Chương 164: Tao muốn báo thù
Nghe bọn họ dèm pha khiến cô không muốn ở lại chút nào. Lũ mèo khi nãy còn chật vật không đối phó được, thậm chí còn không biết được con mèo thủ lĩnh ở đâu. Vậy mà Quỷ Mộc ra tay liền g·iết sạch liền bị bọn chúng khinh ghét như vậy, thật khiến người khác chán ghét.
“Một lũ…” Cô nhỏ giọng nói nhưng giữa chừng bị người khác xen vào.
“Im đi.” Ban gái Đăng Minh Khải, Chu Y Nhã hét lớn. “Các người chỉ là ghen ăn tức ở với bọn họ. Một dám không thể làm gì lũ mèo, được người ta cứu liền nói xấu sau lưng. Các người không thấy hèn sao?”
Tên cao to bị chửi liền tức giận túm lấy cổ áo Chu Y Nhã. “Mẹ con điếm này, mày nói cái gì sửa lại tao nghe. Mày nói ai hèn cơ? HẢ?
Chát. Đăng Minh Khải đánh tay hắn ra, đỡ lại bạn gái mình, trừng mắt đáng sợ đầy sát khí nhìn hắn. “Đừng đụng vào bạn gái tao, thằng hèn chỉ biết ghen tức với người khác kia.”
“Mẹ, đến lượt thằng này nữa. Khi nãy mày vì con ả này mà đắc tội với thằng yếu ớt đó. Giờ lại quay liếm chân bênh nó nữa à? Tao hèn một mày hèn năm. Tao khinh.”
Đặng Minh Khải tức giận túm lấy áo hắn. “MÀY SỦA LẠI TAO NGHE.”
“Muốn đánh nhau chứ gì? Đừng quên mày chỉ có một mình, có là cấp bốn cũng bị bọn tao đánh thôi.” Hắn không sợ mà ngược lại còn khiêu khích.
Chu Y Nhã vội kéo tay bạn trai. “Anh yêu đừng đánh nhau với chúng. Bọn chúng sẽ sớm c·hết thôi. Nghe em đi.”
Nghe bạn gái nói vậy anh ta mới hạ tay xuống nhưng không ngại mà đạp vào bụng hắn ra xa. “Nể bạn gái tao nói vậy tao sẽ để cho mày sống. Nhưng nói trước tao đéo ngại chặt đàu chúng mày đâu.”
“Arkkk, mẹ thằng khốn này.” Hắn ôm bụng đau nhức tức giận nhìn anh ta, đinh xông tới đá lại nhưng bị đội trưởng hắn giữ vai, lắc đầu bảo hắn đừng nháo.
Hai vị nhà xe nhìn tình cảnh này mà khịt mũi coi thường, bọn họ hi vọng nhiều rồi. Khúc Nam nói nhỏ với lái xe. “Bác tài, xem ra sắp tới vất vả lắm đấy.”
Tài xế Văn Tứ gật đầu.
Khôi Đăng đuổi theo ba người kia, phải nói là tốc độ của Vũ Bình rất nhanh, có thể bá·m s·át cấp 4 Quỷ Mộc thật không đùa được. Chung Đình Huy không phải người có thể chạy theo nhưng anh ta có cách đuổi theo họ được.
Từ lúc ra khỏi tầm mắt mọi người Chung Đình Huy liền như một con cá vậy, nhanh nhẹn mượt mà lướt theo hai người kia, thậm chí còn có lúc xuyên qua cả cây. Có thể là một kĩ năng đặc biệt nào đấy chăng.
Khôi Đăng dừng lại, nhìn quạ tinh trên trời chỉ hướng khác liền chạy theo. Trong lòng phân tích.
“Tai nạn này chắc chắn không phải ngẫu nhiên. Lũ mèo tập kích quá đúng lúc như thể canh chừng sẵn vậy. Chưa kể xe ấy đã qua cường hoá chắc chắn không dễ bị hỏng như vậy được. Chắc chắn có người làm ra.
Mà con mèo thủ lĩnh này không đơn giản. Có thể ở một góc mà ẩn nấp quan sát, đúng ngay khoảng cách mà phụ xe không phát hiện ra. Cứ như biết giới hạn dị năng đó vậy. Mình không tin một con quái vật có thể biết điều ấy.”
Khôi Đăng nhảy qua thân cây chắn ngang, nhìn quạ dẫn đường mà nhăn mày. “Nếu bình thường thấy con mồi chắc chắn chúng sẽ sẵn sàng lao vào g·iết chóc ngay, chứ không phải ở đấy vờn chuột rồi dụ chúng ta đi theo nó như vậy. Như thế ở chỗ xe chắc chắn có tay trong phục kích.”
“Ai đó đang điều khiển nó.” Khôi Đăng kết luận. Nhưng còn một vấn đề khác khiến cậu suy nghĩ. “Liệu ai có thể làm ra điều này chứ? Là nhà xe hay là hành khách? Hay….q·uân đ·ội bày ra trò này? Nhưng để làm gì?? Dù sao cũng phải bắt được chủ mưu này trước đã.”
Khôi Đăng có thể nhận ra chắc chắn bên chỗ xe cũng sẽ có người nhận ra. Chỉ là khi thấy đối phương trước mặt bọn họ mới hiểu vì sao Khôi Đăng muốn Lưu Tâm Diễm ở lại. Một con mèo thây ma cấp 5 khác đứng trước mặt họ, con này nhìn vô cùng xấu xí, có thể thấy xương nhiều hơn thịt, bên trong chảy dịch xanh thẩm h·ôi t·hối, nó to hơn con mèo khi nãy, nhất là khoảng đuôi xương như lưỡi dao sắc bén.
