Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 152: Chợ đen (4) – Cửa hàng nhỏ




Chương 152: Chợ đen (4) – Cửa hàng nhỏ

Thấy mọi người nhìn mình mắt chữ O mồm chữ A, cô quay lại trừng mắt nhìn họ. “Nhìn cái gì? Chưa thấy gái chửi bao giờ à? Hay muốn tôi chửi chung một thể. Cụ nó! Một đám cứ thích ảo tưởng, bà b·ắn c·hết cụ bây giờ. Còn nhìn à???”

Khôi Đăng chúng sinh lắc đầu lia lịa. Người đẹp không nóng thì thôi, nóng lên thật ác miệng.

Khôi Đăng nói nhỏ với Đại Hùng: “Tưởng con này lạnh lùng lắm mà.”

Đại Hùng cũng lén lúc nói nhỏ: “Ờ bình thường nó lạnh lùng thật, nhưng cọc tính lên chửi độc lắm.”

“Hai thằng đàn ông to nhỏ cái cụ gì đấy! Nói to lên tôi nghe coi nào! Mẹ! Một đám cứ thích chọc bà mày nổi cáu. Bắn c·hết cụ cho rồi.” Lữ Thuỵ Như Ý quát hai người khiến hai người sợ hãi ôm lấy nhau.

Bị con nhóc nhỏ tuổi hơn mình mắng không dám nói lại, sợ nó rút súng ra bắn thật thì khổ lắm.

Mà Nguyễn Kim Phú nghe được xác nhận liền vui sướng không giấu trên mặt, hề hề đi tới trước Khôi Đăng túm lấy tay cậu. “Hoá ra hiểu lầm, hiểu lầm. Anh dâu, anh cần mua gì cứ bảo em, em sẽ trả thay cho anh. Hề Hề..”

Khoé miệng Khôi Đăng giật giật. Nếu không có Đại Hùng kịp thời giữ tay lại, cậu mém chút nữa đấm bên má còn lại của hắn rồi. Mà Kim Phú cũng nhận ra liền sợ hãi lùi lại sau lưng bà chủ tiệm. Bà ấy tao nhã như vậy chắc chắn không đấm anh ta.

Nhưng…

“Quý kháchhhh. Ngài vừa dùng dị năng khiến v·ũ k·hí ở chỗ chúng tôi bị ảnh hưởng đấy. Ngài nên bồi thường thôi. Giá nhẹ nhàng 1 viên dị thạch cấp 2.”



“Hức…” Kim Phú nhìn gương mặt đẹp lão kia mà khóc thầm, làm chủ tiệm đúng biết cách mở miệng, bồi thường tý tẹo liền đòi 1 viên dị thạch cấp 2. Thật đáng sợ.

Lý Thị Huệ đã chọn xong cho mình bộ phi dao từ lâu, ngồi một bên cười thầm đám trẻ này. Tận thế khiến nhiều mối quan hệ bị rạn nứt, giờ thấy chút tình cảm gà con vậy thật như thêm đường vào thuốc đắng.

“Thôi nào mấy đứa, mấy đứa có thể vừa xem v·ũ k·hí vừa nói chuyện mà.” Chủ tiệm nhẹ nhàng nhắc nhở. Nếu khách nào cũng đến đây tám chuyện chắc bà ta khóc mất.

Vũ khí ở đây rẻ nhất cũng là một viên cấp 1. Hai cây rìu Đại Hùng cầm tận 3 viên cấp 2 một viên, đủ thấy đắt cỡ nào. Nhưng giá tiền đi với chất lượng, v·ũ k·hí cầm lên cực chắc tay, phù hợp với nhu cầu (của người có tiền).

Khôi Đăng quyết định lấy cặp đoản kiếm 1 lưỡi tầm 30 cm, cán được quấn bằng da trâu, được khảm thêm viên đá hổ phách không đáng tiền. Nhìn bình thường nhưng Khôi Đăng nhìn nó cảm giác không muốn bỏ qua, như món đồ thân quen vậy. Ba người mua được v·ũ k·hí cho bản thân liền tạm biệt bà chủ ra về. Phía sau Như Ý và Kim Phú cũng theo sau.

Lúc này Lý Thị Huệ nhắc lại câu hỏi của cô. Khôi Đăng cũng trả lời không biết, có một vài lần cậu b·ị t·hương nặng cũng đã phục hồi rất nhanh như vậy. Nghe được đáp án Huệ không đổi thất vọng.

“Cũng trễ rồi chị nên về công hội thôi. Bốn đứa em đi mua đồ tiếp nhé.” Huệ tạm biệt bọn họ rồi nhanh chóng rời đi. Cô không có nghĩa vụ phải đi theo bọn họ, gặp nhau là duyên.

“Nếu vậy….chỉ em chỗ mua thức ăn đi. Không cần loại tốt đâu.” Khôi Đăng thấy Đại Hùng muốn nhanh chóng về với v·ũ k·hí mới nên mở lời trước.

“Anh rể, đến quán em đi. Em có cửa hàng nhỏ ở đây. Đảm bảo cho anh đồ tốt.” Kim Phú xung phong nhận việc này. Của hàng của anh cũng ở gần đây, sẵn việc lấy lòng anh rể lẫn cho Như Ý thấy gia tài của mình.



