phương là Minh Hải sống lại, chỉ là nhìn hắn khác với khi nãy rất nhiều.

“C·hết nè!” Nó quay người giữa không trung tung đuôi nhọn xuyên cửa kính t·ấn c·ông bọn họ, cũng may Quỷ Mộc phản ứng kịp tung dây gai máu chặn lại. Nhưng đuôi nhọn lại xuyên qua tài xế Văn Tứ khiến ông ta c·hết t·ại c·hỗ.

“Tất cả ra khỏi xe MAU!” Khúc Nam phụ xe hét lớn.

Từ hai bên bọn họ đập cửa thoát thân. Khôi Đăng vẫn còn ngái ngủ bị Lưu Tâm Diễm túm áo kéo ra khỏi xe.



[Minh Hải] giờ đây khác lạ, mang dáng một con quỷ thật sự. Một thân to lớn đỏ máu với lớp vảy nhỏ, cặp sừng dê đen, đôi mắt xếch híp đê tiện với đồng tử dọc, cặp cánh dơi hoàn thiện không vết rách, và giờ có thêm một đuôi gai sắc nhọn. Mặt hắn dường như biến hoá hơn, nhìn vô cùng ngông cuồng.

“Hắc hắc. Thân thể này không tồi, có thể đạt được hình dáng này xem như rất có tốt chất. Hắc hắc hắc.” Con quỷ ấy cười đê tiện, sờ cơ thể mới của mình trước mặt bọn họ.

“Eo, biến thái vãi.” Lưu Tâm Diễm đau mắt không nhịn được mà bỉu môi. Tiếp cô bị bóng đỏ áp sát đánh bay ra thân cây cách đấy vài mét.

“Im đi con mụ xấu xí.” Nắm đấm con quỷ còn b·ốc k·hói, nó trừng mắt nhìn cô như rác rưởi. “Có biết tao đợi ngày có được thân xác mới lâu lắm không mà mày dám chê nó chứ con chó xấu xí này.”

Những người khác toát mô hôi lạnh khi thấy nó xuyên qua bọn họ đánh Lưu Tâm Diễm một cách dễ dàng như vậy. Nếu là bọn họ chắc chắn đã c·hết t·ại c·hỗ rồi, không như Lưu Tâm Diễm đang đứng lên với sự tức giận trên gương mặt.

“Mẹ nó! Biến thái thì nhận là biến thái đi còn ở đấy chê người khác. Đừng tưởng chỉ mình mày biết tức giận.” Nói rồi cô rực cháy trong giận dữ, như sao lửa xông vào t·ấn c·ông con quỷ.

“Tâm Diễm, ĐỪNG….” Chung Đình Huy vội vã ngăn lại tiếc không kịp, Lưu Tâm Diễm lần này b·ị đ·ánh bay ra lần nữa, mãi không thấy cô ấy đứng lên, chỉ sợ có nguy hiểm rồi.

Khi nãy anh ta không nhận ra nhưng giờ nhớ rồi, con quỷ trước mặt là sinh vật khủng bố ở kiếp trước, làm mưa làm gió ở Trung Quốc. Trung Quốc đã phải huy động một lượng lớn dị năng giả cấp 7 8 thậm chí cấp 9 ra trận. Tiếc là khi đó anh ta vẫn đang vật lộn dưới vũng bùn tận thế chưa ngóc đầu lên được, đang vướng bận chuyện khác nên không theo dõi, chỉ nhớ cuối cùng Trung Quốc thắng thảm. Nhìn bộ dáng nhu nhược hơn kiếp trước, Chung Đình Huy tin rằng đây là thời kì đầu của nó. Nhưng…..

…Mới có được cơ thể mà nó đã là cấp 7 rồi sao? Sức mạnh và tốc độ của nó thật sự vượt xa bọn họ. Không lý nào sau này lại chỉ vẫn ở cấp 7 như thế đến.



Con quỷ quay đầu nhìn họ, chỉ vào Quỷ Mộc. “Tao chỉ cần hắn, số còn lại cút đi trước khi tao móc tim chúng mày tráng miệng.”

Nếu không phải vì ác niệm của Minh Hải nó không quan tâm tới bọn họ mà thẳng tới cứ điểm nào đó chén sạch mạng người nơi đó cho thoả thích, chào mừng ngày mình có thân thể mới rồi.

Nghe thế bọn họ đồng loạt nhìn Quỷ Mộc, trong ánh mắt đều ánh lên một suy nghĩ. ‘Mày c·hết đi. Là mày mang nó tới, đi c·hết đi.’

Quỷ Mộc cười lạnh khi thấy những ánh mắt ấy. “Bọn rác rưởi.”

Nghe thế bọn họ trừng mắt muốn ăn tươi nuốt sống Quỷ Mộc, băm anh ta ra làm nhiều mảnh. Bọn họ hận không thể chém Quỷ Mộc dâng cho con quỷ để sống.

“Có làm sao? Bọn tao muốn sống thì làm theo thôi có sao? Dù sao mày cũng mang nó tới mà. Nếu thế mày tự giải quyết đi. Bọn tao không liên quan.”

Nói rồi hắn ta dẫn người vội vàng chạy đi trước. Nhưng bị Chung Đình Huy ngăng lại. “Các người đừng để nó lừa. Sau khi nó g·iết Quỷ Mộc chắc chắn nó sẽ tìm các người, nhanh chóng móc tim các người ra ăn. Đừng tin con quỷ xảo quyệt này! Tuyệt đối đừng tin nó.”

Lần này đến lượt Chung Đình Huy bị con quỷ đánh bay, may mà anh ta có lá chắn hình bông tuyết mới sống sót.

“IM MIỆNG!” Giọng con quỷ cực lạnh, âm trầm. “Có vẻ ngươi rất hiểu ta nhỉ? Nếu ta móc tim và não mày ra liệu mày có nói cho tao vì sao không?”

Chung đình huy ho khan cực liệt đứng lên, khoé miệng máu vẫn đỏ tươi. Linh thú hoàng yến vội vàng trị liệu cho hắn. Trên đầu hắn có con thỏ trắng ngự trì, dưới có hổ đỏ đang căng người sẵn sàng chiến đấu.

“Nó khi nãy lướt qua mọi người đã đặt huyết ấn lên các người, các người sớm bị nó lần theo thôi.” Chung Đình Huy cũng sẵn sàng chiến đấu, cũng không quên khuyên bảo bọn họ. “Quỷ Mộc, anh nhất định phải hợp tác với chúng tôi. Tất cả dị năng giả cấp 4 phải cùng chiến đấu nếu không….”

“Hắc hắc hắc…” Con quỷ cười, mắt híp thành một vầng trăng khuyết. “Mày nhận ra sớm vậy à? Nếu vậy đâu có sao. Chỉ cần các ngươi chạy đi, ta sẽ cho cơ hội sống đấy.”