Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 159: So uy




Chương 159: So uy

[Hội Xe] là tên của công hội này.

Chủ hội vốn là một tài xế xe tải của thành phố, tận thế ông ta tự mình lái những chiếc xe giúp người khác, dần có người đi theo ông lái xe, tạo nên một hội chuyên vận chuyển. Vì không đặt tên nên mọi người gọi hội này là [Hội Xe]. Điều tốt hơn nữa là q·uân đ·ội nhìn trúng giá trị của hội xe này mà nâng đỡ phát triển.

Phương Trình, Khôi Đăng hai người ở lễ tân làm xác nhận thông tin chuyến xe. Xong hai người lại hai hướng ngược nhau, hiển nhiên hai người không cùng chuyến xe.

“Haha, chúng ta không cùng chuyến rồi.” Phương Trình ngượng ngùng mở lời trước.

Khôi Đăng gật đầu. “Haha, không có duyên phận đi với bác rồi. Chúc may mắn.”

“Chúc may mắn.” Phương Trình cũng đáp lại rồi hai người tạm biệt nhau về chỗ xe mình.

Có lẽ vì bản thân cậu đến quá sớm nên chỗ xe chỉ có mình cậu, cả chiếc xe đón cậu cũng chưa tới. Phải rất lâu sau mới có những người khác tới. Người nào người đấy trang bị đầy đủ, có cô gái tóc ngắn vác hộp súng lớn sau lưng, ông anh cơ bắp với cái rìu lớn.

Ọt ọt… bụng cậu rên rỉ, đi từ sớm đã ăn gì đâu, bây giờ bụng kêu gào. Cậu lấy gói bánh sanwich kẹp thịt nguội mà ông làm để ăn. Những người khác thấy cậu ăn cũng lương khô theo. Trừ những người quen dường như chả ai nói chuyện với nhau.

Mà Khôi Đăng ở một góc an tĩnh bị người khác nhắm tới. Ba bốn kẻ đến trước người cậu, che mất ánh sáng mà cậu đang tận hưởng trước chuyến đi nguy hiểm sắp tới.

Cậu mở mắt nhìn ba người này, cau mày khi thấy quân phục của họ. “Các anh đang cản nắng của tôi đấy. Chỗ đầy ra đứng đây làm gì.”



“… Nhìn thằng rác rưởi này mở miệng kìa. Hôi đéo chịu được.” Một thằng giả vờ bịt mũi ghét bỏ.

Một thằng khác khinh bỉ đạp chân lên ghế cậu ngồi. “Giao vé của mày ra đây. Đây là lệnh.”

“Vì sao? Lý do khác xem nào?” Khôi Đăng nhướng mày nhìn chúng, xem bộ dạng tự phụ quan cách thế làm cậu chán ghét.

“Tao nói rồi, đây là lệnh. Tao muốn kiểm tra vé của mày. Mày biết [hội xe] được q·uân đ·ội quản lý mà, bọn tao nghi ngờ mày ă·n c·ắp vé xe này. Nếu mày không đưa ra có nghĩ mày đang chống đối người công vụ, bọn tao có thể đá mày ra khỏi cứ điểm này. Khôn hồn đưa vé mày ra đây.” Tên đó mặt gần như hất lên trời, trịch thượng nói.

“Oh!!!” Khôi Đăng ồ lên như biết rồi.

Cậu liếc xung quanh, những người khác ở đây đều là dị năng giả cấp 3, có 2 người cấp 4. Một trong hai cũng là người mặc quân phục đang khoanh tay nhìn bọn họ, tựa như đang xem kịch. Một người khác là một thiếu niên mới tới, tóc rối bồng bềnh, không mặc phục trang mà mặc đồ giống sinh viên chăm học hơn. Hoá ra chỉ riêng mình cậu cấp 2 ở đây. Những người khác chỉ ở ngoài xem kịch, không có ý định can thiệp,

riêng thư sinh cấp 4 kia muốn lên giúp nhưng lại dừng lại.

“Ồ cái đéo. Mau giao vé xe ra đây.” Người bên trái bực dọc mà túm cổ áo Khôi Đăng. “Mày làm tốn thời gian quá.”

Chậc. Khôi Đăng tặc lưỡi, tiếp sau đó túm lấy tay hắn vặn ngã chổng vó, hai tên kia chưa kịp phản ứng liền bị cậu đá ngã. Nên nhớ tuy chỉ cấp 2 nhưng chỉ số của cậu có thể hơn cả cấp 3. Xử lý ba tên này chả là gì. Tất cả đều sửng sốt không ngờ cậu lại hành động như vậy. Có người vỗ tay thích thú.



“Mẹ mày làm phản. Tao sẽ…” Một tên ôm bụng chỉ vào Khôi Đăng. Chưa nói xong đã bị Khôi Đăng cầm súng dí vào đầu.

“Sủa ít thôi. Nếu mày muốn bắt tao thì mày đã phải làm từ đầu, chứ không phải ở đây đe doạ tao giao vé cho mày. Định lợi dụng danh tiếng q·uân đ·ội để c·ướp ngày à???”

Khôi Đăng quay đầu nhìn vào tên quân nhân cấp 4 mặt cau có kia. “Nếu vậy tao có thể dùng danh tiếng chị tao đúng không.”

