Chương 16: Năng Lực Của Nhã Quyên
“Anh nói này. Nhã Quyên có khả năng thức tỉnh thành một dị năng giả rất manh mẽ ngay bây giờ. Em thì anh không chắc.”
“Em.. biết rồi ạ.” Dương An siêu buồn ngồi đấy, Nhã Quyên nhìn cậu ta muốn nói xin lỗi mà không dám, sợ rằng Dương An sẽ tức giận.
“Tin anh đi. Hơn nữa ngoài kia vẫn sẽ có 1 viên cho em mà.” Khôi Đăng đánh mặt ra ngoài. Dương An cũng tư hiểu rằng ngoài kia một lúc nào đó có thể tìm được 1 viên đá thức tỉnh cho mình, chỉ là mình khao khát sớm quá thôi.
Khôi Đăng xoa đầu cậu ta, cậu ta né chắn, mặt buồn xị ra rõ luôn nhưng khiến hai người còn lại cười lên. “Đã xấu trai mà còn làm mặt xấu. hahaha..”
Mặt cậu ta xị thêm rồi. Khôi Đăng cười to thêm, Nhã Quyên cũng quay 1 hướng cười khúc khích. Dương An thì tâm thêm hoang mang, vội kiếm gì đó soi.
“Đùa thôi ku, không xấu trai nhưng đừng làm mặt đó nữa. Mắc cười chê…..há há há..” Khôi Đăng dừng cười, vậy quyết định thế nhé. Nói rồi cậu ta quay sang Nhã Quyên, đưa viên đá thức tỉnh cho em ấy.
“Em thì sao? Có muốn không hay thôi?”
Nhã Quyên nhìn sang Dương An, cậu ta lại chống cằm quay mặt sang chỗ khác. Dỗi thật kìa nhưng không ý kiến hay gì.
“Hi vọng không làm anh thất vọng.” Nói rồi em ấy cầm viên đá nhìn một lúc rồi nhìn lại 2 người, hai người họ cũng nhìn mình, mặt ẻm đỏ lên ngại ngùng.’Lỡ xảy ra gì đó kì quái thì xấu hổ c·hết mất.’ Dương An làm động tác bỏ vào miệng nuốt, cổ vũ cô.
Ực.
‘Cầu cho mình có thể giúp đỡ cậu ấy’ Hình bóng thanh niên ấy hiện lên trong tâm trí cô.
Một luồng ánh sáng xanh lục quanh em ấy xuất hiện, cả người lơ lửng lên trông trung rôi chúng hòa vào người cô. Cả quá trình diễn ra rất nhẹ nhàng. Khi thấy hai người kia nhìn mình ánh mắt đơ ra, cô cảm thấy xấu hổ.
“Như thủy thủ mặt trăng biến thân…” Khôi Đăng chọc cô khiến cô thêm đỏ hơn. Dương An không nói gì. Bảng xám của Nhã Quyên giờ đây đã chuyển thành bảng xanh, minh chứng cố đã hoàn toàn là một dị năng giả.
[Lê Nhã Quyên, 17t, ổn định, cột đỏ 8/10, cột xanh 9/10. Cấp 1. Chỉ số sức mạnh, tốc độ, phong thủ bằng nhau, khoảng 0.3 điểm, ma lực lại có chỉ số cao nhất từ 3.2 thành 3.6. Siêu năng lực: [Cỏ Bốn Lá Chúc Phúc]: có thể hồi phục các v·ết t·hương cho người khác từ xa.]
“Cứ tưởng em sẽ là pháp sư ai ngờ là hỗ trợ à.” Khôi Đăng có chút tiếc nuối, bởi các pháp sư có thể t·ấn c·ông tầm xa cùng các dạng năng lực đặc biệt khiến ta mong chờ.
“Sao anh biết… à phải ha.” Vốn định thắc măc nhưng cô chợt nhớ Khôi Đăng cũng là dị năng giả mà.
Cô thể hiện năng lực của mình cho hai người xem. Ánh sáng xanh hội tụ trong tay cô, cuối cùng tạo thành một chiếc cỏ bốn lá xanh. Cả hai tò mò nhìn chiếc lá trong tay Nhã Quyên, muốn biết khả năng của nó.
“ưm… nó có thể chữa lành các viết thương cho mọi người. Thậm chí hồi phục từ xa được.” Nhã Quyên có chút yếu ớt khi giới thiệu về năng lực của mình. Chính cô cho rằng bản thân cô đã phụ lòng anh Khôi Đăng. “Nhưng nó không thể chữa cho những người bị thây ma cắn.”
Thấy anh Khôi Đăng không nói gì cô càng căng thẳng hơn.
“Có bác sĩ trong đội cũng quan trọng không kém.” Khôi Đăng nghĩ một lúc rồi nói. “Tình hình này thì có người trị thương sẽ tốt hơn. Không sao hết.” “Như vậy đỡ tốn thuốc rồi. Cảm giác phí tiền” Khôi Đăng nói thầm.
“Anh nói vậy là có ý gì.” Dương An lại nổi giận khiến hai người kia mắt chữ A mồm chữ O. “Anh phải biết dù ở thời đại nào thì vai trò của Healer rất quan trọng.” Thăng bé dùng thuật ngữ game luôn. “Tin tui, năng lực của bà chỉ cần còn sống ở đâu cũng sẽ có người cần bà. Với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết lẫn chơi game, tui dám cá năng lực của bà thuộc hàng tóp. Tui thề.” Dương An còn là dấu là mình nói thật khiến Nhã Quyên cười thích thú.
