Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 157: Tin tưởng không?




Chương 157: Tin tưởng không?

Trước ánh mắt lạnh lẽo ấy Kim Phú không biết nên trả lời thế nào. Nếu chọn cậu ta thì đúng gia định anh bị ảnh hưởng thật nhưng không đáng kể. Thêm cả nhà Như Ý tham gia bảo vệ cậu ta chắc chắn không vấn đề. Nếu chỉ vì một dị năng giả cấp 1 như vậy mà ảnh hưởng hoà khí hai bên thì chắc chắn người chịu thiệt là hội [Gió Xanh] ấy.

“Được, em vợ cứ làm đi, anh bảo kê.” Kim Phú ra quyết định.

“Cám ơn, Em sẽ không để anh chịu thiệt.” Khôi Đăng mỉm cười rồi cầm băng đao đến gần chúng.

Thằng trông coi ở ngoài thấy Khôi Đăng tiến tới liền xua đuổi. “Cút đi thằng ranh con, đây không phải chỗ mày tới. Nếu mày dám tới đây coi chừng hội [Gió xanh] chúng ta biến mày thành như nó. Hahaha.”

Khôi Đăng vẫn giữ nụ cười trên môi. “Ngại quá, thằng đấy từ này theo tao rồi. Hội chủ chúng mày cũng đồng ý rồi.”

“Mẹ mày, đừng xạo nồi. Mày là cái thá gì xem vào việc…” Hắn ta chưa nói hết câu đã bị Khôi Đăng đấm bay vào tường, trợn mắt trắng mà ngã xuống. Những người khác thấy hắn ta như vậy liền dừng đánh thú nhân, cầm đao kiếm ra xông vào t·ấn c·ông Khôi Đăng.

Cậu không sử dụng bằng đao mà cầm cặp song đao mới mua chiến đấu. Nếu dùng bằng đao lỡ tay khiến chúng thành băng tượng thì rắc rối lắm.

Song đao kết hợp võ thuật của võ sư thây ma, Khôi Đăng như ác lang săn mồi. Những kẻ ấy bị Khôi Đăng đánh cho toé máu.

“Tao cầm chân nó rồi, mau t·ấn c·ông.” Một kẻ lập tức biến đất thành bùn lầy giữ lấy chân cậu. Những kẻ khác cũng nhao nhao dùng dị năng t·ấn c·ông Khôi Đăng. Hoả cầu, đạn gió v.v… thẳng tới chỗ cậu.



Chỉ thấy khói bụi mù mịt bùng nổ. Bọn chúng tưởng rằng đã xong liền cười đắc ý. Nhưng khi họ thấy bóng người kim loại vàng óng ánh bảo vệ cho Khôi Đăng, mặt lập tức méo xẹo.

“Chủ tiệm Kim Phú, ngài sao lại bảo vệ nó? Chúng ta có hợp tác với nhau, ngài đừng xen vào.”

Kim Phú muốn xem cậu em vợ này mạnh như nào nhưng nghĩ tới việc để cậu thương tích về nhà, anh ta có thể bị ông và Như Ý trách mắng, khi thấy chúng dồn dập t·ấn c·ông liền đỡ cho cậu. [Kim Quý] không chỉ biến đổi thân thể thành vàng cho đẹp mà nó có sức phòng thủ rất tốt, dăm ba dị năng nhỏ bé ấy không tổn hại được bao nhiêu.

“Câm đi, việc của cửa hàng tao và hội chúng mày chưa đến lượt chúng mày xen vào. Thằng này là em vợ tao, đừng mơ mà đánh nó.” Kim Phú hiên ngang khẳng định, nhìn chúng khinh bỉ.

“Mày….” Chúng không ngờ anh ta lại công khai bảo vệ như vậy.

Khôi Đăng thở dài, ông anh rể này có phần ngang tàng nha, làm người cũng đủ ám đủ quang. “Được rồi, chưa đến mức cần anh giúp như vậy. Tôi thừa sức chống lại chúng mà.”

Khôi Đăng rút chân ra khỏi vũng bùn, đá chỗ bùn ấy vào mặt một thằng, liền sau đó áp sát chúng. Quang ảnh sáng lên, tên đó bị Khôi Đăng chém một đường lớn trên ngực. Tên tiếp theo bị Khôi Đăng rạch đứt má, đá đập vào tường như tên đầu tiên. Tên to xác bị cậu đá gãy xương sườn, nối gót ụp mặt vào tường gạch trượt xuống hàng máu dài.

Kim Phú không ngờ em vợ lại nhanh và mạnh như vậy, phấn khích như thấy Idol. “Đây là gen nhà họ phải không? Sao cả hai chị em lại ngầu như vậy chứ?? Á á á…tuyệt quá đê.”

“Còn không cút?” Khôi Đăng nghiêng đầu, lạnh giọng đuổi chúng đi. Trước khi đi chúng còn trừng mắt với cậu như đe doạ.

“Em vợ ngầu quá!! Có thể dạy anh đao pháp đó không? Ngầu quá luôn.”



Khôi Đăng gật đầu. “Về sẽ quay video cho anh.”

