Chương 158: Chia tay
Lữ Thịnh rất chào đón thành viên mới này, lập tức bắt Lê Trung Cường đi tắm rửa thay đồ của ông vào.
“Thằng nhóc này lanh lợi mà thiện lành đấy, chỉ là tâm hồm có chút tăm tối. Cháu chọn đúng người rồi đấy.” Lữ Thịnh pha trà cho Khôi Đăng và Kim Phú uống, tiện đấy khen Trung Cường.
“Sao ông hiết?” Kim Phú ngạc nhiên hỏi.
Lữ Thịnh cười bí hiểm như thể là điều hiển nhiên. “Tự cảm nhận được thôi, con mắt này hiếm khi nhìn sai người lắm biết không.”
Mà Khôi Đăng nhận được nháy mắt của ông ấy. ‘Không hiểu ý ông là gì.’ Khôi Đăng đơ mắt cười đáp lại khiến ông cảm thấy mình ra hiệu vậy mà khó hiểu lắm sao.
“Khụ khụ. Là dị năng của ông, nó cho ông cảm nhận thêm được nhân sơ thiện ác của mỗi người. Dù không có nó ông vẫn cảm nhận đối phương bình thường thôi. Gừng càng già càng cay, sống chừng này rồi, lăn lộn thương trường bao năm đâu phải để trưng đâu con. Hahaha.”
Ông đành giải thich cho hai thằng này hiểu. Nghe vậy cả hai gật đầu hiểu, nhưng lúc sau Kim Phú mới giật mình nhận ra Lữ Thịnh có dị năng rồi.
“Hừ. Nếu cậu có ý xấu với nhà tôi, tôi sẽ chôn sống cậu.” Lữ Thịnh nhìn Kim Phú bằng ánh mắt sắc bén khiến Kim Phú rén ngang vậy đó. “Mai cháu đi phải không? Vậy tối nay ờ đây ăn cơm với chúng ta. Ông nấu cơm ngon lắm.”
“Vâng ông.” Khôi Đăng đồng ý, điều đó không có gì to tát cả.
Kim Phú hớn hở xung phong. “Vậy để cháu về lấy thức ăn cho ông. Ông nhớ gọi Như Ý về nữa nha, có tôm cho cô ấy nữa.”
Nói rồi anh ta chạy nhanh khỏi cửa. Hai ông cháu nhìn bộ dạng hớt hải ấy chỉ biết nhún vai. “Cha này có vẻ sủng vợ.”
“Đúng vậy. Gia thế tốt, có chí tiến thủ nhưng biết co biết duỗi. Không những vậy chịu tư tưởng yêu vợ từ ba nó nên ông mới chọn nó.”
Hai ông cháu nhìn nhau rồi cười.
----
Nhìn bàn ăn sặc sỡ nhiều món ngon mà bọn họ không kìm được nuốt nước bọt. Chỉ là bàn cơm sái món một canh nhưng trong mắt họ lại là bữa tiệc linh đình. Mạt thế mấy khi được ăn đầy đủ như vậy, ăn dè tiết kiệm là chủ yếu.
“Ngồi đi mấy đứa, đợi cơm chín là ăn được. Cả cháu nữa Cường, ngồi xuống đây.” Lữ Thịnh gọi bọn họ ngồi xuống bàn. Lữ Thuỵ Như Ý muốn bốc trộm miếng chả liền bị ông ấy đánh tay cái chát.
Như Ý tều mõ giận dỗi. “Hừ, ông chỉ thương cháu trai thôi, cháu gái ở với ông bao năm mà có miếng chả ông cũng không cho.”
“Ừ đúng rồi, vậy mày ra ngoài kia ngồi, khỏi ngồi đây ăn.” Lữ Thịnh đuổi luôn, Như Ý chỉ có thể phụng phịu ngồi yên.
Bữa ăn ấm cúng cứ thế mà qua.
Khôi Đăng ngồi bên giường MinHo, xoa đầu thằng bé. “Đi cùng anh em sẽ gặp nhiều nguy hiểm, nên anh sẽ để em ở nhà ông anh, có chị họ lẫn ông họ rất mạnh có thể bảo vệ em, thêm cả cún bự bảo vệ em nên em không phải sợ sau này có ai bắt nạt nhé. Đây sẽ là mái nhà mới cho nhóc.”
“Khi nào tỉnh dậy anh sẽ đưa em đi ra ngoài thế giới nhé nhóc. Sau này nhớ trở thành dị năng giả không gian mạnh mẽ đấy. Lúc đó anh sẽ mua kĩ năng thật mạnh cho nhóc.”
Cảm thấy ngón tay cậu bé có cử động nhẹ, Khôi Đăng mỉm cười.
Trung Cường ở ngoài chờ Khôi Đăng ra, sau khi tắm rửa sạch sẽ, cắt tóc đi nhìn anh ta đẹp trai hơn nhiều, cao tận mét tám cùng cơ bắp săn chắc thêm cặp tai chó thu hút khiến người khác cảm giác an tâm.
“Chủ nhân. Tôi hứa sẽ bảo vệ cậu chủ thật tốt.” Trung Cường cúi đầu 90 độ thề với Khôi Đăng.
Khôi Đăng gật đầu. “Hứa rồi nhớ làm cho tốt. Cái này cho cậu như điều tôi đã hứa.”
