Chương 163: Quỷ Mộc ra tay
Năm người ghế cuối nhìn lũ mèo bay nhảy như cá cảnh chưa muốn ra tay.
“Mấy người không ra tay sao? Bọn họ đang gặp rắc rối kìa.” Khôi Đăng nói. Đối đầu với bọn mèo này Khôi Đăng có cách nhưng hơi phiền chút, vẫn để các vị tay to làm trước đi.
Lưu Tâm Diễm lắc đầu. “Tôi chuyên đơn chiến, đánh quần thể như vậy tôi không đấu lại, mà bọn nó còn nhanh nữa.”
Vũ Bình cũng từ chối. “Tôi chủ yếu là trấn áp tên này (chỉ vào Quỷ Mộc) việc này là của các người, không cần thiết tôi phải tham gia. Nếu chỉ đàn mèo như vậy mà bọn họ không thê tiêu diệt thì thật đáng thất vọng.”
Chung Đình Huy lén nhìn Quỷ Mộc Andy. ‘Anh ta là tiêu điểm chuyến xe, sao còn chưa ra tay?’
Không chỉ có năm người họ mà còn vài người khác cũng đứng nhìn, họ giống như đội trưởng nhóm họ vậy, sẵn sàng gia nhập nếu đồng đội nguy hiểm. Chỉ riêng cặp đôi Đặng Minh Khải vẫn anh em ôm tay nhau, dù gì người ta cũng là dị năng giả cấp 4 mà, có quyền ở đây xem như ba người kia thôi.
“Anh chàng kia nói đúng. Lũ mèo tất công mượt mà thật. Như được chỉ huy vậy đấy.” Chung Đình Huy nhận xét, còn cố ý nhìn Quỷ Mộc. “Anh… có thể truy tìm nó được không?”
“…Không thể. Không có kĩ năng đấy.” Quỷ Mộc nhướng mày đáp lại. Anh ta chỉ có kĩ năng t·ấn c·ông chứ làm gì có kĩ năng truy tìm nào.
Khôi Đăng không hiểu Chung Đình Huy có ý gì nhưng cậu cảm thấy Chung Đình Huy dường như muốn thăm dò gì đấy. “Ở hướng đó. Thủ lĩnh của nó đang đứng dưới cái cây chỉ huy. Coi chừng đấy, nó là cấp 5.”
“Mèo thây ma cấp 5?? Ở đâu?” Bọn họ nhìn theo hướng Khôi Đăng chỉ nhưng không thấy gì.
“Nhìn kĩ vào, nó có thể khiến bản thân mờ nhạt khiến mọi người không nhìn ra.” Khôi Đăng thông qua quạ biết được con mèo ấy đứng yên quan sát bọn họ, nếu không nhờ quạ để ý thì chính cậu cũng không biết được nó.
“Đâu…” Chung Đình Huy cố gắng nhìn.
“Tôi thấy rồi.” Khúc Nam nói lớn khi thấy đối phương. Làm phụ xe kiêm người trình báo nên phải có mắt quan sát tốt. Khúc Nam nhìn thấy con đầu đàn to lớn như hổ, một thân không tì v·ết t·hương tích nhưng tròng mắt đen đục đặc trưng của thây ma, đang đứng ở mà cả thấy sợ hãi. “Nó thoát khỏi tầm quét của tôi nên tôi không biết được. Mẹ nó.”
“Chị Lưu Diễm, em với chị cùng t·ấn c·ông nó.” Chung Đinh Huy vội muốn tới chỗ đầu đàn nhưng bị Khôi Đăng giữ lại.
“Bị điên hả? Giờ mấy người lao ra đó có mà để nó chạy mất. Tý nữa nhân lúc hỗn loạn các người hẵn đi.”
“A… ừ.” Chung Đình Huy há miệng rồi ậm ừ gật đầu. Khôi Đăng nói không sai, là anh ta thất thố rồi.
Mà lúc này bọn họ ngửi được mùi máu, quay lại nhìn mới thấy Quỷ Mộc đã rạch một dài trên cánh tay, máu chảy như suối xuống đất. Ngửi được mùi máu tươi lũ mèo trở nên điên cuồng hơn, bỏ qua những người khác mà lao tới Quỷ Mộc.
“Andy, anh định làm gì đấy??” Khôi Đăng định ngăn cản nhưng bị những người khác ngăn lại, thậm chí còn kéo cậu cách xa ra.
“Nhìn đây.” Quỷ Mộc thờ ơ nói một tiếng. Chỗ máu dưới đất lập tức sôi ục lên, bạo một phát hoá thành những dây leo gai to lớn bắt trói tất cả con mèo thây ma lạ. Anh ta nắm chặt nấm đấm lập tức dây leo gai bóp lũ mèo thành xương vụn. Không một động tác thừa.
Mọi người thấy như vậy cũng sợ tái mặt.
Vũ Bình ở bên nhìn Quỷ Mộc, nói với Khôi Đăng. “Tới rồi, dị năng của hắn đấy. Nên tránh xa nó ra nếu không sẽ bị nó hút sạch máu đấy cháu trai.”
[[ Thông tin dị năng [Huyết Mộc]: Dùng máu để huyết hoá, điều khiển thực vật. Thực vật bị nhiễm máu này sẽ phát triển gấp 10 lần bình thường.
