Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 15: Hắn cướp của em.




Chương 15: Hắn cướp của em.

Nghe xong cậu cũng thấy thật mệt mỏi, ấn tượng về tên Trường Minh kia lại xấu đi rất nhiều.

“Vậy chú Thiên với chị Hồng Anh sao rồi?”

“Em không biết, khi nãy bị tách ra một đường rất dài rồi. Nhưng có lẽ không sao đâu, hai người họ chạy nhanh lắm.”

“Hi vọng vậy, mong sao mấy người họ bình an.” Khôi Đăng ăn miếng bánh rồi đứng dậy thu dọn. “Cả hai còn đi được không, trời sắp tối rồi anh em mình nên tìm chỗ ấn nấp trước.”

“Dạ được… á” Nhã Quyên đứng dậy nhưng lập tức khịu xuống may Dương An đỡ kịp. Nhìn máu ở đầu gối Khôi Đăng biết mình phải làm gì rồi.

“Quên, xử lỹ v·ết t·hương trước.” Khôi Đăng lấy chai nước chữa trị đã pha loãng 1 nửa với nước ra, đổ lên v·ết t·hương, máu đông tan dần, v·ết t·hương cũng hồi phục. “Còn chỗ nào nữa không làm nốt nào.” Lập tức cả hai đưa khủy tay ra, cũng đầy v·ết m·áu.

“Nước này là gì vậy anh? Thần kì quá.” Dương An tò mò hỏi.

“Bí mật” Khôi Đăng để ngón trỏ trước miệng ra hiệu bí mật, không thể tiết lộ lúc này được. “Nói thêm tý nữa là anh búng trán đấy.” Khôi Đăng cầm nỏ lắp tên vào dọa Dương An. Dương An có chút ngơ ngác rồi lại đành im lặng cúi đầu.

“Em chỉ muốn xin ít để xóa xẹo ở chân thôi mà.”

“Nước này chỉ chữa lành được v·ết t·hương nhỏ gần nhất thôi, sẹo lâu năm không thể chữa đâu.” Khôi Đăng hạ nỏ xuống, vác ba lô và kéo hòm gỗ đi trước. Dương An có chút thất vọng nhưng cũng đành lầm lũi đầy tiếc nuối theo sau cùng Nhã Quyên.

“Để tụi em xách dùm cho.” Nhã Quyên đề nghị.



Cuối cùng cả 2 phải xách hòm gỗ ấy, tưởng nhẹ mà nặng phết, nhất là với hai đứa con nhà chỉ thường ăn học mấy khi làm việc nặng thì nó nặng thêm.

Khôi Đăng đi trước dò đường, bảo vệ 2 đứa ở đằng sau. Cuối cùng họ tìm được căn nhà không bị sụp đổ nát tan, vẫn còn tầng trệt khá tốt. trú ẩn ở đây chỉ cần dọn một chút là có thể ở rồi. Mà dọn dẹp ở đây là g·iết thây mà và dọn máu và rác còn lại. Phải làm thật nhanh vì sắp tối rồi.

Một lúc lâu sau cuối cùng họ cũng xong, thật may vì chỉ có 1 cặp thây ma còn sót lại.

Mắt Khôi Đăng lại nhói đau, dù đã mấy lần rồi nhưng mỗi lần đều cảm giác như mới. Khôi Đăng chỉ ước có cách siêu nhanh quen với báo hiệu này. Cậu đã thử dùng thuốc chữa trị đổ vào mắt nhưng không hề tác dụng, nó là nỗi đau tâm lý chứ không phải thể xác nên không có cách nào giảm đau được. Hết cách.

Những bảng xanh lại xuất hiện rồi, cả hai đứa kia vẫn là bảng xám, chứng tỏ chúng chưa thành siêu năng giả.

“Anh Khôi, viên đá này tiện quá.” Dương An tò mò thích thú nhìn thạch tự ‘Phát Sáng’ trên tay. “có cái này không phải sợ tối rồi.”

