Chương 165: Ai mới là quỷ?
Hắn ta hét lớn chất vấn. “Rõ ràng cứ điểm chúng mày bị con mụ độc ác ấy điều khiển mà sao chúng mày lại vì con mụ đấy mà dám g·iết quân nhân anh hùng chúng tao chứ. Nếu không vì mày tao đã không chạy trốn như một con chó chứ.”
Hắn ta chỉ vào Quỷ Mộc. “Bọn tao giúp chúng mày giải phóng mà chúng mày nhưng một thằng súc sinh như mày lại dám oán hận đến g·iết bọn họ đến mức xương cốt không tha. Mày đúng là ác quỷ. Thằng quỷ độc ác.”
Quỷ Mộc nhăn mày nhìn hắn. “Ra là con chuột cặn bả còn sống sót. Ăn không nói có, đổi trắng thay đen. Đúng là một giuộc dơ bẩn với nhau. HAHAHAHAHA.”
Vũ Bình nheo mắt nhìn Quỷ Mộc cười cực kịch liệt, sát khí không che giấu khiến hai người ở bên cảm thấy rợn tóc gáy.
“Chú quân nhân, giữa q·uân đ·ội và Quỷ Mộc có khúc mắc gì à?” Chung Đình Huy thắc mắc hỏi. Kiếp trước sau chuyến xe này hiếm khi thấy Quỷ Mộc xuất hiện lại, chỉ nghe đồn thổi chứ chưa thấy người. Mà Quỷ Mộc hoàn toàn là một kẻ điên khát máu không ai dám đụng vào nhưng họ biết Quỷ Mộc chưa bao giờ ưa Quân đội, thậm chí vừa gặp mặt anh ta đã treo tất cả lên hút sạch máu thành túi da.
Vũ Bình lắc đầu đáp lại. “Chuyện này tôi không biết. Nhưng xem ra là kết thù nặng lắm rồi.”
Nhìn một kẻ điên đối chọi một con quỷ thật khiến ông ta đau đầu.
Hắn – Minh Hải điên loạn mà cười. “Ăn không nói có, đổi trắng thay đen là mày. Là lũ chó vô ơn chúng mày. HAHAHAHA. Tao nhất định phải chặt tứ chi mày băm ra cho chó ăn, xiên mày lên treo trước mộ mọi người, biến mày thành thây ma sống khổ suốt đời trước mộ anh em tao. ĐỒ ÁC QUỶ ĐỀN TỘI ĐI.”
Hắn gồng mình. Từ sau lưng nhô lên rồi xé toạc máu thịt tạo ra một cặp cánh dơi rách nát, thậm chí trên đầu mọc ra cái sừng nhọn. Cặp mắt đỏ hồng như thú hoang bị bỏ đói lâu ngày, da thịt trở nên đỏ dẫm sần sùi như cóc ghẻ.
“Haha, gọi tao là ác quỷ nhưng nhìn mày mới thật sự là ác quỷ? Ai mới là quỷ thật sự nên xem lại đi, đồ chuột… à không, con quỷ rác rưởi.” Quỷ Mộc trào phúng, máu trên tay anh ta cũng chảy nhiều hơn, quanh anh ta mọc ra cả rừng dây leo gai khủng bố. Hai người Vũ Bình và Chung Đình Huy vội né tránh.
“Đối với loại quỷ độc ác như mày tao có làm quỷ cũng phải g·iết mày. Vì báo thù tao không quan tâm. Tao sẽ g·iết mày!!! Phải để mày….”
Chưa nói hết hắn đã bị một bó dây gai đánh bay. “Sủa lắm!”
Đại ca à, cũng phải để phản diện nói hết đã chứ.
Nhưng mà thật sự quá ngầu, người đâu vừa cao lớn vừa mạnh mẽ như vậy chứ. Vũ Bình và Đình Huy vô thức cổ vũ Quỷ Mộc. Miệng lưỡi hắn ta đúng là ác ý khiến bọn họ khó chịu.
Minh Hải xông ra từ khói bụi, móng quỷ nhọn hoắc muốn chộp cổ Quỷ Mộc. Đón tiếp hắn là dây leo, giống như cách dây gai t·ấn c·ông con mèo, chúng không ngừng t·ấn c·ông hắn. Chỉ là hắn bay nhanh hơn dây leo nên dễ dàng né tránh.
“Hừ.” Quỷ Mộc hừ lạnh, tức tốc đám dây leo điên cuồng hơn khi nãy, chúng t·ấn c·ông ồ ạt như s·óng t·hần bất chấp đánh liên tục, chặn bốn phương tám hướng đường bay của hắn.
“KHỐN KHIẾP. Con quỷ như mày chỉ có thể ở đấy chơi hoa cỏ như đàn bà vậy sao? Có giỏi thì đánh với tao.” Không thể làm được gì nên Minh Hải hắn chỉ có thể bay lên trời, hộc hộc chửi rủa.
“Sủa!”
Một tiếng làm người ta tức đến bể phổi.
Quỷ Mộc chỉ tay vào hắn ta. “Bắn”
Đám dây leo lập tức bắn ra mưa đạn máu vào đối phương khiến hắn ta la loai oái lấy tay cánh bảo vệ mình. Dù rằng có thêm lá chắn như hắn ta vẫy bị dư chấn đẩy lùi như thường. Cho đến khi lá chắn xuất hiện vết nứt, Minh Hải hắn ta mới cảm thấy không ổn.
