Chương 155: Avatar Log out
Khôi Đăng giải trừ [bóng tối nặng nề] để mặc hắn khổ sở hô hấp. Tên trộm thấy Khôi Đăng cần vé xe liền căm giận nhìn cậu. Vé xe đó rất quý giá, giá bán ra đã là 5 dị thạch cấp 1, đủ cho người thường sống được năm tháng trong cứ điểm. Qua tay trung gian hoặc pass lại có thể hơn một viên cấp 2. Hắn may mắn trộm được tối nay, định mai kiếm lời ở chợ đen nhưng chưa kịp thì đã bị người khác c·ướp lại. Nhọ cho tên trộm.
“Đó là vé xe tôi c·ướp được từ một người khác, nên anh cần thì lấy đi, tha cho tôi là được.”
Khôi Đăng bỉu môi nhìn hắn. “Đồ này ă·n t·rộm mà bày đặt ra vẻ gì chứ. Có biết xâm nhập b·ất h·ợp p·háp là bị kéo lên phường không hả?“
Tên trộm cười khinh. “Đó là chuyện trước tận thế rồi, pháp luật đó giờ không còn tác dụng gì đâu. Chỉ bọn khốn nạn gia tộc mới vin vào đó bảo vệ mình thôi. Tỉnh lại đi ông anh à.”
Khôi Đăng gật đầu đồng ý. “Vậy theo luật rừng thì g·iết mày thôi.”
Hắn ta lập tức cảnh giác, tay nắm chặt chuỳ thủ*. “Ở đây là cứ điểm, anh không thể g·iết tôi đâu…”
“Suỵtttttt Bé miệng thôi, không người ta biết có trộm ở đây đấy.” Khôi Đăng ra hiệu hắn im lặng, nhưng bất ngờ t·ấn c·ông hắn. Băng đao trảm xuống khiến hắn sợ hãi.
“Mày….” Chưa nói xong hắn đã bị Cậu đấm vào miệng, gẫy thêm mấy cái răng. Chưa dừng ở đó Khôi Đăng đâm hắn thêm một phát vào ngực.
Vết thương nửa người nhanh chóng kết băng, bao phủ lấy hắn ta thành tượng băng.
“Mày nghĩ không ai dám g·iết người à? Nếu có thì cũng không ai biết đâu.” Khôi Đăng đập nát tượng băng, sau đó thu mảnh vụn vào túi không gian.
Khôi Đăng nằm trên giường nhìn vé xe suy nghĩ. “Mình tới chợ đen chưa được bao lâu đã có người biết được phòng mình. Nếu từ lúc ở của hàng thì đến giờ khoảng ba tiếng thì có thể tìm được cũng không có gì đáng nói. Nhưng mình đã ở cùng với Kim Phú và Như Ý, sẽ không ai ngu đến mức đột nhập vào đây. Trừ khi có người sai khiến.”
“Hơn nữa mình cảm có gì đó không đúng lắm.”
“Vẫn là nên kiểm tra kí ức của hắn vẫn hơn. Giết hắn cũng vì mục đích này mà.”
[Kho báu kí ức] hoạt động, rất nhanh kí ức của trên trộm xuất hiện.
Mà ở ngoài kia, trên toà chung cư thấp tầng, ở một góc có thể nhìn sang chỗ phòng Khôi Đăng, có bóng người phụ nữ dựa vào tường nhìn.
“…. Vé xe tôi đưa tới chỗ cậu rồi. Chúc may mắn lần này.” Lời độc thoại vô hồn nói theo gió mà đi, không biết ai sẽ là người nghe. Cô ta rời đi khi thấy Khôi Đăng có được vé xe, cứng ngắc nện bước trên sàn nhà bước đi. Trong không khí vô hình xuất hiện những mảnh vỡ tan rã bay ra khỏi người cô.
--- [AVATAR 118 - LOG OUT – TRẢ LẠI BẢN THỂ] ---
Lúc này đồng hồ cô ta có cuộc gọi tới.
“ChỊ Vân Nhi, mau trở về viện nghiên cứu. Có kết quả phân tích rồi. Chị mau trở về đi.” Giọng nữ bên kia vang lên gọi cô gái này trở về. Cô ấy ngạc nhiên sao bản thân lại ở đây, nhưng sau đó lập tức trả lời điện thoại.
“Tôi biết rồi, về ngày đây.”
----
Khôi Đăng từ bong bóng biết được tên trộm c·ướp được vé xe từ một đàn ông, sau đó nhận được một người phụ nữ trả tiền cho hắn đến trộm đồ của cô ta ở phòng Khôi Đăng. Tên trộm tưởng thiệt nên đã đột nhập vào đây, tìm kiếm tất cả nhưng không thấy thứ cô ta muốn. Khi định rời đi liền gặp Khôi Đăng trở về. Mọi thứ tiếp tục đến lúc c·hết.
Khôi Đăng chau mày suy nghĩ. Cô gái đó cậu quen, vừa mới nói chuyện với nhau xong.