Đây không phải câu hỏi mà đe doạ. Quân nhân cấp 4 – Đăng Minh Khải phải cau mày nhìn chằm Khôi Đăng. Hắn ta đặc biệt chú ý tới Thấy hắn ta nhìn mình, cậu mỉm cười tự tin.

“Chị họ tao là thiếu tướng Lữ Thuỵ Như Ý, anh rể tao là Nguyễn Kím Phú, chủ tiệm lớn nhất nhì ở đây. Như vậy đủ đọ lại ngài chưa? ‘Ngài quân nhân vụ lợi’ à.“

Ban đầu Đặng Minh Khải hắn chỉ nghĩ là Khôi Đăng có quen biết ai trong q·uân đ·ội có chút quyền thôi, không ngờ lại gọi ra hai cái tên khiến người khác cực kì e ngại. Một thiếu tướng dị năng giả cấp 5 nổi tiếng chiến tích đáng sợ, một người là chủ tiệm lớn đến q·uân đ·ội cũng muốn hợp tác. Cả cứ điểm biết Kim Phú công khai theo đuổi Như Ý nhưng không ngờ giờ lại được gọi là anh rể từ một thằng cấp 2 như vậy chứ.

“Không tin?? Vậy để tao gọi nhé??” Khôi Đăng không đợi chúng trả lời đã kết nối với Như Ý.

Phía bên kia giọng Như Ý ngái ngủ bắt máy. “Alo, sao đấy em họ? Mới đi nhớ ông à? Hay súng có vấn đề rồi?”

Giọng ông Lữ Thịnh xen vào. “Bảo nó nếu không muốn có thể quay lại nhà, ông nấu cơm rồi đây.”

Nghe giọng bọn họ, nhóm Đặng Minh Khải tái mặt. ‘Là thật. Tên này thật sự là em của ả ta. C·hết mẹ rồi.’

Thấy đạt được mục đích, Khôi Đăng hài lòng thu súng lại, quay về chỗ ban đầu. “Không có gì, chỉ là bị vài quân nhân chặn đường ăn c·ướp vé xe thôi. Tên là gì ấy à? Đặng Minh Khải,….”



Khôi Đăng thị lực thừa tốt để thấy bảng tên của hắn ta, tên khốn cầm đầu.

Biết tình hình đang tệ đi, Đặng Minh Khải vội tới trước mặt Khôi Đăng cúi người xin lỗi.

“Xin lỗi ngài. Tôi không biết ngài là em của thiếu tướng Như Ý, nên đã làm ra chuyện mất mặt này. Mong ngài thứ lỗi cho sự ngu dối của tôi.”

“….Em tắt máy đây, xe tới rồi. Chào ông giúp em.” Khôi Đăng không quan tâm lời hắn, tạm biệt Như Ý. “Nếu biết tao không phải là em của chị ấy thì mày sẽ làm gì? Nếu tao không chống lại thì mày sẽ làm gì? Nếu không phải tao mà là người khác mày vẫn sẽ làm vậy chứ? Hay công khai trực tiếp kéo người c·ướp đi? À chắc không đâu, mày là thằng hèn chỉ dám ra tay với người yếu mà thôi. Đi đêm có ngày gặp ma đấy, Đại Uý Đặng Minh Khải à~~~”

Khôi Đăng càng nói, hắn càng nắm chặt tay. Nếu cậu không có ý định bỏ qua thì sau này trong q·uân đ·ội hắn sẽ bị ghẻ lạnh mất, có thể không còn ở lại trong q·uân đ·ội được. ‘Mẹ nó, hôm này đi đường không xem ngày. Đá vào thiết bản rồi. Khốn kh·iếp. Mình chỉ muốn lấy vé xe cho người yêu thôi mà.’

“Tôi… tôi thật sự xin lỗi. Mong ngày bỏ qua cho tôi.” Hắn ta chỉ có thể cắn răng xin lỗi, đồng thời trừng mắt ra hiệu ba thằng kia tới. Nhận được tín hiệu ba thằng kia cũng đen mặt sợ hãi cúi người thật thấp không ngừng xin lỗi.

Khôi Đăng không đoái hoài lời xin lỗi nhưng vẫn không muốn bỏ qua. Không phải cậu cũng sẽ là một ai khác.

“ ‘Ngài~~~’ muốn lấy vé tôi làm gì?” Khôi Đăng nghiêng đầu hỏi hắn. Hắn không dám ngẩn đầu mà trả lời.

“Vì… bạn gái tôi cần vé nhưng không kiếm được…. Nên… nên tôi muốn mang về một vé cho em ấy. Vì ngài là người yếu nhất ở đây nên tôi mới ngu ngốc nhắm vào.” Càng nói hắn càng nhỏ giọng hơn, không dám nói ra.

“Không phải, là tôi đã đề xuất c·ướp vé của ngài. Đại uý không hề có ý đấy. Là lỗi của tôi, xin ngài trách phảt lên người tôi. Tôi xin chịu tội, xin…” Tên hống hách đạp chân lên ghế cậu lúc đầu lại lên tiếng giành tội lỗi về mình.

“Nói nhiều!” Khôi Đăng chặt họng bọn họ. “Hoá ra vì gái à??? ‘Ngài’ đây ga lăng quá ta~. Nhưng ngài xui lắm mới gặp phải tôi.”