Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 156: Thú nhân kiên cường




Chương 156: Thú nhân kiên cường

“Ông, dùng nó đi ông sẽ thức tỉnh dị năng, có như vậy ông sẽ sống lâu chờ mẹ con cháu về thăm ông được.” Khôi Đăng nói.

Lữ Thịnh không tin. “Cháu đừng đùa, làm gì có thể thức tỉnh nhờ dị thạch chứ….”

Nhưng khi thấy ánh mắt chắc chắn của Khôi Đăng, ông ấy liền ngập ngừng.

“Cháu đảm bảo mà. Thứ này anh em cháu đã dùng rồi.”

Lữ Thịnh run tay nhận lấy nó. Thứ có thể thay đổi cuộc đời của người thường lại được cháu ông nhẹ nhàng lấy ra như vậy. Trở thành dị năng giả ít nhất sẽ có công việc ổn định, có thể kiếm được chút tiền sống lâu ngày. Đến phút cuối ông vẫn là từ bỏ, khép tay Khôi Đăng lại lắc đầu từ chối.

“Vẫn là thôi đi, ông già rồi dùng thứ này có ích gì nữa chứ. Cháu nên dùng nó để chiêu mộ người tốt hơn.”

“Ông à..”

“Nó quá quý giá nhưng ông không cần. Dù sao ông cũng gần đất xa trời, lại không còn nhiệt huyết như đám trẻ các cháu. Giờ có c·hết cũng bình thường, lúc đấy ta có thể xuống suối vàng gặp vợ chồng bà cháu rồi.”

Ông ấy mỉn cười xoa đầu Khôi Đăng. Ông biết ý tốt của Khôi Đăng nhưng vẫn nên từ chối.

“Vâng..” Khôi Đăng ra vẻ buồn bả nhưng bất ngờ cậu chồm lên nhét dị thạch vào mồm ông. Đến khi Lữ Thịnh phản ứng lại đã nuốt nó vào rồi. “Cháu…”



Khôi Đăng cười cười nhìn ông. “Bà cháu hay càm ràm: ‘Mày cứng đầu như anh tao vậy, cứ phải ép mới chịu.’ Nên cháu biết không nhét vào thì ông không nhận đâu. Xin lỗi ông nha~~”

Lữ Thịnh sau khi nuốt xong, mặt ấm ức chỉ vào Khôi Đăng. “Hai bà cháu chúng mày… đúng là một giuộc mà….”

Nhưng rất nhanh người ông phát ra ánh sáng tím lam. Cuối cùng ông cũng thức tỉnh dị năng của mình. Đó là điều tốt nhưng vấn đề là ông ấy ngồi dưới đất giận dỗi, làm thế nào cũng không chịu đáp lại. Xem ra ông giận thật rồi.

“Thôi mà. Ông đừng giận cháu nữa. Cháu cũng muốn tốt cho ông thôi mà. Ông nghĩ đi, trở thành dị năng giả ông sẽ có thêm tuổi thọ, có thể phụ giúp Như Ý, có dị năng Như Ý cũng không phải lo lắng cho ông ở nhà nữa, Chưa kể ông có thể lên mặt so với mấy lão già khác…”

“Thôi dừng dừng….Không nói nhảm nữa. Ông không giận cháu, hai bà cháu mày y chang nhau.” Lữ Thịnh dứt khoát dừng thằng cháu đang mát xa vai tạ lỗi này. “Ông chỉ đang nghĩ dị năng của mình thôi, có chút đen tối.”

Khôi Đăng tò mò không biết dị năng thế nào mà ông bảo đen tối. Hai mắt ông sáng lên, từ dưới đất xuất hiện vòng xoáy tím. Sau đấy từ trong bò ra cánh tay xương, cuối cùng một bột xương khô cao mét năm đứng trước mặt họ.

“Ta có thể triệu hồi bộ xương khô như vậy, nhưng liệu nó có bị coi là tà ác không? Ngày xưa thời ta đụng vào xương cốt như vậy bị coi là tà đao, ma giáo lắm…”

Lữ Thịnh nói suy nghĩ của mình, ngoắc tay ra hiệu xương khô đi về trước bọn họ. Khôi Đăng quào lên hâm mộ.

“Ôi my…. Là triệu hoá khô lâu đây mà.” Khôi Đăng sờ vào bộ xương, thích thú đánh giá. “Ông không biết đâu, bọn trẻ tụi con thích dị năng này lắm. Trở thành triệu hồi sư hắc ám như vậy là bao thằng muốn cũng chả được.”

“Hắc ám cái mả cha mày. Dị năng này có gì mà ngưỡng mộ chứ.” Tuy lời nói phủ nhận nhưng thấy cháu trai ngưỡng mộ vậy ông cũng tự hào phần nào, may mắn không phải dị năng phế vật nào đó.



“Để cháu kể cho ông nghe đống lợi ích dị năng này…” Khôi Đăng lôi hết kiến thức từ những bộ manhwa, manga về triệu hồi sư ra kể cho ông. Lữ Thịnh chống cằm nghe cháu kể chuyện. Khoẳnh khắc này ông lại nhớ tới em gái, thường xuyên đọc những thứ kì lạ, rồi kể cho ông nghe bằng sự hào hứng.

