Chương 153: Đi chợ đen (5) – Bà
Khôi Đăng nheo mắt khi nghe giá đó, những người khác cũng thầm thì to nhỏ. “Đưa tôi bill tiền. Không cần giảm giá làm gì, tính đúng giá là được, chúng ta không thân quen đến mức vậy.”
Nhận bill tiền Khôi Đăng muốn vả mồm mình thật sự. Tổng tất cả là 5 viên dị thạch cấp 3 mà qua miệng Kim Phú bị giảm còn 5 viên cấp một. Định giá giữa các viên dị thạch được các nhà nghiên cứu ra là 100:1, nghĩa là 100 viên cấp 0 mới được một viên cấp 1. Nhưng đó chỉ áp dụng cho từ cấp 3 trở xuống, sau cấp 4 là 50:1, 50 viên cấp 3 bằng 1 viên cấp 4, 50 viên cấp 4 lại bằng 1 viên cấp 1….
“50 viên cấp 3 nhân 1 nhân 3 là 150 viên cmn rồi. Đắt thật.” Khôi Đăng thầm nghĩ. “Nhưng mà nếu đã có quy đổi như vậy nghĩa là đã có người thu được dị thạch cấp 5 rồi, cũng không có gì ngạc nhiên.”
Kim Phú che miệng nói đủ cho hai người. “Anh ơi??? Để em thanh toán hộ cho nhé. Chỉ cần anh trước mặt Như Ý nói tốt em là được, cả ông nội nữa. Nha, em tặng thêm anh bao gạo nhỏ. Được khum anh?”
Khôi Đăng cười khổ, lấy ra trong túi 3 viên cấp 4. “Không cần thiết. Tôi có đù tiền mà.”
Thấy ba viên đá ấy Kim Phú vừa sáng mắt vừa méo miệng. Vốn định lấy cái này để kéo ‘anh dâu’ về phe mình vậy mà anh ấy dứt khoát lấy ra chúng.
Khôi Đăng nhìn gương mặt đê tiện ấy thật muốn chém cho mấy phát. Mà Như Ý cũng xách theo giỏ đồ tới, bên trong táo và cam tươi mới được cô chọn lựa. Như Ý thấy hoá đơn của Khôi Đăng cũng kinh người. ‘Không ngờ cái ông trông bình thường này một phát lấy ra nhiều tiền như vậy.’
“Nào nhận đi, nhanh lên người ta đang nhìn kìa.” Thấy có nhiều ánh mắt nhìn mình không mấy tốt bụng, Khôi Đăng nhắc nhở Kim Phú mau nhận tiền.
“Vâng vâng.” Kim Phú giữ nụ cười thương mại nhận tiền.’Ba viên này đủ cho mình lên cấp 3 rồi. Ngon quá đi mất anh dâu ơi.’
Đến lượt Như Ý còn bị thằng cha này dõng dạc miễn phí, kết quả cũng bị Như Ý lấy tiền ra trả.
Như Ý ra hiệu Kim Phú, lập tức anh ta ôm chặt tay Khôi Đăng.
“Con Lợn Gợi Tình?? Buông ra cái coi thằng này.” Khôi Đăng biết Như Ý muốn cưỡng chế kéo người về nhà nhưng không ngờ công khai như vậy.
“Đừng hòng trốn nhé ông anh. Như Ý có lên bắt giữ anh.” Kim Phú vẻ mặt tự hào. “Đi thôi…. Hự… sao lại không đi được??”
Anh ta kéo Khôi Đăng đi nhưng lại không kéo đi bình thường được. ‘Sao nặng quá vậy, tưởng ổng cấp 2 như mình thôi mà sao mình không làm được gì?? Đùa chắc?’
“Có bảo là không đi đâu mà làm trò này.” Khôi Đăng tặc lưỡi bước đi. Nhưng nhờ hai người này mà những kẻ nghấp nghé hai túi đồ cũng cụp đuôi bỏ đi.
Cả đoạn đường bọn họ không nói gì, chủ yếu là Kim Phú lái xe nói chuyện trên trời dưới đất cho Như Ý nghe, thi thoảng cô ấy đáp lại. Nhân lúc họ không để ý cậu thu đồ vào túi không gian.
Đứng trước biệt thự sang trọng, đèn điện sáng sủa, Khôi Đăng thấy cách biệt ưu đãi quá lớn cho dị năng giả đi. Trước cừa nhà có một ông lão đứng chờ họ. Nhìn thấy cháu gái và Kim Phú trở về mang theo người, ông ấy hớn hở ra đón họ.
“Ông, cháu mang người về rồi.” Như Ý lễ phép chào ông mình, bây giờ Khôi Đăng mới thấy cô ấy có cảm xúc như bình thường. Hằng ngày ít nói lạnh lùng quá.
“Được được, ông thấy rồi.” Ông ấy đứng đối diện quan sát Khôi Đăng và ngược lại, cậu cũng quan sát ông ấy. Chỉ là người bình thường, không phải dị năng giả nhưng chân tay rất linh hoạt, không mắc bệnh tuổi gì gì.
“Cháu chào ông.” Khôi Đăng cũng cần lẽ phép chào ông ấy.
Ông ta vương tay định sờ má cậu nhưng bị cậu nghiêng mình né ra. Cả hai đều ngượng ngùng nhưng ông ấy cũng nhanh thu tay lại, thay vào đó vỗ vai cậu. “Ngoan lắm, vào nhà đi cháu.”