Linh Kĩ: 1/ Huyết cức: tạo ra dây leo gai từ máu của mình. 2/ Phệ huyết: hút máu kẻ thù phục hồi cho bản thân ]]
Khôi Đăng gật đầu không thấy sợ, cảm giác đám dây leo máu ấy không thật sự đáng sợ đi, tuy là [mèo nhà n·hạy c·ảm thật sự có kêu lên khi dây leo gai xuất hiện. Nhưng Khôi Đăng lại rất nhanh rút lại lời nói.
Quỷ Mộc vung tay về phía thây ma mèo cấp 5, lập tức đám dây leo máu giống như gatling bắn về phía nó, điều khiển máu vương đất lần nữa sinh trưởng thành dây leo t·ấn c·ông thây ma mèo. Ngay khi con mèo nhảy ra chỗ khác lập tức bốn phương tám hướng dây gai liền túm lấy nó. Nhìn đống dây leo điên loạn t·ấn c·ông thây ma mèo khiến nó chật vật né tránh, thậm chí liên tục tung trảo cào xé để thoát nguy hiểm, thế mới thấy đám dây gai đấy nguy hiểm cỡ nào.
‘Đám dây xích của mình còn không ghê gớm như vậy.’ Khôi Đăng thầm đánh giá. Những người khác thì hoàn toàn sợ rồi. Quỷ Mộc cũng đến gần con mèo hơn.
“Đáng sợ thật, nếu lỡ may vào đó chắc bị kéo vào chắc tan xương mất. Ực.” Một cô gái ôm người sợ hãi.
Người khác đồng tình. “Mạnh như vậy hèn gì cả một đại đội bị tiêu diệt chứ.”
Người này còn cố tình nhìn quân nhân Vũ Bình, Đăng Minh Khải. Đặng Minh Khải còn giơ nắm đấm đe doạ còn Vũ Bình coi như không khí. So với Đặng Minh Khải, ông ấy già dặn hơn trong mấy vụ khiêu khích này.
“Nhìn kìa, nó biến đổi rồi.” Một cô gái hét lên khi thấy con mèo mọc cánh bay lên khỏi vùng đất đấy. “Giờ nó còn bay được thì Quỷ Mộc chả làm được gì. Haha.”
“Chưa chắc đâu.” Lưu Tâm Diễm khoanh tay nhìn Quỷ Mộc.
Quỷ Mộc chỉ huy dây léo gai bắn đạn máu theo hướng thây ma mèo sau đó choàng anh ta hoá thành đôi cánh đỏ máu. Kĩ năng [Phi dực bào] cho phép Quỷ Mộc biến áo khoác thành đôi cánh, vậy nên anh ta thường mặc một áo khoác lớn ở ngoài để phòng ngừ trường hợp như hôm nay, kẻ thù có thể bay.
Trước sự ngỡ ngàng không tin tưởng của mọi người mà anh ta, Quỷ Mộc thu hồi tất cả dây gai máu thành một cầu máu rồi bay đuổi theo thây ma mèo.
“Không thể nào… hắn bay được kìa.” Người lúc nãy chế giễu Quỷ Mộc liền méo xệ. “Khác gì hổ thêm cánh đâu chứ. Ai có thể bắt được hắn chứ. Đúng là Đồ quái vật mà.”
Nhìn thấy Quỷ Mộc bay đi, Vũ Bình lập tức đuổi theo mặc kệ những người còn lại. Chức trách của ông ta là giá·m s·át và trấn áp Quỷ Mộc, nếu anh ta rời xa chỉ sợ có chuyện không biết được. Chung Đình Huy cũng đuổi theo. Lưu Tâm Diễm cũng muốn đi theo nhưng bị Khôi Đăng cản lại.
“Chị ở lại bảo vệ mọi người. Chuyện này không đơn giản tập kích đâu.” Nói rồi không để Tâm Diễm phản ứng Khôi Đăng cũng chạy theo.
“Cái…. Thôi vậy.” Tâm Diễm mới bước chân ra liền ngừng lại.
“Thằng đấy nói gì vậy chứ? Cái gì mà không đơn giản chứ? Nghĩ mình có chống lưng liền nói tào lao gì thế.” Một người nhăn mày phàn nàn.
“Lão quân nhân kia đi tao còn hiểu, thằng thư sinh ấy chạy theo tính giúp đỡ cho con quỷ đó rồi. Định làm thân với con quỷ đó đây mà.” Một người khác cũng nói. “Còn thằng nhãi cấp 2 đấy chạy theo làm mẹ gì chứ? Tính kiếm hời hay gì?”
“Có khi nó lén lút cầu xin thằng quỷ ấy làm đại ca mình ấy chứ. Nhớ cách nó nói chuyện với con quỷ đó không, mẹ nó xém nữa làm tao rớt tim ra ngoài.”
“Phải đó, cuối cùng chúng ta lại mang danh trẻ trâu. Đéo hiểu kiều L** gì.”
“Cấp 2 mà như bố thiên hạ, ghét vãi l**”
“….”
Nghe những lời đó mà Tâm Diễm nhăn mày. Bọn người này thật sự không cảm nhận được Khôi Đăng mạnh à? Chưa kể lời cậu ta vừa nói khiến cô phải suy nghĩ.
----------
Tác giả ngoi lên hít thở :vv. Truyện giờ mình viết được bao nhiêu thì mình up thôi nhá. lâu lâu trồi lên haha.