Nhưng lúc này mưa máu dừng lại, Minh Hải vui sướng tưởng rằng Quỷ Mộc đã cạn năng lượng liền mở cánh ra xem. Chưa kịp vui mừng thì đã thấy Quỷ Mộc mọc cánh bay trước mặt hắn, đôi mắt lạnh lẽo nhìn anh ta như nhìn xác c·hết, vung quyền vào hắn.
“Đé…”
Kịp nói hắn ta đã thấy mình bị húc văng ra. Mà chỗ hắn khi nãy là mèo thây ma hứng chịu nắm đấm ấy bay thằng xuống đất. Dáng vẻ tươm tất của nó hoàn toàn b·ị đ·ánh nổ, lộ ra bên trong bụng vẫy còn đầu người trong đấy. Nó muốn đứng lên nhưng nửa thân dưới của nó đã b·ị đ·ánh nát. Thây ma không đánh nát đầu sẽ không c·hết, cũng sẽ không thấy đau.
“Mèo mẹ….” Thấy mèo mẹ vì mình mà chịu thương như vậy, hắn ta vội tới bên nó an ủi. “Thằng khốn kh·iếp, sao mày dám chứ.”
“Câm mỏ chó mày lại, thằng khốn kh·iếp này.” Chung Đình Huy lớn tiếng chửi, bênh cạnh anh ta xuất hiện một con hổ đỏ từ lúc nào. Thậm hí Vũ Bình cũng trừng mắt nhìn hắn, là quân nhân yêu nước nên ông ta cực phản cảm với hình ảnh này. “Đầu lâu trong bụng nó là gì? Là mày cho nó ăn sao? Thằng súc sinh này.”
“Cút đi. Tao liều c·hết với chúng mày.” Hắn ta như con dã thú lao tới t·ấn c·ông họ.
Những quỷ trảo tung ra cào xé điên loạn, chỉ là hắn đánh giá thấp gã thư sinh này. Anh ta linh hoạt né tránh như một con cá, quỷ trảo tung trúng anh ta không hề hấn gì, v·ết t·hương rất nhanh được phục hồi. Mỗi lần hắn ta t·ấn c·ông Chung Đình Huy, con hổ đỏ cũng lao tới tập kích. Nhưng thây ma mèo không để chủ nó bị yếu thế, cất cất mang nửa thân tàng ngăn hổ đỏ.
Rất nhanh Minh Hải nhận ra hắn không thể đụng vào tên này, thậm chí thây ma mèo cấp 5 cũng chịu lếp vế, bị hổ đỏ đè đầu dưới chân.
“Đ** mẹ mày!” Hắn ta tức giận hét lớn, bay lên không trung tụ hết sức mạnh trước người “Lũ khốn chúng mày c·hết đi…”
Chỉ là hắn ta quên mất ngoài hắn còn một kẻ biết bay khác. Dây gai máu như cột đình từ trên chém xuống cắt đứt hắn thi triển kĩ năng của mình. “Ựa. Thằng chó đẻ chơi bẩn. Súc sinhhhh…”
Quỷ mộc không quan tâm mà phóng hàng loạt đạn máu vào hắn. “Dù tao có dơ bẩn thế nào cũng không bằng chúng mày.”
Mèo thây ma nhân lúc hổ đỏ không chú ý liền vụt nhanh tới chỗ hắn ta, đứng trước mặt hắn như muốn bảo vệ hắn vậy.
Từ lời của Quỷ Mộc, Chung Đình Huy hiểu rằng đại đội ấy đã làm điều gì đó mất nhân tính khiến Quỷ Mộc thành ra như vậy. ‘Đây sẽ là cơ hội tối nâng cao quan hệ với anh ta.’
“Câm miệng. Đừng bôi nhọ anh em tao. Mày là ác quỷ, cả nhà mày là ác quỷ, cả mụ độc ác đấy là ác quỷ. Cả lò cứ điểm chúng mày là ác quỷ. Tao nguyền rủa….”
Rắc. Rắc. Rắc. Rụp. Rắc….
Cả người ác quỷ Min Hải bị cây cối đỏ thẩm quấn chặt, bẻ gẫy cổ lẫn tứ chi. Cả thân hắn trở thành một đống thịt không xương mặc cho rễ cây càng lúc quấn càng chặt, chỉ mỗi đầu quỷ được chừa lại. Chính hắn trước lúc c·hết cũng không ngờ mình lại c·hết như vậy. C·hết bởi chính mèo thây ma của mình. Thực vật đỏ thẫm từ chính người thây ma mèo đâm trồi như t·ên l·ửa mà trói c·hết hắn.
Mặt Quỷ Mộc lúc này cực kì đáng sợ, đến mức không gian trở nên khô khốc ngạt thở. Vũ Bình không nhịn được mà ôm cổ, run rẩy dưới đất cố gắn hít thở nhưng càng lúc càng khó khăn hơn. Chung Đình Huy nếu không có tinh linh vất vả bảo vệ có lẽ cũng quỳ dưới đất rồi, nhưng anh ta sắc mặt không hề dễ chịu trái lại còn cắn răng chống lại khí tức đáng sợ ấy.