“Lý Thị Huệ cô muốn kiếm gì từ chỗ tôi vậy chứ? Chúng ta không lấy đồ gì của nhau cơ mà. Thậm chí chúng ta còn đi mua đồ cùng nhau, vậy là cô cố tỏ ra thân thiện ngay từ lúc bắt đầu sao?? Cô ta muốn gì chứ? Nếu vì dị thạch thì cũng không đúng, cô ấy rời đi trước khi mình mua đồ ở quán Kim Phú cơ mà.”
“Hơn nữa làm những việc như vậy ít nhất cũng cần che mặt bản thân chứ, cô ta cứ như thể không sợ người khác biết mình là ai vậy.”
“Liệu có trùng hợp không khi cô ta thuê đúng người vừa lấy được vé xe như vậy?”
Khôi Đăng cau mày, lật người không hiểu được. “Nhưng dù thế nào mình cũng không tin tưởng được cô ta nữa. Sáng mai phải đưa MinHo ra khỏi bệnh viện, tránh rắc rối.”
Sáng hôm sau, Khôi Đăng đến nhà xe để hỏi chuyến xe. Nhà xe thực chất cũng chính là một công hội, chỉ là công hội này cũng bình thường, chuyên đi tiêu diệt thây ma và côn trùng, kiếm lương thực như bao hội thường thường. Nhưng may mắn tự tạo cho mình những chuyến xe, lợi ích thu được từ chúng thấm khá rất nhiều.
“Chuyến xe của quý khách sẽ khởi hành vào ngày mai. Trước 9h ngày mai quý khách tập trung tại cổng số 4 để lên xe nhé.”
Khôi Đăng gật đầu với tiếp tân rồi rời đi. Đến khu bệnh xá mà MinHo ở, cậu thấy em ấy yên bình ngủ, chai dinh dưỡng đắt đỏ được truyền sắp hết. Nhìn sắc mặt hồng hào lên tý, Khôi Đăng thấy an tâm hơn. Dù biết nếu ở đây cậu bé sẽ được chăm sóc đầy đủ nhưng như vậy vì sợ Vân Nhi sẽ làm ra điều gì với cậu bé nên Khôi Đăng quyết định đưa em rời đi.
Hoá đơn chai dinh dưỡng đắt đỏ đã được Vân Nhi chi trả, cậu chỉ việc trả viện phí bình thường rồi mang em nó đi. Cậu mang MinHo tới nhà Như Ý.
Ông lão ở bên nhìn MinHo, nghi vấn hỏi ra: “Em ruột con à?”
“Không, là một đứa em đáng thương con quen lúc còn ở trong dị điểm.” Khôi Đăng kể sơ qua tình trạng MinHo. Ông lão tức giận đánh vào bàn với những gì MinHo trải qua.
“Em ây đã cứu cháu nên cháu cần chăm sóc ẻm lại. Nhưng… sắp tới cháu sẽ vào nam lại rất nguy hiểm. Cháu muốn nhờ ông giúp cháu chăm sóc dùm cháu.” Khôi Đăng nhìn ông tha thiết, ông ấy hào sảng đáp ứng ngay.
“Không vấn đề, ông ở nhà một mình ngoài việc loanh quanh ở đây thì cũng không có gì làm. Chăm sóc thằng bé cũng như chăm sóc cháu thôi. Cứ đi đi, đến lúc đó cho ta gặp cháu gái ta là được, khi đó ta không còn gì hối tiếc nữa.”
Ông ấy vỗ lưng động viên Khôi Đăng. Tối qua nói chuyện, thằng chắt này đã kể cho ông nghe về hai mẹ con rất nhiều, ông ấy chỉ hận không thể xuyên về quá khứ nhận hai mẹ con về gia tộc. Nên giờ có cơ hội bù đắp ông sẵn sàng thực hiện, huống hồ chỉ là chăm sóc một thằng nhóc ham ngủ mà thôi, không việc gì khó.
Hối tiếc duy nhất là không thể thấy mặt cháu gái, ông luôn muốn một cháu gái ngọt ngào thuỳ mị chứ không phải đứa cháu gái mặt than* như Như Ý. Ông chỉ có hai đứa con trai thì duy nhất chỉ có một đứa cháu gái. Đêm qua ông rất vui vì đứa con gái em gái lại đúng như nguyện vọng của ông. ‘Nhất định phải thấy đứa cháu gái này.’
*Mặt than: ý chỉ mặt lạnh, ít biểu lộ cảm xúc, chứ không phải là mặt bôi than.
“Cháu cám ơn ông. Ông yên tâm đi ông sẽ sống thật lâu, Cháu gặp được mẹ sẽ video call cho ông, lúc đó chắc chắn ông sẽ khóc vì hạnh phúc mất.” Khôi Đăng hiểu tâm tư ông, hai mẹ con họ cũng mong có người thân rất lâu rồi.
Ông lão ôm thằng cháu cơ nhỡ từ nhỏ này, trong mắt lắng lệ. “Thằng cháu dẻo miệng, ai khóc còn chưa biết.”
Khôi Đăng tin vào phẩm giá người ông này. Lấy ra đá thức tỉnh (thu được ở trong lồng giam nhưng ít khi dùng) đưa cho ông.