“Có này đi một mình cũng đỡ sợ.” Nhã Quyên cảm thán.

“Nó chỉ sáng thôi chứ không đun nấu được, vẫn phải nhóm lửa thôi. Haizz” Khôi Đăng chỉ ra khuyết điểm của nó, lấy ra mấy gói thức ăn khô đưa cho 2 đứa. Cả bọn ngồi quanh thạch tự, ăn đồ khô uống nước, nói chuyện thoải mái.

“Suỵt….” Khôi Đăng đột nhiên ra dấu im lặng khiến hai người kia lập tức im lặng theo, nhìn chằm chằm ra cửa kính. Khôi Đăng còn cẩn thận lập tức lấy áo che thạch tự đi. Không gian trở nên im lắng đáng sợ, có lẽ ảnh hưởng từ Khôi Đăng mà cả hai cũng thở chậm nhẹ nhàng hơn. Sau một lúc cậu ta thả lỏng, bỏ dấu đi khiến hai người cũng thở phào theo.

“Anh khôi, nãy có gì à?” Dương An hỏi liền, không quên chỉnh âm lượng mức vừa đủ nghe.



“Ừm, có một thứ gì đó đi ngang qua.” Khôi Đăng gật đầu nhưng không nói rõ thứ đó ra cho cả hai biết, nếu biết chắc hai đứa sẽ không còn sống được thêm. Một con thây ma đặc biệt.

‘Thây ma xương đen. Nhạy cảm với ánh sáng và âm thanh, nhanh nhẹn và cứng cáp nhưng khả năng chiến đấu của nó không tốt. Không thể đánh hơi thịt sống.’ đó là những gì cậu kịp nhìn sơ qua, thế nên vội che thạch tự lại không cho nó phát sáng. ‘tốc độ và sức mạnh của nó đến tận 2 điểm’ quá mạnh so với hiện tại, tuy rằng cậu có thạch tự có thể sống sót được nhưng chắc chắc sẽ bỏ hai đứa lại. Khôi Đăng không muốn.

“Thật may là kịp che thứ này đi nếu không ngày tàn của chúng ta tới.” Khôi Đăng cảm thán. Không ngờ thứ mang lại ánh sáng đôi khi lại là thứ đưa hắc ám vĩnh cữu đến.

Hai đứa trở nên trầm hơn… Khôi Đăng cũng không biết nói gì, đành ăn đồ khô….

“Anh có siêu năng lực rồi à?” Dương An phá vỡ không khí này, hỏi trực tiếp và nhìn anh chằm chằm như thể muốn nói ‘Anh chắc chắc có.’ Nhã Quyên giật mình vì câu hỏi nhưng cũng đẩy mắt kính, ngay người nhìn anh.

“Ừm, có siêu năng lực.” Nam Không giấu diếm chuyện này, dù sao cũng không thể giấu được lâu. “Nhưng nó phế lắm, chỉ hoạt động vào buổi tối thôi.”

Nghe đến đây cả hai có chút thất vọng. Họ đã gặp 4 người có siêu năng lực, đều có thể thi triển t·ấn c·ông rất mạnh.

“Anh….” Dương Khôi muốn hỏi nhưng lại thôi. Cuối cùng nắm chặt tay hỏi. “Anh có đá thức tỉnh không? Viên đá tròn tròn màu trắng sữa ấy.”

Khôi Đăng bất ngờ nhìn cậu 1 lúc, nhấp ngụm nước trước đôi mắt khao khát ấy. Còn Nhã Quyên lại nhìn Dương An, không hiểu cậu ta đang nói viên gì.

“Nguyễn Trường Minh trở thành dị năng giả…là do lấy viên đá thức tỉnh từ em đúng không?” Khôi Đăng không trả lời mà hỏi ngược lại, Nhã Quyên lại 1 lần nữa ngạc nhiên, Dương An lại bất ngờ hơn, cắn chặt răng, tay nắm đấm tức giận. “Lúc đấy em rất tức giận, tay lại ôm bụng mà nhìn hắn. Nên anh đoán có gì đó giữa hai người.”