Ông nhỏ giọng. “Hai bà cháu chúng mày… thật giống nhau.” (giọng bình thường) “Ông hiểu sức mạnh của dị năng này rồi. Rất bá đạo đấy. Cám ơn con, thằng cháu đáng yêu của ông. Thật may cuối đời có thể gặp được con.”

Khôi Đăng cười lại với ông. Thật may ông ấy không giận cậu.

Ông chợt nghĩ một chuyện. “Cháu có muốn thuê một người giúp việc bảo vệ cho thằng ku không? Một người giúp bảo vệ nó khi nó tỉnh dậy??? Dị năng không gian sẽ nhiều người tranh đoạt lắm, cần phải có người bảo vệ mới được. Như Ý bận ở q·uân đ·ội, ta lại chưa đủ khả năng bảo vệ nó, chỉ còn cách thuê người.”

“Thuê người? Cũng được. Chúng ta đi tìm người đi ông.” Khôi Đăng thấy ông nói cũng đúng. Dị năng hộp không gian của thằng bé khá là bá đạo, cậu cũng không mong thằng bé bị đối xử như là món hàng.

“Được, gọi Kim Phú tới giúp con.”

---

‘Chợ nhân lực’ hay ‘chợ lao động’ là nơi tập trung nhiều người bình thường hay các dị năng giả có năng lực sinh hoạt hay không thể dùng. Mỗi khi q·uân đ·ội cần người làm việc tay chân, xây dựng lại công trình, tu sửa tường thành sẽ tuyển người ở đây. Khi có người cần họ làm việc bọn họ sẽ thi nhau tranh suất làm việc, nhất là tu sửa tường thành hay tham gia thí luyện sẽ được trả lương cao nhất, đủ cho họ ấm no một vài ngày.

Khôi Đăng nhìn hàng người tụ tập chờ công việc mà không biết nên bắt đầu từ đâu. Bọn họ ra trên bảng của mình những gì họ có thể làm được.

“Em vợ, ở đây toàn người thường. Chúng ta vào sâu hơn mới là khu vực của dị năng giả.” Kim Phú dẫn cậu tới chỗ đông dị năng giả. ‘Không biết vì sao mình được gọi tới dẫn em vợ đi tuyển người. Nhưng không vấn đề với mình.’



Khôi Đăng đi theo anh ta tới chỗ dị năng giả, ở đây cảm giác căng thẳng hơn chỗ người thường, có lẽ do khi thế, áp lực họ toả ra với khách hàng vậy.

Đi ngang qua một con hẻm cụt, Khôi Đăng thấy một nhóm người đang hội đồng một người. Bọn họ ra tay thô bạo, đấm đá người dưới đất không thương tiếc. Mà người dưới đất tuy b·ị đ·ánh nhưng không hề rên một tiếng.

“Kim Phú, đó là sao vậy…” Khôi Đăng chỉ vào họ.

Kim Phú nhìn vào liền biết vì sao. “Không cần quan tâm tới cậu ta đâu em vợ.”

“Vì sao?”

“Người dưới đất là dị năng giả thức tỉnh thành thú nhân. Chó đó.” Kim Phú giải thích. “Cậu ta ngoài việc phát triển thính giác, khứu giác, tốc độ phản ứng nhanh nhẹn như loài chó thì không còn gì khác. Không biết vì lý do gì giữa thành viên mà cậu ta bị đem ra đ·ánh đ·ập, bắt sủa tiếng chó rồi ném ra nơi này.

Mỗi khi khó chịu hay bức tức gì đó thành viên hội đó lại ra đây đ·ánh đ·ập cậu ta. Những người khác muốn giúp đỡ cũng bị bọn họ đánh luôn. Thành ra những người khác cũng chỉ có thể lén lút cho cậu ta thức ăn cũng không dám nói chuyện với cậu ta.

Tính ra… cậu ta cũng kiên cường lắm mới sống đến giờ. Chỉ cần có việc cậu ta sẵn sàng làm, bất chấp nguy hiểm.”

“Vậy à. Không ai ngăn cản sao?” Khôi Đăng nhìn thân hình quật cường ấy.

Kim Phú tiếc rẻ cậu ta. “Công hội đó cũng là một đối tác của nhà anh nên không cần thiết phải xen vào việc nhà họ. Chính phủ cũng mặc kệ, đâu có lợi ích gì cho họ. Những công hội khác cũng không cần quan tâm một dị năng giả cấp 1 vô dụng như vậy.”

“Vậy à??? Công hội khốn nạn đó là gì?”

“….là hội [Gió Xanh] đấy.” Kim Phú thong dong trả lời, kéo cậu đi tìm người thích hợp. “Em vợ à, em định làm gì vậy??? Đừng bao đồng, giúp cậu ta một lần không giúp được lần hai đâu.”

Khôi Đăng trầm mặc tiến bước về chỗ họ, mặc kệ Kim Phú giữ lại. “Nếu em chọn cậu ta thì nhà anh và q·uân đ·ội liệu có quan tâm không?”