Cậu ném cho Trung Cường dị thạch cấp 3, đủ cho cậu trở nên mạnh mẽ. Còn về anh ta gọi cậu là gì không quan trọng, miễn là trung thành với họ là được.
-----
Đến lúc chia tay, Khôi Đăng dự định rời đi từ sáng sớm, không để ai biết. Nhưng khi thấy Như Ý ở cửa chờ cậu, vai áo trể vai, gật gà gật gù. Nhưng khi cảm giác có người tới cô ấy lập tức mở mắt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau im lặng không nói. Sau Khôi Đăng gật đầu coi như chào hỏi định đi ra khỏi đây thì bị Như Ý vẫn tay gọi lại.
“Ông sắp cho cậu này. Ông biết cậu sẽ sớm rời đi nên chuẩn bị sẵn cho cậu.” Như Ý cầm cái túi cho cậu. “Trước đây bà cô cũng rời đi như cậu nên ông sợ cháu mình đi cũng sẽ một lần đi mãi nên cả đêm chuẩn bị đấy.”
“Cám ơn. Nhưng nghe sao giống trù éo nhau thế?” Khôi Đăng nhận lấy túi giấy, bên trong thức ăn được bọc kín.
Chưa hết Như Ý còn một hộp súng. “Đây là quà của tôi. Loại súng nghiên cứu của q·uân đ·ội, sử dụng dị thạch làm năng lượng nên sức công phá rất lớn. Nhớ sử dụng nó lúc nguy cấp.”
Khôi Đăng nhìn khẩu súng ngắn, sơn trắng và có những đường line xanh. Có một cái lỗ để lắp dị thạch trên thân súng. Súng cầm khá nặng, không thích hợp cho nữ dùng lắm. Khôi Đăng đã lướt qua trang q·uân đ·ội bán v·ũ k·hí này, nó để giá 50 viên cấp 2, dù sao v·ũ k·hí này không hoàn hảo, có khiếm khuyết tương đối lớn ở sức giật, tốc độ chuyển hoá năng lượng thành đạn và thời gian sử dụng.
“Cám ơn… chị họ.” Khôi Đăng cám ơn nhưng lại khiến Như Ý giật mình, cô không nghĩ mình sẽ được gọi là chị lúc này, xét vè tuổi tác cô nhỏ hơn Khôi Đăng nhiều.
“Tặng chị.”
Khôi Đăng nhận quà quý giá như vậy không sẽ cảm thấy không thoải mái nên tặng cho cô ấy đá kĩ năng cấp 2 nào đó thu được trong dị điểm, Nhớ không nhầm là [quang pháo]. Kĩ năng đó yêu cầu người dùng năng lượng ánh sáng để dùng. dù sao đá đó cậu không sử dụng, đối nghịch với thuộc tính bản thân sử dụng khó hiệu quả. Tặng cô ấy không vấn đề gì.
“….” Như Ý gật đầu nhận nó nhưng miệng không giấu được yêu thích. Dị năng của cô ấy [Xạ thủ ma đạn] cho phép cô tạo ra các loại đạn nguyên tố, nhưng chỉ có thể dùng thông qua súng ống nên ngoài súng ống cô ấy không thể dùng v·ũ k·hí nào khác. Dù ba người thượng tá bọn họ đã cấp 5 nhưng rất ít kĩ năng. Một là khó tìm, hai là phải giao cho q·uân đ·ội kiểm tra trước. Bản thân cô chỉ có 2 kĩ năng phụ cho tới hiện tại nhưng đều là cấp 1, tăng cường giác quan.
Khôi Đăng quay đầu nhìn góc tường đang có hai bóng hình đang trốn. “Con đi đây, tạm biệt ông ngoại, tạm biệt anh rể, chị họ.”
Khôi Đăng nhanh chóng tiến tới công hội chờ xe. Mặt trời vẫn chưa ló dạ hoàn toàn nên hơi tối. Không biết có phải sau tận thế không mà Khôi Đăng cảm giác bầu trời tối hơn trước rất nhiều. Vì đến quá sớm mà chỉ có thể ngồi trước cửa công hội ấy.
Ít lâu sau có một ông chú râu ria đi tới, mặc đồ chiến cùng vác theo khẩu pháo phía sau. Nhìn thấy Khôi Đăng ngủ trước cửa hội, trên vai có một con quạ đang ngủ theo.
‘Chủ tớ vô tri thật, có người tới mà không phản ứng như vậy…’
Phương Trình vỗ vai Khôi Đăng. “Này nhóc, dậy đi. Ngủ trước hội người khác là không hay đâu.”
Khôi Đăng mở mắt nhìn ông ta, gật đầu hỏi lại. “Hội mở rồi à chú? Cháu có thể vào không?”
Phương Trình lắc đầu. “Ta không phải là người hội này. Ta đến đón xe thôi.”
Khôi Đăng gật đầu. “Giống cháu. Mời ngồi.” Con quạ cũng gật gù như bảo ông ấy ngồi. Phương Trình nhìn vậy có chút cạn lời, pet lẫn chủ thật thoải mái, không đề phòng người sao??
Hai người đàn ông và một con quạ ngồi trước cửa hội có chút thu hút mắt người. Đến khi có người ở công hội mở cừa hai người họ mới đứng lên.