“Ừm…”
‘Thằng nhóc dẻo miệng’ Khôi Đăng nghĩ.
“Nhưng nó cũng sẽ là rằng buộc cho em ấy. Em sẽ phải làm chữa trị quần quật cho nhiều người ngày đêm, gặp kẻ xấu xa sẽ bắt em làm bình thuốc di động cho hắn, bắt em làm thí nghiệm sinh học các kiểu….” Anh đây cũng kinh nghiệm đầy mình nhé nhóc, kinh nghiệm anh mày xem phim độc truyện cũng đâu ít.
“Anh Khôi tệ quá. Ai lại an ủi nhau như thế.”
“Thôi được rồi hai đứa nghỉ đi, anh gác cho.” Nói rồi anh đi ra ngoài, nhảy lên trên nóc quan sát. Mấy ngày qua cậu ta dùng thoi năng lượng nên chỉ số của cậu ta tăng kha khá, việc vận động cũng trở nên nhanh nhẹn hơn. Cộng thêm tác dụng phụ tăng cường thể chất và tinh thần thêm 30% của siêu năng lực khiến cậu linh hoạt hơn. Hai người ở lại cảm thấy hụt hẫn.
“Có phải… tui làm anh ấy buồn đến mức bỏ đi không?” Nhã Quyên xoa xoa tay, mắt buồn rượi.
“Không có đâu. Tui nghĩ không đến mức thế. Anh ấy chắc chắn để bà thành thức tỉnh giả thay vì tui có lẽ đúng. Chính vì thế không có chuyện như bà nghĩ đâu.” Dương An gãi tai “Nãy tui nói rồi đó, năng lực của bà cực hữu dụng nên ổng có ghét đi nữa cũng không bỏ bà đâu.”
Xin lỗi…” Xin lỗi vì c·ướp đi cơ hội của cậu….
“Xì.. không phải lỗi bà.” Dương An giải tấm đắp ra, nằm xuống nghỉ. “Đi nghỉ thôi, mấy nay không được ngủ đàng hoàng rồi.” Nhìn hai đứa cũng đã ngủ nhanh đến mức không ngờ, Khôi Đăng cười. “Để hai đứa ở đây có được không nhỉ? Ở kia có con thây ma kì lạ ghê, chắc sẽ giống với con thây ma hôm trước. Hi vọng có đá thức tỉnh.”
Cách không xa đấy là một con thây ma cử động như người bình thường, có lẽ do trời tối khiến nó linh hoạt hơn chăng. Đặc biệt ở chỗ hai tay nó kéo dài lê lết đất như dải lụa. Nó ngửi thấy mùi thịt tươi, kéo tay chạy đến hướng Khôi Đăng. Gaooooo
Khôi Đăng dùng thương chém ngang. Không ngờ nó dùng hai tay đánh bật ra, nhìn hai tay dài như roi, nhìn không có lực mà lực không tưởng. Liền lúc đó nó dùng cánh tay còn lại chém xuống như roi. Khôi Đăng vẫn thừa sức né được.
Linh keng linh keng. Linh xà xích phóng ra đáp trả lại những đòn roi từ thây ma. Cách biệt về khoảng cách t·ấn c·ông của tay roi và xích giúp cho Khôi Đăng ở vị trí an toàn. Xích và tay cứ thế v·a c·hạm, nhưng một sợi xích khó có thể đánh lại 2 tay roi. Nó chộp được sợi xích, giật cả người Khôi Đăng lại nhưng Khôi Đăng lập tức cắt đứt dây xích. Gaoooo, nó tức tối lao lên, liền bị sợi xích khác đập vào mặt khiến nó văng theo. “Bé mồm thôi.”
Thây ma tay dài lồm cồm bò dậy liền bị Khôi Đăng vung xích đập xuống. Kĩ năng điều khiển linh xà xích của Khôi Đăng đang dần tốt lên, skill ‘Linh xà xích’ càng thêm linh hoạt, càng đúng ý câu ta. Thây ma tay dài có lẽ biết nếu tiếp tục như thế sẽ bị đ·ánh c·hết liền phóng tay bấu lấy tảng đá không xa mà thoát ra. Ngồi xổm trên tảng đá, tròng mắt tuy sắt rớt ra nhưng vẫn hướng về Khôi Đang đầy ác ý. Khôi Đăng giơ ngón trỏ khiêu khích.
“Chó ngoan lại đây.”
Đáp lại là tiếng Gaoo của nó. Nó tức tốc bật thẳng về hướng Khôi Đăng, miệng há thật to, tay roi thì ở phía sau như chuẩn bị vung hết sức. Khôi Đăng cũng bật lao đối đầu với nó. Cứng đối cứng, ai sợ ai. Tay roi vung nhanh như muốn chém đứt con mồi trước mặt nhưng không thể nào lại hụt mất rồi. Tưởng rằng Khôi Đăng sẽ thẳng đường chém ai ngờ cậu lại xìa qua người nó trên không trung. Từ đằng sau cậu nhảy lên, không nén kích thước xích nữa, để nó trở về lớn bằng ba ngón tay mà đập nó xuống người thây ma. Ở trên không không có chỗ tránh, nó cũng đang mất đà mà b·ị đ·ánh vào lưng khiến nó đau đớn nằm dưới đất một lần nữa. Từ hố đất nó chật vật bò ra, lưỡi thương tâm thẳng đầu nó, chấm hết đời thây ma nó.
“Đừng làm tao thất vọng đấy.” Cậu cạy đầu nó ra. Tìm dược một viên đá thức tỉnh. “Cám ơn mày nhiều.”