Dị năng giả, thú nhân chó, Lê Trung Cường chật vật dưới đất, đồng tử dọc như thú, ánh mắt hung ác như dã thú nhìn họ. Những người tới chỗ cậu đều muốn cậu làm những việc mạo hiểm thay họ, không một ai có ý tốt cả.

“Hai người muốn gì? Cần tôi làm con mồi dụ thây ma cho các người hay muốn chơi đùa tôi? Muốn tôi sủa tiếng chó sao? ĐỪNG.CÓ HÒNG.”

Kim Phú bị ánh mắt đáng sợ ấy doạ lùi một bước nhưng rất nhanh không sợ hãi. Ngược lại ánh mắt ấy lại khiến Khôi Đăng cảm giác quen thuộc, nhưng không phải của người này mà ở bóng hình người khác.

“Ánh mắt kiên cường ấy được đấy.” Khôi Đăng ngồi xổm trước mặt anh ta, đánh giá ngoại hình người chó này. “Tai này chắc là của của chó chăn cừu Đức nhỉ? Vậy cậu có trung thành với chủ được không?”

“Fuck, nói cái đéo gì thế. Tao là người, không phải chó. Đừng đánh đồng tao với bất kì con chó nào.” Lê Trung Cường tức giận đấm vào Khôi Đăng nhưng bị cậu túm lấy, vật Trung Cường vật ngã ra đất.

Trung Cường bị vật ra đất khi chưa hiểu gì. “Con mẹ nó! Đừng hòng tao trung thành với ai.”

Khôi Đăng cười. “Tôi không biết có chuyện gì với cậu trước đây. Nhưng tôi muốn tuyển cậu bảo vệ cho gia đình tôi. Có muốn làm không? Cho cậu thức ăn, cho cậu sức mạnh trả thù, chỉ cần cậu trung thành bảo vệ họ. Có muốn không?”



Trung Cường gác tay che mắt, giọng chất vấn. “….Éo sợ hội [Gió Xanh] gây sự sao mà chọn tao?”

“Không sợ. Có tôi thì hội đó không dám làm gì cậu.” Kim Phú cúi người nhìn thú nhân dơ bẩn, bết bát này.

“Sao nào? Muốn ở đây b·ị đ·ánh, bị đối xử ghẻ lạnh như chó ghẻ hay là về làm chó sói bảo vệ cho nhà tôi?” Khôi Đăng sờ tai trên đầu Trung Cường nhưng bị Trung Cường né ra. ‘là tai thật này.’

“….Có thể. Chỉ cần giúp tôi mạnh lên, có là chó cũng sẽ làm việc cho anh.” Trung Cường đồng ý nhưng ánh mắt vẻ đầy nghi ngờ Khôi Đăng. So với việc ở đây thì có một nơi chứa chấp mà không phải vì những lý do khốn nạn vẫn tốt hơn. ‘Ít nhất chỉ làm chó bảo vệ mà thôi.’

“Hoan nghênh.” Khôi Đăng kéo cậu đứng dậy, phủ bụi trên người anh ta, nhưng anh ta lại né tránh như không cần thiết. “Tuyển được người rồi chúng ta về thôi anh rể.”

“Hả.. được được về thôi.” Kim Phú nghe được hai từ ‘anh rể’ liền vui mừng.

Trung Cường đi cùng họ ra ngoài chợ lao động, những người xung quanh thầm thì to nhỏ về bọn họ, đa phần là cười hả hê chờ bọn họ bị hội [Gió Xanh] trả thù. Nhưng họ ít người biết rằng sẽ không có điều ấy. Trung Cường nhe nanh vuốt doạ họ.

Kim Phú khoác vai Khôi Đăng đi trước hỏi nhỏ cậu. “Khôi Đăng, chọn thằng này có đáng tin không? Anh nghe nói nó từng phát rồ mà cắt c·hết đồng đội nên mới bị đối xử như vậy đấy.”

Khôi Đăng trừng mắt nhìn anh ta. “Anh nên nói sớm hơn, em sẽ ra tay tàn nhẫn hơn cho chúng. Tuy có hơi trực quan nhưng em tin anh ta không phải là chó điên đâu. Ánh mắt kiên cường nhẫn nhịn ấy không phải là của một kẻ g·iết đồng đội không lý do được. Hơn nữa không có lửa sao có khói, công hội ấy cũng chả tốt đẹp mấy.”

Nhưng điều này không thoát khỏi đôi tai chó cực thính của Trung Cường, tuy đã sẵn tâm lý nghe những lời khinh bỉ nhưng anh ta lại to mắt khi nghe những lời Khôi Đăng nói. Đã lâu rồi không nghe ai tin tưởng anh ta, từ sau khi bị ném ra đấy chỉ toàn lời gièm pha ác nghiệp với cậu. Cả đoạn đường anh ta không nói gì, chỉ chăm chú lắng nghe Khôi Đăng nói qua về tình hình của mình.

“Vậy… người tôi cần bảo vệ là một thằng nhóc ngủ say chưa biết bao giờ tỉnh?”

Khôi Đăng gật đầu. “Có hơi tù túng chút nhưng tôi không để cậu chịu thiệt.”

“…Không vấn đề. Cho tôi một phòng nhỏ là được.” Trung Cường không để ý việc chăm sóc MinHo, chỉ là công việc nhẹ nhàng quá không tin được.