“Thây ma mèo cấp 5 khác?? Không đùa chứ?”
“Là một đôi mèo đực mèo cái sao? Con mèo này còn đáng sợ hơn khi nãy.”
“Con kia đi con này tới. Mẹ!!! Coi tao là hồng mềm mà bóp à?”
….
Lưu Tâm Diễm nhìn con mèo trước mặt, hoàn toàn hiểu vì sao mình lại được khuyên ở lại. Nhưng trái với những người khác cô lại cảm thấy hào hứng hơn thế. Tóc đuôi ngựa rực cháy, từng bước đi vân hoả lượn lờ mãnh liệt, ngọn lửa tí tách bùng ra như tinh linh. Cô nhếch miệng cười, lắc lư cổ tay, đấm đấm hai tay tiến tới.
“Thằng nhóc đó bảo tao ở lại để bảo vệ cho lũ ngu si chúng mày. Nhưng…. Nó nhầm rồi, tao sẽ g·iết con mèo dơ này. Thăng nhóc đó phải hối hận khi coi thường chị đây.”
“CHỊ MÀY GIẬN RỒI ĐẤY.”
Lưu Tâm Diễm. Dị năng [Viêm Nộ Cuồng Bạo] nghênh chiến.
Dị năng: [Viêm Nộ Cuồng Bạo]: biến sự tức giận thành lửa, thành sức mạnh cho bản thân.
Hãy giận dữ đi cô gái đáng thương…. (Tác giả: Tại sao nhỉ???)
-----
Quỷ Mộc, Vũ Bình, Chung Đình Huy đuổi theo con mèo ấy đến một khu nhà đổ nhát. Con mèo đáp xuống trước một ngôi mộ lớn, phía trên đang có một gã đàn ông trùm mình bằng khăn thô rách rưới đang nhìn họ như thể chờ rất lâu rồi.
“….” Cả ba đều không nói gì khi nhìn cảnh tượng ấy.
Hắn ta chỉ vào Quỷ Mộc. “Mày tới rồi.”
Quỷ Mộc trừng mắt mình hắn, không đáp lại mà ngoắc tay một cái lập tức một dây leo gai từ cánh mèo v·út tới t·ấn c·ông hắn. Quỷ Mộc đã lén để máu của mình trên người mèo, bây giờ chỉ việc á·m s·át mà thôi. Không ai ngờ được Quỷ Mộc lại giấu đòn á·m s·át như vậy, con mèo cũng không ngờ nên không kịp phản ứng.
Chỉ là dây leo gai đấy không thể chạm vào người hắn ta, hắn ta được một lá chắn như khối cầu chặn lại. Mặt hắn ta càng âm trầm hơn.
“Mày… vẫn thích chơi bẩn như vậy sao?”
“… Ừ.” Quỷ Mộc nhìn gương mặt này rồi hờ hững đáp lại. Dù ai nói là cách này dơ bẩn hay đê hèn anh ta không quan tâm, chỉ cần g·iết được kẻ thù dù có rút sạch máu anh ta cũng đồng ý.
Hắn ta nhảy ra khỏi bia mộ, quấn lấy áo choàng tả tơi ấy nhìn Quỷ Mộc như kẻ thù g·iết cha g·iết mẹ, chỉ hận không thể nuốt sống Quỷ Mộc. Gương mặt hắn vừa gầy vừa hốc hác, tóc tai lộn xộn. Nhưng điều làm mọi người chú ý hắn lại mặc quân phục cũ kĩ, nhàu nát.
“Cũng đúng. Con quỷ súc sinh như mày thì chỉ có thể lén lút ra tay như vậy.” Hắn ta cao thượng hếch cằm nhìn ba người. “Hai người có thể cút đi, tao chỉ cần thằng chó này ở lại.”
Hắn gằn từng chữ. “TAO. MUỐN. BÁO. THÙ. CHO. ANH. EM. TAO”
Quỷ Mộc không quan tâm, lòng bàn tay máu chảy xuống đất, hàng chục dây leo gai thô ráp vươn ra như xúc tua bạch tuộc t·ấn c·ông hắn.
Chỉ là vẫn như lúc nãy, đám dây leo không tài nào xuyên qua được lá chắn của hắn. Quỷ Mộc vẫn tiếp tục chỉ huy t·ấn c·ông nhưng chỉ vô ích.
“Vô dụng thôi. Mày càng t·ấn c·ông lá chắn này sẽ càng chắc chắn.” Hắn tiến về phía bọn họ. “Cách nửa năm, mày có nhớ một đại đội bị mày g·iết hại không? Tại sao mày lại làm vậy? Tại sao mày lại g·iết hại họ chứ? Bọn tao là quân nhân đến bảo vệ chúng mày cơ mà, tại sao mày lại lấy oán báo ơn. TẠI SAOOOO?”
Hắn ta hét lớn chất vấn. “Rõ ràng cứ điểm chúng mày bị con mụ độc ác ấy điều khiển mà sao chúng mày lại vì con mụ đấy mà dám g·iết quân nhân anh hùng chúng tao chứ. Nếu không vì mày tao đã không chạy trốn như một con chó chứ.”