Như Ý biết rõ anh ta muốn khoe mẽ nhưng đành chịu. Đại Hùng thấy vậy gật đầu, thêm liên lạc với Khôi Đăng rồi hí hửng rời đi, tay ôm chặt hai cây rìu chiến mới.

Khôi Đăng nhìn anh ta rời đi, có chút thấy thiếu tiếng ồn. Ba người cùng đến chợ đen sau còn lại mình cậu và hai người lạ mới gặp nhau được mấy phút. Thật bất lực.

Đến cửa hàng của Kim Phú, Khôi Đăng mới nhận ra cửa hàng nhỏ này thật nhỏ. Nhỏ đến mức trăm người vào cùng lúc vẫn thoải mái.

“Cửa hàng nhỏ mà cậu nói đây hả?” Khôi Đăng vẫn không tin mà hỏi lại.

Kim Phú gật đầu chắc nịt. “Là của hàng của em đấy. Sương sương 100 mặt hàng thôi, thêm hai ba kệ hàng hoa quả tươi nữa. Là cửa hàng đáng tin cậy, mấy lão bên q·uân đ·ội cũng thích sang đây lắm. Để em dẫn anh đi lựa đồ.”

“Ơ… thôi tôi tự đi được.” Khôi Đăng nghĩ vẫn nên từ chối. ‘Đi với thằng này chắc bị nó flex đến c·hết mất. Chưa kể hai đứa này một đứa giàu một đứa đẹp, đi cùng tự ti c·hết nữa.’

Như Ý giữ lấy tay Khôi Đăng không cho cậu đi, có giẫy ra cũng bị giữ lại. Cậu khó hiểu nhìn cô.

“Sau khi lựa xong cùng tôi tới nhà tôi được không?”

Khôi Đăng gật đầu, nhìn đôi mắt trừng trừng nhìn bản thân, cậu dám cá từ chối chắc cô ấy kéo mình đi luôn mất. Thấy cậu đồng ý cô ấy mới thả tay ra, người bên cạnh chỉ vào mình ý hỏi mình có được đi theo không. Cô thở dài gật đầu.

Khôi Đăng nhìn những hàng kệ dài đầy đồ hộp, có cả đồ sinh hoạt hằng ngày cũng được trưng bày. Bao gạo trắng sạch sẽ được để giữa trung tâm, thu hút ánh mắt mọi người. Thời này gạo trắng sạch như vậy rất quý giá, có thể đánh nhau để giành một bao gạo không phải lạ lẫm gì.

Ngoài ra thứ khác cũng quý giá không kém, thậm chí có phần hơn là trái cây, rau xanh. Hai loại thức ăn cần sự tươi mới mới hài lòng khách hàng, đặc biệt những kẻ giàu sang. Muốn có rau củ quả tươi mới phải có dị năng giả hệ thực vật thúc đẩy sinh trưởng mới có được. Mà thực vật dị năng giả hầu hết rất yếu nhưngđa số đều được các thế lực giành nhau. Trong mắt nhiều người thực vật dị năng giả chỉ là công cụ tạo rau củ cho họ, trừ khi dị năng giả đó mạnh mẽ quá sức họ mới được tôn trọng. Ngày dị năng giả thực vật cường đại sẽ sớm xuất hiện nhưng hiện tại bi ai cho những dị năng giả ấy.



Nhất gạo, nhì trái, tam rau, tứ thịt, ngũ lương khô. Câu nói được truyền nhau ở thời tân thế này.

“Vẫn là nên lấy ít đồ hộp rồi về, Nên mua trái cây không? Lâu rồi chưa ăn. Mua nhiều chút để túi không gian dự trữ.” Khôi Đăng thầm nghĩ, tay mỗi lướt qua đồ hộp quen thuộc là trong giỏ liền thêm một hộp. “À, mua thêm sô cô la nữa, nhiều năng lượng cho sống dã ngoại.”

Hai hộp sô cô la tuy đắt nhưng vẫn được cậu bỏ vào. Đến lúc thanh toán cậu mới nhận ra nhiều người nhìn mình. Giỏ hàng đầy ắp đồ đưa ra trước mặt thu ngân đã thu hút nhiều người. Dù có đại gia tới đây cũng không dám mua đầy như vậy.

Khôi Đăng nhận ra ánh mắt của họ. ‘Hơi thất thố khi mua nhiều như vậy rồi. Bị nhiều người nhắm tới đây mà. Haizzz!’

Thu ngân nhìn giỏ hàng đầy ấy có chút chần chừ không thanh toán, mua nhiều như vậy thật sự là mua chứ hay là tới kiếm chuyện. Anh ta không ngờ bản thân bị người đẩy ra, nhìn lại mới biết là ông chủ Kim

Phú của mình.

“Anh r..”

“Grukkk.” Khôi Đăng chặn lời anh ta, hai tiếng anh rể phát ra ở đây dễ gây hiểu lầm lắm. Kim Phú bị doạ sợ liền đổi xưng hô.

“Anh trai này để em thanh toán cho nhé.” Nói chậm hơn làm, tay anh ta đã quét liên tục sản phẩm rồi, cực kì thành thạo, không có dáng vẻ là thiếu gia được nuông chiều không làm những việc nhỏ vậy.

Rất nhanh cũng xong, nhìn hoá đơn dài Khôi Đăng đoán chắc nhiều lắm.

Kim Phú lại nhanh chóng bỏ đồ vào túi, miệng cười cực tươi với Khôi Đăng. “Của anh hết 5 viên dị thạch cấp một.”