“Vâng, là hắn c·ướp c·ủa em. Thằng khốn đó…” Dương An kể luôn việc tối đó cho hai người nghe. Thì ra Dương An sau khi thu được đá thức tỉnh đã định dùng nó một mìn lúc không ai để ý. Nhưng ai ngờ Trường Minh đã chú ý tới hành động của cậu mà đi theo, nhân lúc cậu chuẩn bị nuốt nó thì đấm đạp vào sườn cậu và bị hắn c·ướp đi. Nụ cười đểu giả của hắn khiến cậu mãi tức giận không thôi. Người ta tập gym cơ bắp sao có thể thua được thằng nhóc đang tuổi ăn tuổi lớn được. Cuối cùng thì ra kết quả hôm ấy.

Nghe xong Khôi Đăng không nói gì, Nhã Quyên vươn tay xoa má cậu ta, mắt rớm nước.



“Anh có, mấy hôm trước có g·iết được 1 con, vô tình tìm được.” Khôi Đăng lấy viên đá ra, show trước mặt Dương An.

[Đá thức tỉnh cấp trắng. Giúp người sử dụng nó thức tỉnh dị năng, tiến vào con đường tiến hóa siêu phàm. Một viên đá thức tỉnh băng 100 mảnh thoi năng lượng. Đá thức tỉnh có nhiều tác dụng với người sử dụng, tăng cường năng lượng, tăng miễn dịch]

[Thoi năng lượng ‘trong suốt’. Giúp nâng cao chỉ số của thức tỉnh giả. Càng đục sẽ càng tăng nhiều chỉ số.]

Đó là thông tin của viên đá này. Khi nhìn nó cậu nghĩ ngay tới việc sẽ có cấp màu khác, chỉ là không biết nó sẽ mạnh hơn hay không.

“Em có thể xin nó không?” Dương An trực tiếp quỳ xuống xin. “Em muốn có dị năng để trả thù hắn.” Đôi mắt quyết tâm đầy căn thù đấy khiến người khác e ngại nếu từ chối. Nhưng Khôi Đăng trực tiếp từ chối.

“Không.” “Đi mà anh…” “Quá mạo hiêm. Ai biết được em có sống được đến lúc trả thù không, thậm chí còn có thể thức tỉnh năng lực yếu ớt nào đó như anh thì sao?” Khôi Đăng đánh gãy lời cầu xin này. “Hơn nữa em không bằng Nhã Quyên.”

Cả hai đều bất ngờ vì câu cuối ấy.

“Em…” Nhã Quyên ngập ngừng, bản thân cô cũng muốn có sức mạnh như chị gái dây leo ấy, có thể đứng bên cạnh người mình thích hỗ trợ cậu ta. Nhưng cô ấy lại ngại ngần quá mức, không dám trực tiếp xổ sàng như Dương An.

“Em không bằng cậu ấy…ư..” Nhìn biểu cảm xuy sụp ấy, Nhã Quyên lại thấy nhói lòng, cảm giác tội lỗi nhón lên.

“Em không cần đâu, để Dương An câu ấy thức tỉnh đi.” Nhã Quyên xua tay từ chối, dù mắt cô thể hiện chút buồn ấy.

“Haizzz” Khôi Đăng thở dài. Đúng là không nên nói thẳng ý mình như thế thật. Nhìn Dương An cậu tuy không thấy mình sai nhưng vẫn cảm thấy có lỗi với em ấy. Có 2 đứa mà chỉ cho 1 đứa thức tỉnh thì thật tội đứa kia. Khôi Đăng hoàn toàn nhận ra cả 2 đều muốn thức tỉnh

Đã xong 15 chương đầu, mời mọi người bình luận góp ý. Mỗi tuần sau này 4 chương 1 lần. mong mọi người thông cảm và yêu thích.