Trong phòng khách, Như Ý gọt táo cho bọn họ ăn. Kim Phú ăn miếng nào khen miếng đấy, khen Như Ý đến tận mây xanh làm Như Ý ngượng c·hết mẹ, không nhịn được mà nhét quả táo vào miệng chặn họng anh ta.
Ông Như Ý cũng điềm tĩnh rót trà. Hương trà ngào ngạt toả khắp phòng khiến người ta thoải mái. Mà Khôi Đăng cũng nhận ra hương trà này.
“Trà này…bà cháu cũng rất thích uống. Cũng lâu lắm rồi cháu mới được uống lại. Thơm thật…” Khôi Đăng đáy mắt đầy mất mát. Có thể gần 20 năm uống các loại trà khác nhưng mùi trà này cậu mãi không quên. Mùi trà quế thêm chút táo đỏ ấm áp, ăn cùng đồ ngọt bà làm không ngán.
Ông ấy mỉm cười nhấp trà. “Phải phải. Cháy biết trà này ai dạy ông không? Là em gái ông. Hơn 40 năm trước nó rời đi đến với tình yêu của nó…”
“Là bỏ nhà theo trai.” Như Ý xen ngang bằng giọng lạnh tanh nhưng bị ông lườm đáng sợ, đành ngậm miệng uống trà. Nói tiếng nữa ổng sẽ càm ràm cô mất.
“Khụ khụ, đừng để ý lời con bé nói.”
Khôi Đăng nhấp thêm ngụm trà quen thuộc, khi mở mắt ra nhìn trực diện với ông lão. Khôi Đăng hiểu ông ấy muốn nói gì. Đang định nhận người thân sao?
“Nét mặt đó thật sự rất giống con bé. Hà hà. Thật sự rất giống, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, hà hà. Cháu… có nét rất giống em gái ta.”
“Đúng... oái đau.” Kim Phú muốn phụ hoạ nhưng bị Như Ý ở bên thọc eo ngăn lại.
Khôi Đăng đặt ly trà sạch sẽ xuống, thấy ly trà được uống sạch ông lão cười ấm áp rót thêm ly trà cho cậu. Cậu cũng không từ chối.
“Xin lỗi ông, nhưng bà cháu mất năm cháu lên 5, nên kí ức về bà khá mơ hồ. Bà cũng chưa từng kể mình có họ hàng thân thích nào. Cháu cũng không chắc người ông cần tìm có phải bà cháu không, mong ông đừng buồn.”
Nghe vậy ông ấy trĩu buồn, thậm chí rơi lệ. Từ lâu không nghe tin về em gái mình, lúc gặp lại thì người đã đi xa bao năm rồi. Một câu đưa tiễn cũng không thể nói ra. “Không, ông nhận nhầm đâu. Có ảnh của bà cháu lúc trẻ đây.”
Ông ấy run run đưa tấm hình ra. Khôi Đăng ban đầu không chắc đúng không nhưng khi thấy ánh mắt tinh nghịch và nốt ruồi trên má, cậu chắc chắn đây là bà mình.
“Là bà cháu…” Khôi Đăng che mặt, cố không cho mình khóc khi mà bao kí ức về người bà yêu quý của mình hiện về. Trà của bà rất thơm, đôi tay bà rất mảnh, kẹo của bà lúc nào cũng là kẹo sữa, cá bà kho thường xuyên cháy nồi ông ngoại luôn khen ngon,…. Thật nhiều hình ảnh
“Tốt rồi, tốt rồi. Cháu là cháu ông, còn ông là anh bà cháu, chúng ta là người nhà. Tốt rồi tốt rồi.” Ông ấy khóc lớn, Như Ý cũng không kìm được lau nước mắt. Đã bao lâu sau khi người vợ ông mất ông không khóc lớn như vậy rồi.
Ông ấy chuyển sang ngồi với Khôi Đăng, bàn tay nhăn nheo nắm chặt lấy tay cậu. “Kể cho ông bà cháu sống có tốt không? Thằng chồng nó có đối xử tệ bạc với nó không? Nó có để con bé chịu khổ không? Thằng d·u c·ôn ấy dám mang em ông đi, để con bé sống khổ sở bao lâu nay, có làm ma ta cũng không tha cho nó.”
Khôi Đăng có chút chột dạ. Cái tình tiết máu chó như phim hàn xẻng gì đây. Nhưng mà cậu vẫn nói thật với ông. “Không ông à, ông ngoại đối xử với bà cháu rất tốt, cưng chiều bà ấy như công chúa. Đến hàng xóm còn phải ghen ghét hai người mà. Lúc nào đi làm về cũng mua thứ bà muốn. Bà cũng nấu những món ông thích, hai người nướng bánh uống trà rất ngọt ngào. Hai ông bà yêu nhau lắm, không ai hạnh phúc hơn hai người đó cả….”
-----
Có hơi tiếc nhưng phải thông báo điều nho nhỏ: Truyện sẽ DROP
trong 1 2 tuần (chắc chắn không tới 15 ngày, bị web xoá truyện á ╮(╯∀╰)╭ Lý do là tui muốn tích chương xem 2 tuần đủ 30 chương để xin vào vip được không. Mong mọi người thông cảm. Cám ơn mọi người đã quan tâm và đề cử truyện. arigatoo~~